Chương 57: Chương 57

[Dịch] Đổi Cân Thịt, Ta Lấy Thêm Điểm Thuộc Tính

Hoang Tinh Tả Tả Lai

4.899 chữ

15-10-2024

Mặc cho sắc trời dần sáng, quanh tòa tháp này vẫn luôn bao phủ một tầng mây đen dày đặc. Mỗi lần lại gần, một cảm giác lạnh lẽo tựa hồ bị vô số ác quỷ rình rập khiến ai cũng rùng mình, lưng lạnh toát.

Trong một căn nhà trệt dưới chân tháp, ông lão gầy gò chậm rãi mở mắt. Thân hình ông ta thấp bé, chỉ tầm một mét sáu, mặc một bộ đạo bào rộng thùng thình màu đen, hai ống tay áo thêu hình hai con Kim Long uy nghi. Bờ lưng ông ta đã còng xuống, cơ thể gầy guộc tựa như khúc củi khô cằn, in hằn dấu vết của thời gian không thể xóa mờ.

Tuy vậy, khác biệt hoàn toàn với thân hình già nua, đôi mắt của ông ta sáng rực, tựa như hai vầng thái dương nhỏ tỏa ra ánh vàng kim, sâu hoắm trong hốc mắt. Những mạch máu màu vàng kim nhạt dữ tợn lan ra, tạo nên cảm giác uy nghiêm khiến người khác vừa nhìn đã thấy khiếp sợ.

Bên cạnh ông ta, trong bóng tối là một trung niên cường tráng. Hắn ta cao hơn hai mét, mặc chiếc áo vải thô màu trắng, cơ bắp cuồn cuộn như muốn bộc phát. Trên đôi tay trần trụi của hắn ta chi chít những vết sẹo cắt ngang dọc, chứng tỏ hắn ta đã trải qua không ít trận chiến khốc liệt.

"Đám chó hoang khốn kiếp!" Người trung niên bừng bừng lửa giận, nghiến răng mắng. "Bọn cầm thú tham lam, lòng tham không đáy, khinh người quá đáng. Tòa Trấn Ma tháp này là nhờ máu xương của tiền bối Trấn Ma Ti đổ xuống mà xây nên, sao có thể để chúng nhúng tay vào!"

Hai người này không phải ai khác. Ông lão mắt vàng chính là Đô Ti đương nhiệm của Trấn Ma Ti, danh xưng Kim Tình Viên Vương, Lý Đạo Huyền. Còn người trung niên nóng nảy kia là đại đệ tử của ông, một trong những phó Đô Ti của Trấn Ma Ti, Vương Tâm Long.

Vương Tâm Long nổi cơn thịnh nộ bởi không lâu trước đó, Trấn Ma tháp bị tập kích. Phó Đô Ti phụ trách trấn thủ nơi đây bị trọng thương, bọn họ buộc phải chọn một vị trưởng lão khác để tiếp quản công việc. Trong số các trưởng lão, kẻ có thực lực mạnh nhất và cạnh tranh kịch liệt nhất chính là Hồng Vấn Đạo.

Thực lực Hồng Vấn Đạo không yếu, có thể đảm đương được vị trí trấn thủ Trấn Ma tháp. Nhưng vấn đề lớn nhất chính là hắn xuất thân từ Hồng gia, thế gia cổ xưa và quyền lực nhất trong các thế lực. Lý Đạo Huyền không hề muốn để Trấn Ma tháp rơi vào tay thế gia.

Tuy nhiên, lần này bọn họ không có sự lựa chọn tốt hơn, và điều này cũng phù hợp với quy trình.

Mặc dù Lý Đạo Huyền có tư cách hơn trăm năm, đứng trước tình thế này, ông ta cũng cảm thấy khó xử, không tìm được cách phá giải, tiến thoái lưỡng nan. Điều khiến ông ta lo lắng hơn cả là đằng sau sự việc này, ông ta đã nhận ra dấu vết hợp sức của yêu ma và thế gia.

"Phạch phạch!"

Đúng lúc Lý Đạo Huyền đang trầm tư, tiếng cánh đập vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề trong phòng.

Một con Quạ lông đen nhánh lướt qua cửa sổ, bay vào và đậu xuống cánh tay gầy guộc của Lý Đạo Huyền.

"Thư của sư muội ngươi." Lý Đạo Huyền lấy ống trúc buộc trên chân con chim ra, chỉ cần ngửi mùi hương từ phong sáp đã biết ngay lai lịch của bức thư.

"Thư của Tiểu Ly? Có tin tức tốt rồi, xem ra nàng đã xử lý xong chuyện bên kia." Vương Tâm Long cười toe toét, khuôn mặt dữ tợn trở nên dịu đi phần nào.

Trong những năm gần đây, các thế gia liên tục đưa đệ tử của mình vào Trấn Ma Ti nhằm thao túng và dần dần ảnh hưởng đến các quyết sách cấp cao. Số lượng đệ tử thế gia tăng lên đáng kể khiến Vương Tâm Long khó chịu nhưng không thể làm gì khác, vì mọi thứ vẫn diễn ra trong khuôn khổ quy tắc.

Trong bối cảnh đó, việc Tô Ly, một thiên tài dị bẩm nổi lên, áp chế hoàn toàn nhuệ khí của các đệ tử thế gia là điều khiến Vương Tâm Long rất hài lòng. Thêm vào đó, Tô Ly không chỉ tài năng xuất chúng mà còn có ngoại hình xinh đẹp và khéo léo trong giao tiếp, khiến các tiền bối đều yêu quý nàng ta.

"Thư nói gì vậy?" Vương Tâm Long tò mò hỏi, thậm chí còn định đưa tay đoạt lấy từ Lý Đạo Huyền.

"Ngươi lui ra!" Lý Đạo Huyền cười, nhẹ nhàng đẩy hắn ta ra. "Không biết lớn nhỏ!"

Dù thân hình hai người có sự chênh lệch lớn nhưng sức mạnh thì hoàn toàn ngược lại. Ông lão chỉ dùng hai ngón tay mảnh khảnh của mình cũng có thể bóp chặt cổ tay Vương Tâm Long, nhấn mạnh hắn ta xuống ghế, khiến hắn ta khó lòng nhúc nhích.

Lý Đạo Huyền búng nhẹ ngón tay, mở phong thư ra. Nhưng khi đọc những dòng chữ đẹp đẽ viết trên giấy, nụ cười trên mặt ông ta dần tan biến, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm trọng.

"Sao vậy?" Vương Tâm Long linh cảm có điều không ổn, vội vàng hỏi. "Sư muội gặp chuyện gì sao?"

"Ngươi tự xem sẽ rõ." Lý Đạo Huyền trầm ngâm một lát, rồi đưa bức thư cho Vương Tâm Long. Hắn ta lập tức cầm lấy, lướt nhanh qua từng hàng chữ, không khỏi cau mày.

"Thật sao?" Vương Tâm Long khó tin.

"Tám phần là thật." Lý Đạo Huyền khẽ gật đầu. "Âm thân Thái Tuế quả thực đã thoát ra từ Trấn Ma tháp, những gì mô tả trong thư hoàn toàn chính xác."

"Hít..." Vương Tâm Long hít một hơi lạnh, trừng mắt kinh ngạc.

"Nếu mọi việc trong thư là thật thì bàn cờ thua này của chúng ta có lẽ có thể xoay chuyển!" Hắn ta hưng phấn nói.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!