Chương 1307: Lựa Chọn
Còn 3 ngày.
Sáng sớm.
Mưa thu tạm dừng, không khí sau cơn mưa tràn ngập mùi đất.
Doanh trướng chỉ huy tại phòng tuyến thứ 3 có thể nghe tiếng pháo nổ vang ở phòng tuyến thứ hai.
Trên khe nứt ngăn ở giữa Tây Bắc và kẻ địch, binh sĩ AI phải hành quân cả chục km, mất cả ngày mới vòng qua được khe nứt.
Nhan Lục Nguyên lấy sức một mình cản được nguy cơ lớn nhất cho phòng tuyến Lê Minh.
Khi Nhan Lục Nguyên dẫn theo mục dân tới phòng tuyến từ phương bắc. Nhâm Tiểu Túc liếc mắt một cái liền thấy được quả đầu trọc của em trai mình.
Hắn sửng sốt một chút, rồi nói với Nhan Lục Nguyên:
"Tóc ngươi là sao?”
"À, không có việc gì…"
Nhan Lục Nguyên cười giải thích:
"Vẫn có thể dài ra nữa. Ca, chỗ ta có hơn hai vạn dũng sĩ, có lẽ họ có thể giúp được các ngươi."
Kết quả lúc này P5092 ở bên cạnh lắc đầu:
"Không cần, phòng tuyến Lê Minh đã định lùi về sau. Nếu được ngươi hãy hỗ trợ mang theo binh sĩ rời đi.”
Nhan Lục Nguyên nghĩ nghĩ rồi nói:
"Được."
Trong phòng tuyến, trừ đội thứ ba ra, còn sống sót rời đi được chỉ có thương binh. Không phải P5092 đột nhiên có tinh thần nhân đạo gì, mà những thương binh này dù ở lại cũng không thể chiến đấu tiếp, còn không bằng để họ rút lui, tránh ở lại trở thành binh sĩ cho AI.
Lúc này có một chi đội chuyên phụ trách vận chuyển thương binh. Họ đang tới từng trận địa thống kê cụ thể số lượng thương binh, sau đó cùng nhau lui lại.
Tại trận địa 141, các binh sĩ vừa đánh lui một đám quân địch, có thể nghỉ ngơi và hồi phục một lúc.
Doanh trưởng phụ trách tại đây đang được lính cần vụ băng bó vết thương.
Nửa đêm hôm qua, sau một hồi đột kích từ kẻ địch, chẳng biết một phát súng từ đâu đã bắn gãy xương cánh tay hắn.
Lúc doanh trưởng được băng bó, hắn đau tới mức ứa mồ hôi lạnh, môi trắng bệch.
Loại đau đớn do gãy xương dù là quân nhân cắn cõi nhất Tây Bắc cũng khó lòng chịu nổi.
Vào lúc này, một binh sĩ chạy tới, kinh hỉ nói với doanh trưởng:
"Doanh trưởng, phía sau yêu cầu thương binh lùi lại, nghe nói quay về cứ điểm 178. Ngươi mau qua đó cho họ xem thương thế của ngươi. Hiện tại chỉ có thương binh mới có thể rút lui, chị dâu đang ở nhà chờ ngươi đó."
Trên thực tế, những binh sĩ này cũng biết họ không thể lùi lại, cho nên cố gắng tranh thủ thời gian cho chiến hữu phía sau.
Thế nào là tranh thủ thời gian?
Là hy sinh.
Mọi người ban đầu vẫn rất khó chịu, nhưng không biết vì sao, chỉ trong một đêm họ đã dần chấp nhận sự thật.
Không ai làm công tác tư tưởng cho họ, cũng không ai lừa dối họ gì cả. Chẳng qua mọi người cảm thấy, đã là quân Tây Bắc thì không sợ chết.
Ba chữ quân Tây Bắc, như một khẩu hiệu. Trở thành quân Tây Bắc dường như cũng không có đãi ngộ đặc thù gì. Lúc còn trong hàng rào phải ưu tiên dân thường, ngồi tàu điện thì nhường chỗ cho người già trẻ nhỏ, nếu không sẽ ảnh hưởng quân hàm trên vai mình.
Giống như binh sĩ trẻ tuổi vừa tới báo tin, hắn vốn không phải người của cứ điểm 178, là binh sĩ nhập ngũ sau khi Tây Bắc thống nhất.
Hắn không biết vì sao, ngày đó thấy được hoành phi trưng binh kia đã tới báo danh.
