[Dịch] Dị Năng Giáo Sư

/

CHƯƠNG 1103: CÁC NGƯƠI CHỈ LÀ NGỦ Ở CÙNG NHAU (1)

CHƯƠNG 1103: CÁC NGƯƠI CHỈ LÀ NGỦ Ở CÙNG NHAU (1)

[Dịch] Dị Năng Giáo Sư

Tâm Tại Lưu Lãng

5.352 chữ

06-08-2023

CHƯƠNG 1103: CÁC NGƯƠI CHỈ LÀ NGỦ Ở CÙNG NHAU (1)

"Kẻ thứ ba?" Thu Tử Khang nở nụ cười: "Phát ca, ngươi nghĩ quá đơn giản."

Lắc đầu, Thu Tử Khang tiếp tục nói: "Phát ca, mấy tháng gần đây, bất luận là ai cũng không thể chiếm được chút lợi ích nào khi đối mặt với Hạ Chí và Thu Đồng. Ngay mấy ngày hôm trước, liên minh quý tộc hoàn toàn sụp đổ, ngươi cảm thấy đó là thủ bút của ai?"

"Ngươi muốn nói chuyện đó cũng do Hạ Chí làm?" Mặt Phát ca hơi đổi sắc.

"Ta không thể xác định, nhưng ta biết, trước khi liên minh quý tộc sụp đổ, đúng là bọn họ đã trêu chọc Hạ Chí." Thu Tử Khang không chút hoang mang nói.

Sắc mặt Phát ca có chút âm trầm, đối với liên minh quý tộc, thực ra hắn ta cũng từng gián tiếp tiếp xúc, bởi vì hắn ta đã từng cũng có ý đồ gia nhập liên minh quý tộc. Thế nhưng câu trả lời hắn ta nhận được từ người trung gian là hắn ta không đủ tư cách.

"Phát ca, đừng nhụt chí, thật ra chuyện cũng không phức tạp như vậy, trên thế giới này, có rất nhiều người muốn xuống tay với Thu Đồng, mà người chán ghét Hạ Chí lại càng nhiều vô số kể, chúng ta chỉ cần hô lên một tiếng là có thể kéo được vô số người muốn hợp tác với chúng ta." Thu Tử Khang lại mở miệng: "Ta là em ruột trên phương diện pháp luật của Thu Đồng, đây là ưu thế mà những người khác không có được, từ đầu đến cuối chúng ta đều sẽ chiếm thế chủ động"

"Thu đại thiếu, tuy lời ngươi nói không sai, nhưng nếu chúng ta có quá nhiều đối tượng hợp tác, đến lúc đó, chúng ta muốn chiếm thế chủ động cũng không dễ dàng như vậy." Sắc mặt Phát ca dịu hơn một chút.

"Phát ca, cái gọi là hợp tác chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, chúng ta cũng đang lợi dụng nhau, nhưng ta chỉ có một người, Phát ca ngươi không cần lo lắng ta, chẳng lẽ không phải sao?" Thu Tử Khang cười nhạt một tiếng: "Về phần những người khác, ta cũng không gạt Phát ca, chúng ta muốn đánh bại Hạ Chí lấy được Thu Đồng thì phải trả giá thật lớn, mà những người đó, nói cho cùng cũng chỉ là pháo hôi chúng ta tìm đến mà thôi."

"Ngươi muốn nói đến lúc đó, thật ra gần như không có người nào có cơ hội chia tiền với chúng ta?" Phát ca hiểu rất nhanh.

"Phát ca, người chết sẽ không thể chia tiền với chúng ta, cũng giống vậy, người chết cũng sẽ không cướp nữ nhân với ngươi."

Thu Tử Khang không chút hoang mang nói.

"A, rất có lý" Phát ca khẽ gật đầu: "Thu đại thiếu, xem ra ngươi đã sớm nghĩ sâu tính kỹ, vậy kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?"

"Tạm thời chúng ta không cần làm cái gì, Phát ca ngươi chỉ cần thả tin tức, để đồng bạn hợp tác mới tìm đến chúng ta là được."

