Chương 3: Giáo huấn

[Dịch] Đổi Cân Thịt, Ta Lấy Thêm Điểm Thuộc Tính

Hoang Tinh Tả Tả Lai

7.857 chữ

11-10-2024

"Con cảm thấy tu vi của sư đệ lại có chỗ tinh tiến."

Thuần Dương võ quán, Ninh Uyển Đồng đang cùng phụ thân Ninh Tri Bạch dùng bữa. Ninh Uyển Đồng khẽ lay đũa trong chén, ngẩng đầu lên, qua ánh nến lập lòe, đột nhiên thốt lên một câu như thế.

"Sư đệ?"

Ninh Tri Bạch nhẹ nhàng lau đi hạt cơm nơi khóe miệng, nghi ngờ hỏi, "Sư đệ nào, là Tô Hoành sao?"

"Ừm." Ninh Uyển Đồng gật đầu.

"Hắn tu luyện Thuần Dương Công chưa đến ba tháng, có thể tinh tiến được gì chứ." Ninh Tri Bạch cười khẽ, vẻ mặt không mấy tin tưởng, "Thuần Dương Công là chính tông Đạo gia tâm pháp, tu luyện cần sự kiên trì, như dòng nước chảy mài đá. Cho dù tiểu tử ấy có thiên phú, không hơn mười năm khổ luyện thì cũng khó thấy được thành tựu."

"Thật vậy sao?" Ninh Uyển Đồng khẽ đáp, vẻ buồn bã.

Ninh Tri Bạch cười, nhưng sắc mặt thoáng chút ngượng ngùng. Ông ta nhìn con gái mình, không rõ vì ánh nến hay vì nguyên cớ gì khác mà khuôn mặt trắng ngần của nàng đỏ ửng lên. Lông mày khẽ chau, hắn hoài nghi hỏi, "Con... chẳng lẽ đã để ý đến hắn?"

"Không có chuyện đó!" Ninh Uyển Đồng mở to đôi mắt, "Con với hắn chênh lệch nhiều tuổi, làm sao có thể như vậy!"

"Thôi được..."

Ninh Tri Bạch không hỏi thêm. Sau bữa cơm, Ninh Uyển Đồng ở lại thu dọn bát đũa, còn Ninh Tri Bạch thì cầm ngọn nến lên tầng hai để tĩnh tọa luyện công. Hằng ngày sau khi dùng cơm, ông ta đều dành chút thời gian ngồi thiền, tu hành tâm pháp, suy ngẫm về những gì đạt được và chưa đủ.

Hơn mười năm qua, thói quen này đã thành nếp.

Đêm nay cũng không ngoại lệ.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ, sương mờ ảo tựa như làn nước thấm qua ô cửa, rải đều khắp gian phòng. Dù không có ánh nến, gian phòng vẫn hiện lên rõ ràng dưới ánh trăng.

Ninh Tri Bạch khoanh chân ngồi, mắt khép hờ.

Trong đầu nhanh chóng hiện lên cuộc đối thoại ban chiều với Tô Hoành.

Ninh Tri Bạch, thiên phú bình thường, tu luyện Thuần Dương Công mấy chục năm mới đạt đến tầng thứ ba. Nhưng sư tôn của hắn, Nam Sơn đạo nhân, người đã qua đời hơn mười năm, từng là một tông sư nổi danh khắp giang hồ, đạt đến cực hạn của Thuần Dương Công.

Nam Sơn đạo nhân từng cảm thán rằng, có điều gì đó thiếu khuyết giữa trời đất, khiến cho võ đạo không thể đạt đến viên mãn. Nếu ông ta sinh ra sớm ba trăm năm, có lẽ đã có thể bước vào một cảnh giới hoàn toàn khác.

Khi đó Ninh Tri Bạch còn trẻ.

Ông ta không mấy để tâm đến lời sư tôn nói, chỉ nghĩ rằng sư tôn đang quá khiêm nhường. Đã là Tông sư danh chấn giang hồ, vậy mà vẫn tự nhận mình chỉ là kẻ mới bước vào ngưỡng cửa của võ đạo.

