Chương 57: Để ta ra tay
Ép ta trọng sinh đúng không
- editor: anhvietnx
Lưu Hoành Kính oẳn tù tì được thế liên tục thắng, hồi sau, mỗi lần chiến thắng là mỗi lần hiện trường hô hào tán dương, bởi vì đội nhóm bọn họ đã hoàn toàn ở thế áp đảo số lượng!
Đây chính là sự thú vị [Thế Chiến]! Cuộc đấu không nhất thiết phải có quân số bằng nhau.
Có vẻ Thẩm Minh Lãng đang gặp vận hạn, đúng là hiếm thấy. Nhưng loại tình huống này cũng không phải chưa từng xuất hiện. Trình Trục trước kia đã chơi qua trò này, cũng từng gặp một trận 2 mạng đấu 8.
Hiện tại đến phút chót, tổng thể 12 người chỉ sót lại Tiểu Giang nhà chúng ta là chưa ai chọn.
Lưu Hoành Kính không biết có thật cảm thấy tội nghiệp cho kẻ đón sinh nhật hôm nay, hay đang cố tình thêm dầu vào lửa, hắn nhìn Giang Vãn Châu sau đó xua tay, làm vẻ cao thượng: “Hôm nay sinh nhật ai kia, tặng luôn bạn học Giang cho đội các cậu. Không cần oẳn tù tì tranh người nữa.”
…
[ Quà tặng kèm ]
Hắn ta căn bản không bận tâm Giang Vãn Châu gì đó, bởi người này tửu lượng rất tệ. Hắn muốn đẩy Giang Vãn Châu sang đối thủ, sau đó bức chết hắn. Lưu Hoành Kính hài lòng nghĩ bụng: “Phải để tên pháo hôi chết tiệt này ôm bồn cầu nôn mửa.”
Lúc này, Giang Vãn Châu thật sự khó chịu rồi, vốn dĩ hắn muốn một đội với Trình Trục. Nhưng thế sự hiện tại, bọn họ chỉ có 4 mạng mà phải đấu với 8 người! Kết cục dường như đã phân định.
Hắn và Lâm Lộc đích thị là pháo hôi, nhất định sẽ nổ chết đồng đội!
Rõ ràng, tuy có người chơi không giỏi xúc xắc, nhưng họ có thể uống!
Cái gì mà kỹ thuật hay không kỹ thuật chứ. Cái chính phải là tửu lượng.
Cơ mà, hắn thật sự uống rất kém…
Lâm Lộc ngồi bên cạnh Trình Trục, hai tay cầm chặt mép váy, vô thức siết chặt, miệng thì không ngừng lặp đi lặp lại: “Chết thật, chết thật, chết thật rồi …”
Trái ngược, Trình Trục trông rất thản nhiên, cả người bình chân như vại. Hắn trộm nhìn Lâm Lộc, cảm thấy tỷ tỷ này quá đỗi đáng yêu, không biết giọng cô ấy vì hành nghề lồng tiếng đã lâu hay bẩm sinh đã vậy. Cô đôi khi sẽ nói như đang dẫn chương trình, đôi khi lại vô thức đem lời trong lòng phát ra…
Lưu Hoành Kính chốt hạ: “Chúng ta cứ theo quy củ, một khi chọn xong đội sẽ PK 5 ván, sau đó mới có thể tuyển người lại lần nữa.”
Một tên đeo kính đứng cạnh hắn không nhịn được lên tiếng: “Lãng ca, hay cho bọn họ trực tiếp GG đi. Theo luật, đầu hàng thì chỉ thua một nửa!” (GG là thuật ngữ đầu hàng trong game)
“Nói vậy là ý gì?” Lâm Lộc nghe không hiểu.
Trình Trục vừa định trả lời, đã nghe tiếng Giang Vãn Châu chậm rãi đáp: “Có nghĩa là, chúng ta giơ khăn ăn làm cờ đầu hàng. Không cần thiết đấu nữa, phạt rượu phân nửa thôi cũng được.”
“Hả? Sao lại phải giương cờ trắng đầu hàng?” Lâm Lộc cao giọng, cô cảm thấy như vậy quá là mất mặt.
Nhưng trong lòng thật ra lại có chút dao động. Suy xét một chút, nếu thua, đối phương có đến 8 người cùng chia rượu phạt, còn đội mình chỉ có 4 người thôi. Nếu đấu liên tục 5 ván, chẳng bức say chết nhau thì là gì.
Nhưng Thẩm Minh Lãng này là người sĩ diện, đặc biệt nay còn là sinh nhật tôi, bảo tôi giương cờ đầu hàng?
Đội trưởng Thẩm Minh Lãng hừng hực ra đòn phủ đầu: “Mẹ kiếp, không cần nói nữa! Bốn người bọn tôi vẫn sẽ XXX chết các cậu!”
Sau đó, cuộc đấu diễn ra, hai đội trưởng khai trận đấu đơn. Thẩm Minh Lãng nộ khí hung hăng, tỏa khí bức người, ánh mắt tựa sấm, các ngón tay nhanh như thiểm điện.
Cuối cùng, hùng hổ thảm bại.
“Mẹ kiếp! Thảm rồi. Hôm nay biểu hiện có chút tệ!” Thẩm Minh Lãng bắt đầu sụp đổ.
Trình Trục hướng Giang Vãn Châu vỗ vai một cái, ra hiệu hắn bước về trước: “Cậu lên đi.”
Giang Vãn Châu hừ một tiếng, động tác đổ xúc xắc vô cùng lòe loẹt, oán khí trong mắt tỏa ra ngút trời, sau đó cũng vinh quang bại trận.
Lâm Lộc quan sát toàn bộ quá trình đấu, một mặt xem đội mình, một bên nghiên cứu đội bạn. Đầu không nhịn được lắc nguầy nguậy, ánh mắt khẩn trương thấy rõ.
Giang Vãn Châu hô “3 con 3”, cô bất giác tiếp khí thế, hô theo: “Là 3 con 3.”
Bên kia, Lưu Hoành Kính gọi “3 con 6”, cô cũng thì thầm “3 con 6!”
Trình Trục ngồi cạnh, nhìn Lâm Lộc khẩn trương lặp lại như cái loa phát thanh liền cảm thấy có chút buồn cười. Hắn thuận tay lấy miếng dưa hấu trên dĩa, bắt đầu thưởng thức.
Lâm Lộc nhìn bộ dạng nhàn nhã của hắn, không nhịn được trách mắng: “Cậu làm sao vẫn có tâm trạng ăn được?”
“Cậu cũng muốn ăn hả? Này!” Trình Trục vui vẻ đưa miếng dưa sang.
“Không có…” Lâm Lộc nhất thời nghẹn lời. Nhưng nhìn miếng dưa hấu có vẻ rất ngọt thì lại đưa tay tiếp nhận.
Lưu Hoành Kính bên kia một mặt đắc ý, miệng không ngừng thúc giục, “Kế tiếp là ai?”
Theo hắn thấy, Thẩm Minh Lãng là người duy nhất có thể chiến đấu. Sau khi hạ Thẩm Minh Lãng, mình có thể một tay đánh hạ cả đội.
Hắn đưa mắt xét qua trạng thái của 4 “đối thủ”: suy sụp - suy sụp - vui vẻ - suy sụp.
Ơ? Tại sao lại có biểu hiện kỳ lạ xen vào?
Trình Trục, quả là không biết sống chết!
Cuối cùng hắn lên tiếng: “Lãng ca, chúng ta cũng theo quy củ, có thể chơi Thế Chiến kiểu Double không?”
Ể? Còn phát cả tiếng Anh?