Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

/

Chương 183: Tập kích bất ngờ (1)

Chương 183: Tập kích bất ngờ (1)

Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

7.644 chữ

25-05-2024

Quả nhiên tại thời điểm tập hợp của buổi sáng ngày hôm sau, Liễu Quân Di liền đem tất cả mọi người xáo trộn rồi chia làm mười tiểu đội, do chính nàng cùng chín vị đại đội trưởng khác phân biệt dẫn đầu, tìm kiếm những khu vực khác nhau, nhiệm vụ hôm nay chính là tìm kiếm ở phạm vi bên ngoài rừng rậm, khả năng đụng phải phần tử khủng bố cũng không lớn, lại đúng lúc để cho tất cả mọi người làm quen với việc phối hợp một chút.

Diệp Phi bị phân đến tổ số 10, phạm vi tìm kiếm nằm trong khu vực rừng cây thưa thớt nhất, cũng là nơi không dễ che dấu địch nhân nhất, mà chính nàng lại dẫn đội tìm kiếm khu vực có khả năng phát hiện ra địch nhân lớn nhất, trải qua hơn nửa đêm suy tư, Diệp Phi rốt cục nghĩ tới một cái biện pháp không phải biện pháp, đó là đem một cái pháo hiệu đặc chế giao Trương Cường ở cùng một tổ với tiểu di, cũng dặn đi dặn lại hắn tại thời điểm gặp phải cường địch lập tức châm ngòi đem pháo hiệu phóng lên bầu trời, bởi như vậy mình liền có thể đùng tốc độ nhanh nhất chạy qua, tin tưởng với thân thủ của tiểu di, trừ khi gặp phải loại người mạnh mẽ giống như mình, bằng không gắng gượng đến lúc mình chạy qua cứu viện cũng không có vấn đề gì đấy, mà người có thể đạt tới thực lực hiện giờ của mình, dù cho trong thiên hạ vẫn có, cũng tuyệt đối không có khả năng vượt quá năm người, hơn nữa có lẽ cũng đều là một ít cao nhân ẩn thế không ra, bình thường căn bản cũng không có khả năng nhìn thấy, đám khủng bố này lại càng là không có khả năng có cao thủ như vậy.

Nếm qua điểm tâm, đội ngũ gần ngàn người chia nhau ngồi trên vài chục chiếc xe tải quân dụng xuất phát hướng về phía rừng rậm, bởi vì biết rõ việc chiến đội đặc chủng tiến đến không có khả năng dấu diếm được những phần tử khủng bố kia, cho nên Liễu Quân Di cũng chưa từng nghĩ tới việc che dấu trước khi tiến vào rừng rậm, dù sao mục đích lần này chính là tiến vào rừng rậm đem đám phần tử khủng bố tìm ra, sau đó quyết chiến với bọn chúng.

Mười giờ sáng, đội ngũ đã đến ven rừng rậm, xuống xe chỉnh đốn một chút, Liễu Quân Di ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người dựa theo vị trí được phân công trước đó của mình, tiến vào mảnh rừng rầm gần như vô biên vô hạn này.

Có lẽ là còn không quá an tâm đối với an toàn của Diệp Phi, Liễu Quân Di cũng đem Lý Vân xếp vào chung một tổ với hắn, hơn nữa còn có mỹ nữ Thần Thương Thủ của kinh thành kia, chỉ là cô gái đẹp mang danh Thần Thương Thủ kia dường như lại có chút bất mãn đối với việc Liễu Quân Di đem mình xếp vào cái khu vực không có nguy hiểm nhất này.

Diệp Phi tuy rằng cũng đã trải qua không ít chuyện, nhưng dù sao vẫn là một cái thiếu niên mười sáu tuổi, luôn khó tránh khỏi có chút tính tình trẻ con, lại thêm mặc dù đã từng ngây ngốc tại quân doanh hơn hai tháng, nhưng vẫn là lần đầu tiên được vũ trang đầy đủ như vậy, cho nên không khỏi cảm thấy vô cũng mới mẻ với những thứ này, thỉ thoảng lại cười ngây ngô nhìn xem trang bị trên người mình, có khi còn đem súng tháo xuống vuốt vuốt một phen.

- Thật không biết Liễu đội trưởng nghĩ như thế nào đấy, vậy mà lại để mọi người tới nơi này tìm kiếm, đây không phải là đem mình bày ở bên ngoài để cho phần tử khủng bố tùy ý đánh lén sao?

Bởi vì bất mãn đối với sự phân công của Liễu Quân Di, mỹ nữ Thần Thương Thủ đi ở cách Diệp Phi không xa, không khỏi nhỏ giọng nói thầm một câu.

Ở thời điểm tiểu di điểm danh buổi sáng nay, Diệp Phi cũng đã biết vị mỹ nữ Thần Thương Thủ kia có một cái tên rất cá tính, gọi là Vệ Thanh, cùng tên với một vị Đại tướng quân thời Hán, thấy nàng đang ở cách mình không xa, vốn định tìm chủ đề cùng nàng tán gẫu một chút, không ngờ lại nghe được lời nói của nàng, mặc dù đối phương là mỹ nữ, nhưng Diệp Phi nghe được nàng lén lút chê bai tiểu di yêu mến của mình, vẫn là không nhịn được phản bác nói:

- Mỹ nữ kia, chẳng lẽ ngươi có biện pháp gì tốt hơn sao?