Lúc ấy, Ninh Tri Bạch còn mơ ước một ngày có thể trở thành Tông sư và nói những lời như thế với đồ đệ của mình.

"Haiz..."

Dưới ánh trăng tỏ, Ninh Tri Bạch thở dài.

Tuổi tác ngày một lớn, những giấc mơ thời niên thiếu cũng ngày càng xa vời. Giờ đây, sinh mệnh của ông ta chỉ xoay quanh việc truyền bá Thuần Dương Công của sư tôn, điều đó đã chiếm trọn toàn bộ tâm trí hắn. Nhìn lại quá khứ, chỉ còn lại một chút cảm thán.

"Tông sư phía trên, thoát thai hoán cốt. Cảnh giới mà sư tôn từng nói, thật sự tồn tại sao?"

Trong suy tư, Ninh Tri Bạch mở mắt.

Trước mặt ông, trên chiếc bàn gỗ, một chiếc chén sứ vỡ tan thành bột mịn, tạo thành một đống nhỏ ở góc bàn.

Ninh Tri Bạch đầu tiên ngẩn người, sau đó dụi mắt nhìn kỹ, thậm chí nâng nến lên soi cho rõ, để xác nhận mình không nhìn lầm.

"Cái này..."

Phòng luyện công tầng hai trống rỗng, không có vật gì khác.

Suốt cả buổi chiều, chỉ có một mình Tô Hoành ở lại đây, cho đến lúc hoàng hôn mới lặng lẽ rời đi.

Ninh Tri Bạch bỗng nhớ đến lời Ninh Uyển Đồng nói rằng tu vi của Tô Hoành có chỗ tinh tiến.

"Chẳng lẽ..." Một ý nghĩ không tưởng hiện lên trong đầu Ninh Tri Bạch, "Chiếc chén sứ này, chẳng lẽ bị Tô Hoành dùng chưởng lực bóp nát thành bột mịn!?"

"Người này... còn là người sao!?"

Ninh Tri Bạch theo bản năng cầm một chiếc chén sứ khác trong tay, dùng năm ngón tay bóp mạnh, nhưng chiếc chén vẫn nguyên vẹn, chỉ có ngón tay của hắn đau nhói.

"Không xong rồi!"

Ninh Tri Bạch ngẩng đầu nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng. "Thuần Dương Công, chẳng lẽ thật sự bị tiểu tử kia luyện thành một thứ gì đó? Việc mà sư tôn ta, Nam Sơn đạo nhân, tu hành ba mươi năm chưa từng làm được, hắn chỉ trong ba tháng ngắn ngủi... Điều này sao có thể!?"

...

Tô phủ, trong gian phòng rộng rãi sáng tỏ.

Tô lão gia tử đang dùng ngón tay gõ mạnh vào bàn ăn, giọng đầy phẫn nộ, "Suốt ngày chỉ biết rong chơi, chẳng làm việc gì ra hồn, nhà cũng không thèm về. Ba người chúng ta đã ngồi đây chờ ngươi, đồ ăn nguội cả rồi."

Ngọn đèn dầu trên bàn lung lay, soi rõ khuôn mặt bất đắc dĩ của Tô Hoành.

"Kỳ thật, các người không cần chờ ta." Đợi đến khi Tô lão gia tử nguôi giận, Tô Hoành bất đắc dĩ nói, "Các người có thể ăn trước, ta về ăn sau cũng được. Vả lại, trong nhà có bao nhiêu người hầu, hoàn toàn có thể dọn riêng một mâm cho ta."

"Ngươi còn dám cãi!" Tô lão gia tử cảm thấy mình bị khiêu khích, mắt trợn tròn.

"Đừng giận, đừng giận." Tô mẫu ngồi cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai Tô lão gia tử, dịu giọng khuyên nhủ, "Tiểu Hoành gần đây bận rộn tập võ ở võ quán, ta thấy nó đã tráng kiện hơn nhiều, chắc chắn là đã chịu khó rèn luyện."

"Hừ!" Tô lão gia tử hừ lạnh một tiếng, "Tập võ thì có ích gì chứ?"

