CHƯƠNG 1084: CÁCH ĐÁNH THỨC TA CHÍNH XÁC (2)
"Đồng Đồng, ngươi tới căn tin để trải nghiệm cuộc sống à?" Hạ Chí mỉm cười.
"Này, đây cũng không phải lần đầu tiên ta tới đây ăn cơm." Thu Đồng hơi mất hứng.
Nói thì nói như thế, nhưng trên thực tế, đã rất lâu rồi Thu Đồng không tới căn tin ăn cơm.
Lại nói tiếp, Thu Đồng vốn xuất thân từ gia đình giàu sang, nhưng thật ra nàng cũng không đặc biệt kén chọn đồ ăn. Tỷ như trước đây, tuy rằng nàng thích ăn chay nhưng trên cơ bản nàng cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, cũng không nhất định phải tới nhà hàng cao cấp ăn cơm.
Ngược lại hiện tại, khẩu vị của nàng đã càng kén chọn hơn một chút. Mà sở dĩ nàng kén chọn như vậy, nói cho cùng cũng là vì nàng bị Hạ Chí chiều hư.
Cũng giống như bây giờ, khi Thu Đồng bắt đầu ăn đồ ăn trong đĩa, nàng lại bắt đầu cảm thấy hơi hối hận vì đã tới nơi này ăn cơm. Trước đây nàng còn cảm thấy đồ ăn trong căn tin cũng không tệ, hiện tại nó lại thành trải nghiệm cuộc sống thật.
"Đồng Đồng, không thích ăn thì đừng ăn" Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ta cảm thấy hẳn mình cần tăng đầu tư cải thiện chất lượng cơm nước trong căn tin" Thu Đồng hừ một tiếng yêu kiều: "Ta tới để khảo sát căn tin, không phải để trải nghiệm cuộc sống."
"Đồng Đồng, ngươi nói cái gì cũng đúng." Hạ Chí mỉm cười.
Thu Đồng trừng Hạ Chí, sau đó hơi tức giận tiếp tục ăn cơm.
Nàng không tin mình không thể ăn hết phần này cơm!
Thu Đồng ăn, Hạ Chí cũng ăn, chỉ là trông Thu Đồng có vẻ khó có thể nuốt trôi, nhưng thoạt nhìn Hạ Chí lại ăn rất sung sướng, điều này cũng khiến Thu Đồng cảm thấy buồn bực. Vì sao gia hỏa này lại không kén ăn chút nào thế?
Có đôi khi Thu Đồng cảm thấy Hạ Chí rất kén chọn, thế nhưng trên phương diện đồ ăn, hắn lại tuyệt không kén chọn?
Nhưng nếu nói hắn không kén chọn, nhưng dường như lúc hắn đưa nàng đi ăn cơm, lại rất kén chọn.
Thu Đồng nhìn Hạ Chí, trong lúc nhất thời, nàng có hơi xuất thần. Đột nhiên nàng đã hiểu rõ, thật ra Hạ Chí không kén chọn đồ ăn, mà sở dĩ khi hắn đi ăn chung với nàng hắn rất soi mói, chẳng qua là vì nàng nên mới soi mói mà thôi.
"Này, đừng ăn nữa!" Đột nhiên Thu Đồng đứng lên, đi tới bên cạnh Hạ Chí: "Đi thôi!"
"Đồng Đồng, thật ra lãng phí không phải thói quen tốt..." Lần này đến phiên Hạ Chí còn chưa nói xong đã bị ngắt lời. Chỉ thấy Thu Đồng trừng mắt liếc hắn, dáng vẻ hờn dỗi: "Đi thôi!"
Thu Đồng lôi kéo Hạ Chí đi ra phía ngoài, mà hai người còn chưa ăn cơm xong. Rất nhiều cặp mắt đều nhìn Thu Đồng hơi nóng nảy lôi kéo Hạ Chí rời đi, trong lúc nhất thời, tiếng nghị luận ầm.
1"Mỹ nữ hiệu trưởng ghét bỏ cơm nước trong căn tin không ngon à?"
"Có khả năng này, tuy ta cảm thấy cơm nước không tệ, nhưng hiệu trưởng của chúng ta là người có tiền...