Vệ Thanh bị Diệp Phi phản bác, trên mặt không khỏi ửng hồng, chính nàng cũng hiểu rõ, biện pháp này của Liễu Quân Di trước mắt đã là tốt nhất rồi, nếu như đây là người khác, nàng nhất định sẽ xin lỗi vì lời nói của mình, có điều người này hết lần này tới lần khác lại là Diệp Phi, thời điểm đối mặt với Diệp Phi hôm qua, nàng cũng đã có chút nhìn không thuận mắt rồi, hiện tại lại thấy cái tên còn không bằng lính mới này lại dám dùng giọng điệu cợt nhả nói chuyện với một thiếu tá như mình, không khỏi càng thêm tức giận, nhưng lại không tìm ra được lý do nào để phản bác lại, đành phải nói ra:

- Chỉ càu nhàu một chút cũng không được sao?

- Càu nhàu chính là nghi ngờ mệnh lệnh của cấp trên, ngươi thân là một người lính, chẳng lẽ cảm thấy mình làm như vậy là đúng sao?

Diệp Phi cười lạnh nói, trông thấy vẻ mặt lãnh ngạo kia của Vệ Thanh, cũng không biết vì cái gì, Diệp Phi lại rất muốn chọc tức nàng một chút.

- Ngươi!

Vệ Thanh bị hắn khiến cho tức giận sắp không xong, chính là lại không biết nên làm thế nào để cãi lại, dù sao Diệp Phi nói cũng rất đúng.

Lúc này một đội viên chiến đội đặc chủng của kinh thành từng trò chuyện đám người Diệp Phi hôm qua đột nhiên tiến đến bên người Vệ Thanh, không biết nói tới điều gì, khóe miệng Vệ Thanh lại lập tức lộ ra nụ cười chế nhạo.

- Ta còn đang nghĩ tại sao một tên lính mới lại thể tham gia nhiệm vụ mà rất nhiều đội viên trong chiến đội cũng không thể tham gia này, hóa ra lại là cháu trai của Liễu đội trưởng ah, xem ra tiểu di của ngươi vẫn là rất quan tâm đến ngươi nha, lại đem ngươi xếp vào tiểu tổ không có chút nguy hiểm này.

Khóe miệng Vệ Thanh lộ ra nụ cười lạnh, mỉa mai nhìn qua Diệp Phi.

Diệp Phi thực sự không tức giận, cười nói:

- Đúng vậy a, tiểu di của ta biết rõ ta còn là một tân binh, sợ ta làm hỏng đại sự, cho nên mới phân cho ta cái nhiệm vụ nhàn hạ này, chỉ là không biết vì cái gì vị Thần Thương Thủ mang danh tay súng số một chiến đội đặc chủng kinh thành của chúng ta lại cũng được phân đến tiểu đội nhàn rỗi này đâu?

Vệ Thanh vốn đã bởi vì bị phân đến cái tổ đội này mà có chút bất mãn, lại bị Diệp Phi nhắc tới như vậy không khỏi khí nóng bốc đầu, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được, cười lạnh nói:

- Ta đây cũng không giống như người nào đó, tham gia nhiệm vụ còn phải được sắp đặt cho một tinh anh như Lý đội trưởng làm bảo tiêu.

Diệp Phi không nghĩ tới loại mỹ nữ lãnh ngạo như Vệ Thanh, trong lúc cãi lộn còn có thể lộ ra răng nhọn như vậy, nhất thời lại thực sự để cho nàng cãi thắng, dù sao Lý Vân được phân đến tiểu tổ này đúng là có ý bảo vệ cho mình, vì vậy trợn trắng mắt không hề để ý tới Vệ Thanh.

Lý Vân bên người Diệp Phi cười khổ nói:

- Ta nói này, Tiểu Vệ, Diệp Phi dù sao vẫn còn là đứa trẻ, lại là đội viên mới, ngươi cũng không nên chấp nhặt với hắn a.

Vệ Thanh vội vàng lớn tiếng đáp "dạ", trên mặt cũng không nhịn được có chút đỏ lên, nàng vốn cũng không phải tính cách như vậy, chỉ là không biết vì cái gì, vừa nhìn thấy Diệp Phi, cái tiểu hài tử không đứng đắn này liền không nhịn được muốn cùng hắn cãi lộn vài câu, bị Lý Vân thân là trưởng quan nhắc nhở, mới ý thức được sự thất thố của mình, liền xấu hổ không dám tiếp tục tranh cãi với Diệp Phi rồi, bất quá sau khi trông thấy Diệp Phi đột nhiên hướng mình làm ra một cái mặt quỷ tràn ngập đắc ý, trong nội tâm lại là bùng cháy một trận.

Suốt một buổi sáng, gần một trăm người trong tiểu đội vất vả không công một hồi, đừng nói là phần tử khủng bố, mà ngay cả dấu vết bọn chúng từng xuất hiện cũng không tìm thấy, mà tình huống của các tổ khác lại bởi vì nơi này căn bản không có tín hiệu điện tử mà tạm thời cũng không thể rõ ràng.

Một mực không thấy có pháo hiệu bắn lên trời, Diệp Phi cũng thở dài một hơi, bởi vì hắn đối với Trương Cường cũng rất là hiểu rõ, biết rõ nếu như đụng phải cường địch, hắn không có khả năng vì chuyện mặt mũi linh tinh gì đó mà từ bỏ việc cầu viện.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!