"Hôm nay thiên hạ thái bình, triều đình trọng văn khinh võ, cho dù huynh có thể đánh giỏi đến đâu, thì có ích lợi gì? Ngay cả những cao thủ tông sư giang hồ, nếu bị bảy tám cung thủ bủa vây, cũng khó mà toàn mạng. Huống chi triều đình đã chế ra súng kíp, người thường cầm súng trong tay, ở khoảng cách trăm bước cũng có thể uy hiếp được tông sư."

Một giọng nói non nớt vang lên từ bên cạnh Tô Hoành. Đó là Tô Thượng, đệ đệ của Tô Hoành, năm nay vừa tròn mười hai tuổi. Da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, môi hồng răng trắng, nhìn tựa như một tiểu cô nương.

Nhưng lúc này, cậu bé ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói với Tô Hoành, "Nhị ca, huynh đã sắp đến tuổi thành niên, phụ mẫu cũng đã lớn tuổi, huynh không nên khiến phụ mẫu lo lắng nữa..."

Tô Thượng chưa kịp nói hết câu.

Bởi vì Tô Hoành nghiêng đầu, cúi xuống nhìn đệ đệ mình, không hề biểu lộ cảm xúc gì, nhưng vẻ mặt ấy khiến cậu có chút sợ hãi.

"Nhị ca?" Tô Thượng run run giọng hỏi.

Tô Hoành không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lấy ra hai chiếc đũa trong ống tre, đưa cho đệ đệ.

Tô Thượng nhận lấy, mặt mày đầy thắc mắc.

"Thử bẻ gãy chúng xem." Tô Hoành nói.

Tô Thượng do dự, nhưng vẫn làm theo. Cậu ta đặt đũa lên đùi, dùng lực bẻ, lập tức nghe một tiếng "rắc", hai chiếc đũa bị bẻ gãy dễ dàng.

Tô Hoành liền vung tay.

Lấy hết toàn bộ đũa trong ống tre, đưa cho Tô Thượng.

"Thử lại lần nữa."

Tô Thượng làm theo, nhưng lần này mấy chục đôi đũa gộp lại thành một bó to, còn dày hơn cả cánh tay cậu. Hai bàn tay nhỏ của cậu nắm chặt nhưng vẫn không đủ lực để bẻ gãy chúng.

"Ta hiểu rồi." Tô Thượng ngẩng đầu nhìn Tô Hoành, nói với vẻ thận trọng, "Một đôi đũa thì dễ bẻ, nhưng nhiều đôi gộp lại thì không thể. Nhị ca muốn dạy đệ rằng, huynh đệ tỷ muội Tô gia chúng ta phải biết yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, có như vậy mới giữ gìn được gia nghiệp lớn này."

"Nói không sai..." Tô Hoành mỉm cười, nhưng vừa khi Tô Thượng thở phào nhẹ nhõm, thì hắn tiếp lời, "Tiếc là... đó không phải điều ta muốn nói."

Tô Thượng tròn mắt nghi hoặc, nhìn Tô Hoành.

Tô Hoành đưa tay, nắm lấy bó đũa trong tay.

Đôi bàn tay tráng kiện, gân xanh nổi bật, sức mạnh như thể có thể nghiền nát bất cứ thứ gì. Ngay lập tức, những chiếc đũa dưới tay hắn bắt đầu kêu răng rắc.

Chỉ trong một chốc, tiếng đũa gãy lốp bốp vang lên khắp căn phòng.

Hàng chục chiếc đũa bị Tô Hoành bẻ gãy một cách dễ dàng. Mảnh đũa văng ra khắp bàn, rồi từ từ rơi xuống đất.

Tô Thượng sững sờ, mắt mở to, trên mặt vừa sợ hãi, vừa không thể tin nổi.

Thế giới quan mười hai năm qua của cậu bé bị huynh trưởng phá vỡ chỉ trong nháy mắt bằng sức mạnh của bạo lực. Căn phòng chìm vào im lặng, cho đến khi tiếng động nhỏ vang lên chính là đôi đũa trong tay Tô lão gia tử rơi xuống bàn.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!