CHƯƠNG 1757: LINH HỒN BỊ XÉ RÁCH (ĐẠI KẾT CỤC) (3) Đỗ Địch An dắt tay nàng, trên mặt hắn cũng không còn râu ria, chẳng những như thế, khuôn mặt cũng thay đổi rất nhiều, từ dáng vẻ một người trung niên ban đầu, trở về dáng vẻ của thiếu niên trước kia, mày kiếm mắt sáng, hai mắt sáng ngời, trên người mặc một bộ âu phục được đặt may đặc biệt, nhẹ nhàng tuấn lãng.
“Nếu thế giới chỉ còn lại hai chúng ta, ngươi sẽ cảm thấy cô đơn chứ?” Helisha nghiêng đầu nhìn hắn, gương mặt mang theo nụ cười dịu dàng, đôi mắt tựa hồ có thể tan chảy thành nước.
Đỗ Địch An nở ra một nụ cười đẹp trai, nói: “Chỉ cần có ngươi thì sẽ không cô đơn.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Helisha cười, tựa đầu vào vai hắn, vô cùng lưu luyến.