Thời điểm mậu dịch hàng rào 144 vô cùng phồn hoa, người nhà từng khuyên hắn, bảo đừng làm quân nhân, đi theo cậu hắn làm ăn buôn bán kiếm tiền đi, so với tham gia quân ngũ thì tốt hơn nhiều.
Khi đó hắn chỉ cười không nói gì, hắn không biết nên trả lời thế nào nhưng vẫn muốn đi đầu quân.
Hiện tại cũng vậy, dù biết ở lại sẽ chết nhưng hắn thà chết cùng với chiến hữu còn hơn.
Không có lý do gì, hắn chỉ cảm thấy đây là việc hắn phải làm.
Nhưng hôm nay không giống lúc trước, thương binh có thể rời đi. Binh sĩ trẻ tuổi biết doanh trưởng có hai hài tử, vợ ở nhà nội trợ, vì thế nhà hắn không thể không có hắn.
Vì thế binh sĩ mong doanh trưởng có thể thừa dịp này quay về.
Đây không phải sợ chết, mà vì hiện tại với cánh tay doanh trưởng cũng không thể chiến đấu tiếp.
Thời điểm này, doanh trướng nghe được tiếng bước chân truyền tới.
Binh sĩ lại thấy doanh trưởng thoái nẹp đi, kéo quân trang xuống che vết thương lại.
Người tới nói:
"Nghe nói ở đây có thương binh, chúng ta tới dẫn thương binh rút lui.”
Kết quả không đợi những người khác lên tiếng, doanh trưởng đã mở miệng nói:
"Hẳn là hiểu lầm a, nơi này của chúng ta không có thương binh."
Người phụ trách có chút sửng sốt:
"Phải không?"
Hắn bán tín bán nghi nhìn doanh trưởng một cái. Kỳ thật dù doanh trưởng tháo nẹp thì sắc mặt của hắn vẫn nói lên tất cả.
Doanh trưởng chần chờ một chút:
"Huynh đệ, ta muốn ở lại cùng các chiến hữu, không muốn một mình trở về."
Người phụ trách im lặng vài giây rồi đứng thẳng, chào doanh trưởng xong thì quay người rời đi.
Hai bên không nhiều lời, tất cả mọi người là quân nhân Tây Bắc, nếu đổi ngược lại, có lẽ người phụ trách cũng lựa chọn như doanh trưởng.
Đợi đối phương rời đi, binh sĩ trẻ tuổi nhìn doanh trưởng kinh ngạc nói:
"Doanh trưởng, ngươi không muốn về sao? Ngươi thật sự bị thương, không phải giả bộ, đây không phải sợ chiến bỏ chạy."
Doanh trưởng hùng hùng hổ hổ nói:
"CMN, đau chết lão tử, mau nẹp lại cho ta. Đúng rồi, kêu đám ranh con bên ngoài xốc lại tinh thần, đánh một trận cuối cùng cho đẹp mắt.”
Doanh trưởng không trả lời vấn đề của binh sĩ tuổi trẻ.
Chuyện thế này từng xảy ra rất nhiều lần rồi, ánh mắt binh sĩ hỗ trợ rút lui không khỏi cay cay.
Trời còn chưa sáng, chi đội số 3 đã bắt đầu thừa dịp ban đêm, sức quan sát của vệ tinh kém mà lui về.
Trước khi rời đi, mọi người đều quay về phía phòng tuyến số 2, chào để tỏ lòng tôn kính.
Khi đội quân đầu tiên rút khỏi phòng tuyến Lê Minh, bốn người Nhâm Tiểu Túc cùng Dương Tiểu Cận, Nhan Lục Nguyên, Tiểu Ngọc Tỷ đứng ở biên giới trận địa, nhìn ra ngoài.
Nhan Lục Nguyên nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc cười nói:
"Ca, ngươi do dự?"
Nhâm Tiểu Túc thở dài:
"Ngươi biết ta nghĩ gì à?"
"Ừ…"
Nhan Lục Nguyên gật đầu:
"Dường như chúng ta đã không thể ngăn cản AI nữa rồi. Đến nay ta cũng không nghĩ ra cách gì, cho nên đây là cách duy nhất.
Ý Nhan Lục Nguyên là muốn Nhâm Tiểu Túc hóa thân thành ý chí thế giới, tiêu diệt Linh.
Dù Linh lợi hại cỡ nào thì nó cũng không thể chống lại chính thế giới này.
Cho nên, khi tai nạn hàng lâm, lựa chọn hi sinh bản thân hay hy sinh người khác thật sự là một vấn đề nhức nhối.