Thu Tử Khang mỉm cười: "Về phần ta, ta phải hoàn thiện kế hoạch hành động cụ thể trước, chúng ta không động thủ thì thôi, một khi ra tay thì phải nhất cử thành công!"

"Tốt!" Phát ca có chút hưng phấn: "Đến, thu đại thiếu, hợp tác vui vẻ!"

Keng!

Hai cái ly đụng nhau, trong mắt hai người đều lóe lên thần thái khác hẳn ngày thường.

Hôm sau, trên xe lửa, Thu Đồng tỉnh rất sớm, thật ra tối hôm qua nàng cũng không ngủ nhiều, hiển nhiên, nàng vẫn không quen với việc ngồi tàu hoả.

Tuy nằm khoang tàu mềm cũng khá thoải mái, nhưng thật ra đây chỉ là tương đối mà thôi, nói thật, nằm ngủ ở đây còn không thoải mái bằng ngủ trên sofa ở nhà.

Suy cho cùng từ nhỏ đến lớn Thu Đồng vẫn luôn sống cuộc sống tương đối thoải mái, bình thường cho dù cần ra khỏi cửa nàng cũng tương đối thích đi máy bay, cho nên đối với nàng, ngồi tàu hoả có lẽ là phương thức di chuyển chất lượng kém.

Đương nhiên, chủ yếu nhất là Thu Đồng cảm thấy tâm lý không thoải mái, khuyết cảm giác an toàn. Xét đến cùng, dường như cảm giác này xuất hiện là vì trong khoang xe còn có những người khác, mà quan trọng nhất là những người khác này không phải Hạ Chí.

Thu Đồng đã tỉnh lại muốn gọi điện thoại cho Hạ Chí, nhưng nhìn thời gian một chút, mới hơn sáu giờ, nàng cảm thấy gọi sớm như vậy không tốt lắm. Cũng không phải nàng sợ đánh thức Hạ Chí, mà nàng sợ đánh thức những người khác trên xe lửa.

Cuối cùng, Thu Đồng vẫn phải đè nén cảm giác kích động lại, lấy điện thoại di động buồn chán lên mạng xem tin tức, sau đó nàng phát hiện, khắp nơi trên web đều là tin tức có liên quan với Đát Kỷ, cái gì mà yêu cầu fan ngủ cùng mới bán vé, cái gì mà có người cầm đao cướp đoạt chỉ vì vé vào cửa buổi hòa nhạc, lại có học sinh nào đó không chịu lên lớp chỉ vì muốn theo đuổi minh tỉnh, trong đó còn có người chỉ trích Đát Kỷ phá hỏng sự yên ổn của xã hội, cũng có nhà tâm lý học bắt đầu mù quáng phân tích loại tâm lý khi theo đuổi minh tỉnh...

Thu Đồng không khỏi nghĩ, nàng hiện tại có thể tính là đang theo đuổi minh tỉnh không?

Một giây sau, Thu Đồng lại nghĩ tới Hạ Chí, trời đã sáng rồi, chỉ còn chừng nửa giờ nữa đã xuống xe, thế mà hắn không tới đây tìm nàng sao?

Hiển nhiên hiện tại Hạ Chí không cách nào tới tìm Thu Đồng, bởi vì hắn đang ăn điểm tâm với Hạ Mạt. Bữa sáng của Hạ Mạt lần này không phải quả táo đen mà là một mâm nho đen.

Về phần bữa sáng của Hạ Chí lại càng phong phú hơn, cũng không biết có phải Hạ Mạt sợ Hạ Chí đói hay không, phân lượng bữa sáng nàng chuẩn bị cho hắn càng ngày càng nhiều.

Mặc dù nhiều như thế, Hạ Chí vẫn ăn hết sạch.

"Ta sắp tới thủ đô, buổi sáng sẽ không ngủ lại ở đây." Hạ Chí ăn điểm tâm xong bèn đứng dậy, sau đó lại dang hai cánh tay với Hạ Mạt: "Đến, ôm một cái."

"Không ôm!" Hạ Mạt lại tựa như đang tức giận.

"Được rồi, vậy lần sau ôm, ta đi trước." Hạ Chí mỉm cười, sau đó trực tiếp biến mất.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!