"Ta cảm thấy không phải vậy, hiệu trưởng thường xuyên tới đây ăn cơm mà, hẳn là có chuyện gì gấp mới phải đi...
"Liệu có khi nào là mỹ nữ hiệu trưởng đột nhiên cái kia... 2"
"Cái kia là cái gì?"
"Khụ khụ, chính là đột nhiên nàng muốn đi thuê phòng với Hạ lão sư và vân vân..."
"Ừm, rất có khả năng...
Khoan hãy nói, Thu Đồng thật sự muốn đi thuê phòng với Hạ Chí thật, bởi vì nàng lôi kéo Hạ Chí đi vào khách sạn Giả Nhật Thiên Đường.
Đương nhiên, nếu nàng muốn cái kia thật, bọn họ cũng không cần đi thuê phòng. Sở dĩ Thu Đồng lôi kéo Hạ Chí tới nơi này, chẳng qua là vì ăn cơm mà thôi.
Hai người lại tìm một vị trí gần cửa sổ, sau đó, lần này Thu Đồng chủ động yêu cầu gọi món. Nàng cũng không biết mình bị sao, chỉ là đột nhiên nàng rất muốn để Hạ Chí được ăn một bữa ngon lành.
Cơm trưa rất phong phú, mà nhân viên phục vụ đã sớm quen với sự xuất hiện của Hạ Chí và Thu Đồng, đây chỉ là một bữa trưa rất bình thường. Trong ấn tượng của các nàng, mỗi lần Hạ Chí và Thu Đồng tới nơi này đều ăn rất ngon, lần này cũng chỉ giống lần trước mà thôi.
Thế nhưng đối với Thu Đồng, có một số việc tựa như đang thay đổi trong lúc vô ý.
"Này, chiều nay ngươi có muốn ngủ tiếp không?" Lúc hai người đi ra khỏi Giả Nhật Thiên Đường đã gần hai giờ. Thu Đồng ôm cánh tay Hạ Chí, giọng nói mềm mại động lòng người.
"Cuối cùng Đồng Đồng ngươi cũng muốn ngủ chung với ta?" Hạ Chí lập tức hỏi.
"Buổi chiều ta còn phải đi làm" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Thế nhưng nếu như ngươi ngoan ngoãn, vậy ngươi có thể ngủ trong phòng làm việc của ta."
"Được rồi, như vậy cũng không tệ." Hạ Chí bày ra vẻ hài lòng mãn nguyện: "Coi như Đồng Đồng ngươi đang ngủ cùng ta"
Hai người cùng đi đến phòng làm việc của Thu Đồng. Hạ Chí vừa ngồi xuống ghế sofa, điện thoại của Thu Đồng đã đổ chuông.
"Tiếu Tiếu, cái gì? Ngươi nói hắn làm gì?" Đột nhiên sắc mặt Thu Đồng trở nên có chút khó coi, thế nhưng rất nhanh, sắc mặt nàng đã khôi phục bình thường: "Cứ mặc kệ hắn đi, ngươi xử lý giúp ta là được."
Nhanh chóng cúp điện thoại, Thu Đồng nhìn Hạ Chí, mở miệng nói: "Thu Tử Khang chuẩn bị kiện ta, nói ta mưu hại phụ thân hắn, còn muốn chia di sản của gia gia với ta. Ta lười quản, để Tiếu Tiếu xử lý là được rồi."
"À, không cần phải chú ý tới hắn ta" Hạ Chí cũng bày ra vẻ không thèm để ý, chỉ là vừa mới dứt lời, điện thoại di động của hắn cũng đổ chuông.
Một dãy số xa lạ, thế nhưng Hạ Chí vẫn nhận điện thoại.
"Là Hạ Chí đúng không?" Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói lạnh lùng: "Nữ nhi của ngươi đang nằm trong tay chúng ta, chuẩn bị tiền chuộc đi!"
"A?" Hạ Chí nhất thời ngẩn ngơ: "Cái kia, các ngươi có thể nói rõ hơn một chút được không, ai đang nằm trong tay các ngươi?"