[Dịch] Gia Phụ Hán Cao Tổ

/

Chương 002: Thằng bé này không giống trẫm. (2)

Chương 002: Thằng bé này không giống trẫm. (2)

[Dịch] Gia Phụ Hán Cao Tổ

Lịch Sử Hệ Chi Lang

6.189 chữ

14-06-2023

Trong lòng Lưu Trường cũng uất ức lắm, nếu nó sớm biết kết cục này thì đã giữ sự đồng bộ với đứa bé khác. Giờ hay quá rồi, ra vẻ quá mức rồi, cứ nghĩ tới giọng nói như đọc kinh của đám đại gia kia là cái đầu của nó lại kêu ù ù.

Ta xuyên việt nghìn năm mà tới, chẳng lẽ để nghe các ngươi đọc kinh?

Nó thấy học kinh sách xứng đáng được gọi là cực hình, một câu nói mà nghiền đi ngẫm lại, một chữ có mấy chục loại giải thích, mỗi loại giải thích đều khác nhau. Đôi lúc đám đại gia đó dạy học thế nào mà quay sang đánh nhau.

Khi Lưu Trường đang trầm tư thì không biết từ lúc nào mấy tên hoạn quan đã áp sát, nó mau chóng ý thức được điều này quay đầu bỏ chạy. "Rầm ~~~~" một tiếng va chạm vang lên, chẳng biết nó đụng phải cái gì mà ngã lăn ra đất.

Méo mặt ngẩng đầu lên, nhìn thấy một hán tử mặt đen vóc dáng cao lớn, người này trông không dễ chọc, mặt vuông vức, râu bờm xờm, mày nhíu chặt, trông vô cùng nghiêm túc, làm người ta nhìn mà khiếp sợ. Mấy tên hoạn quan đã không dám ngẩng đầu lên nữa, đứng thành hàng hành lễ bái kiến.

Nhưng Lưu Trường không sợ ông, gia phụ Hán Cao Tổ, ta việc đếch phải sợ ai.

"Úi da, ta bị thương rồi, đau quá, không học được nữa, người đâu, đưa ta về Tiêu Phòng điện."

Lưu Trường dang chân ra như cái hót rác, ôm chân mình la hét.

Nam nhân kia nhìn Lưu Trường rất chăm chú, không nói gì cả, xoay người đi qua bên cạnh nó.

Mấy tên hoạn quan thở dài, chỉ đành bế Lưu Trường lên, đi về Tiêu Phòng Điện.

Nam nhân kia đi một mạch tới Tuyên Thất Điện, cổng không có hoạn quan bẩm báo, nam nhân hơi do dự, vẫn kiên định đi vào trong điện.

Trong điện, một nam nhân tuổi hơi lớn, trong lòng bế nữ nhân, đang nói cười.

Nam nhân này sống mũi cao, xương gò má nhô lên, râu rất dày, rung theo lời nói của ông ta, đội mũ lệch, y phục xộc xệch. Hai người đó trò chuyện hào hứng, nam nhân ngày một lớn gan hơn, đúng lúc ông ta định ra tay với mỹ nhân thì có người xông vào Tuyên Thất Điện.

Râu rậm có vẻ hoảng, ông ta vội kéo lại cổ áo, buộc lại đai lưng, còn nữ nhân kia thì trốn ra sau lưng ông ta.

Nam nhân nghiêm túc nhìn thấy cảnh chướng mắt thì giận dữ hừ một tiếng, đùng đùng nổi giận chạy ra ngoài điện.

"Này, này!"

Râu rậm một tay kéo đai lưng, chạy theo nam nhân kia, rốt cuộc đuổi kịp trước khi nam nhân kia chạy ra khỏi cổng điện. Râu rậm lao tới, nam nhân kia bị húc ngã, bị đè xuống dưới. Ông ta cưỡi lên người nam nhân kia, tiếp tục buộc đai lưng, buộc xong mời cười nói:" Sao ngươi thấy trẫm là chạy? Chẳng lẽ trẫm là hoàng đế bạo ngược hay sao?"

"Ngài là hoàng đế tựa Kiệt Trụ."

"Ha ha ha ..."

Râu rậm chính là Lưu Bang, ông ta cười lớn đứng dậy, dương dương đắc ý vuốt râu. Vị đại thần kia đứng lên chỉnh trang mũ áo, phẫn nộ nhìn Lưu Bang. Bây giờ Lưu Băng mới thu lại bộ dạng đắc ý, cẩn thẩn nói: "Chu ngự sử chớ trách tội, sau này trẫm không dám nữa."

Chu Xương hừ lạnh không thèm để ý tới ông ta.

"A, y phục của khanh bẩn rồi, là lỗi của trẫm, đền cho khanh mười bộ nhé?"

"Y phục này của thần không phải do bệ hạ làm bẩn, mà do công tử làm bẩn đấy."

"Công tử nào?" Lưu Bang không hiểu:

Chu Xương bấy giờ mới đem chuyện gặp được Lưu Trường kể cho Lưu Bang, cuối cùng vô cùng nghiêm khắc nói:" Hành vi của phụ thân nếu không đáng hoàng, hài tử sẽ học theo."

Hiển nhiên ông ta muốn dùng chuyện này khuyên Lưu Bang mà thôi.

Lưu Bang phẫn nộ mắng:" Cái thằng nhãi đó, trong số con của trẫm Lưu Phì ôn hòa nhất, Lưu Doanh thông tuệ nhất, Lưu Như Ý vừa ý trẫm nhất, Lưu Hằng có lòng thiện nhất, Lưu Khôi có chữ tín nhất. Chỉ có nó là ngang bướng nhất, vô pháp vô thiên, là đứa ít giống trẫm nhất."

Lời này rõ ràng là phản kích, ngươi nói con học cha, vậy sao mấy đứa con kia của trẫm đều ưu tú như thế?

"Ồ ..." Chu Xương nheo mắt trầm tư nhìn vị hoàng đế Đại Hán:

"Phần Âm hầu tìm trẫm gấp như thế có chuyện lớn gì muốn nói với trẫm hả?" Lưu Bang di chuyển đề tài trước:

"Vâng." Chu Xương bấy giờ mới nhớ ra chính sự mà mình tới đây làm:" Bệ hạ nếu muốn phế thái tử, lập công tử Như Ý làm thái tử là không đúng."

"À, thái tử mặc dù thông tuệ, nhưng làm việc quá mức cẩn thận, thiếu đi khí phách. Như Ý tính tình sái thoát, hiếu võ, có phong phạm của trẫm, càng thích hợp làm hoàng đế. Trẫm muốn lập Như Ý làm thái tử, có gì không đúng chứ?" Lưu Bang thong thả ngồi xuống, chẳng nhìn Chu Xương, mân mê số trang sức trên trang phục của mình:

"Thái tử bản tính đơn thuần, hiếu thảo, không ngày nào không tới bái kiến bệ hạ, cũng vô cùng hòa thuận với các huynh đệ khác. Huống hồ còn thông tuệ hiếu học, có phong thái nhân nghĩa, thái tử như thế, vì sao lại bãi miễn chứ?"

"Cái khác không nói, trẫm chỉ nói một lý do đơn giản nhất." Lưu Bang lạnh nhạt nói:" Hắn là trưởng tử của trẫm nhưng suốt này bị thằng nhãi kia bắt nạt! Người như thế mà làm được hoàng đế à?"

Ngữ khí của Lưu Băng bất ngờ trở nên kịch liệt, giọng cao hơn bình thường vài phần. Thời khắc này hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng lưu manh luôn cười hì hì của ông ta, uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng, không thẹn là hoàng đế thiết huyết xông pha sa trường.

Nhưng Chu Xương không sợ ông ta, mặt đỏ bừng dùng ngữ khí còn lớn hơn nói:" Thái tử chẳng phải sợ công tử Trường, chỉ vì nó còn nhỏ nên mới nhẫn nhịn chiều chuộng. Chẳng lẽ bệ hạ muốn thấy thái tử không muốn bị bắt nạt, ra tay giết huynh đệ của mình? Chẳng lẽ bệ hạ muốn biến thành Thủy hoàng đế thứ hai, muốn một tên Hồ Hợi sao? Mồm miệng thần không tốt, nhưng ở chuyện phế thái tử, thần tuyệt, tuyệt đối không đồng ý."

Thấy Chu Xương nổi nóng, Lưu Bang lại không tức giận nữa, ông ta thu lại khí thế của mình, mỉm cười nhìn Chu Xương.

Chu Xương không phải là người đầu tiên tới khuyên Lưu Bang, trước đó gần như tất cả đại thần đều tới khuyên can. Ý nghĩ muốn thay thái tử của Lưu Bang đã gây ra sóng cả ngợp trời ở triều đường, vô số đại thần vì chuyện này mà tranh cãi, người tới khuyên gián nhiều không kể xiết. Đương nhiên, đại đa số chỉ mập mờ giảng đạo lý, còn Chu Xương là người đầu tiên nói thẳng thừng không che giấu gì.

Tới cuối cùng Lưu Bang chỉ ậm ừ nói một chữ được, xem ra chỉ là đối phó, chẳng hề có thành ý.

Nhưng Chu Xương không thể nói nhiều hơn nữa.

(*) Cung cấm dùng hạt tiêu trát vào tường vách cho thơm và ấm, lại mang hàm ý tốt lành. Ðời nhà Hán gọi hoàng hậu là tiêu phòng

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!