Ngày hôm sau là thứ hai, Diệp Phi cơ bản cũng đã không có việc gì, liền chuẩn bị tới trường học nhìn qua một chút, dù sao mấy bữa nay đều không lên lớp học, hơn nữa ngay cả một câu xin phép cũng không có, chỉ để cho Diệp Vân Khinh báo nghỉ giúp. Tuy rằng Ngọc Vô Hà cũng biết chuyện nhà mình, không có khả năng trách cứ mình, nhưng dù sao vẫn nên cho nàng chút mặt mũi đấy.
Có lẽ là có câu nói đêm qua của Diệp Phi, hôm nay khí sắc Hứa Thư Vân cũng không tệ lắm, buổi sáng còn thức dậy giúp bọn hắn làm điểm tâm, sau khi nếm qua bữa sáng bốn người liền chuẩn bị xuất phát, Hứa Thư Vân mang theo Diệp Tĩnh, Diệp Phi cũng cùng Diệp Vân Khinh tới trường học, vốn dĩ Hứa Thư Vân cũng định đưa bọn họ đi qua đấy, không ngờ mới ra khỏi cửa, lại trông thấy một chiếc xe dừng ở ngay cửa ra vào.
Chiếc xe này Diệp Phi và Diệp Vân Khinh cũng không lạ lẫm, bởi vì chiếc xe này vài ngày còn trở thành xe chuyên dụng của bọn họ, nhìn thấy nó, hai người cũng biết là Chu Minh Minh đến đây, Diệp Vân Khinh cao hứng hô lên một tiếng "Minh Minh tỷ", liền chạy tới.
Trông thấy bốn người đi ra, Chu Minh Minh cũng từ trên xe bước xuống, đầu tiên là cùng Diệp Vân Khinh đang nhào tới ôm một chút, lại cùng Hứa Thư Vân và Diệp Tĩnh bắt chuyện, làm trợ thủ thân mật nhất của Liễu Phượng Nghi, đa phần người nhà của Diệp Phi, nàng cũng đều nhận thức đấy, hơn nữa bình thường quan hệ cũng không tệ.
Chu Minh Minh đã đến đây, Hứa Thư Vân đương nhiên sẽ không định tiếp tục đưa huynh muội Diệp Phi đi nữa, sau khi cùng Chu Minh Minh hàn huyên vài câu, liền mang theo Diệp Tĩnh đi trước, Diệp Phi cùng Diệp Vân Khinh cũng lên xe của Chu Minh Minh.
- Minh Minh tỷ, làm sao hôm nay ngươi lại có thời gian rảnh tới đón chúng ta vậy?
Vừa lên xe Diệp Vân Khinh liền cướp lấy vị trí ghế ngồi tay lái phụ, quấn quít lấy Chu Minh Minh hỏi ra, hiện tại cũng đã cùng Diệp Phi là "vợ chồng một nhà", nàng cũng không giống như trước kia, lúc nào cũng muốn quấn quít ở bên người Diệp Phi.
Chu Minh Minh mang nụ cười sáng lạn trên mặt, nói:
- Ngươi đoán xem?
- Người ta làm sao đoán được a.
Diệp Vân Khinh thấy Chu Minh Minh thừa nước đục thả câu với mình, có chút bất mãn vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn.
Diệp Phi nhìn thấy sắc mặt của Chu Minh Minh, biết rõ nàng nhất định là có chuyện gì rất cao hứng, vì vậy cũng nói:
- Minh Minh tỷ, ngươi cũng đừng trêu chọc chúng ta, có phải là có việc vui gì ah? Nói ra chúng ta cùng chia xẻ một chút.
Chu Minh Minh cũng rất là ưa thích hai người bọn họ, nhịn không được lại nói giỡn:
- Nào có việc gì vui nha? Mỗi ngày ta đều có nhiều việc bận bịu đến độ sắp phiền muốn chết rồi.
Diệp Phi cười hắc hắc nói:
- Vậy ngươi có chuyện gì phiền lòng, nói ra để cho ta cảm thấy vui vẻ một chút?
Diệp Vân Khinh bị lời nói của Diệp Phi chọc cho cười khanh khách, Chu Minh Minh mắt trắng không còn chút máu quay đầu liếc Diệp Phi, cười mắng:
- Ngươi, cái đồ không có lương tâm này, tỷ tỷ thật sự yêu thương ngươi, vậy mà tỷ tỷ có chuyện phiền lòng ngươi lại còn cao hứng!
Diệp Phi tiếp tục cười hắc hắc nói:
- Ai kêu ngươi cùng chúng ta thừa nước đục thả câu đấy.
- Được rồi, nói cho các ngươi biết a.
Trên mặt Chu Minh Minh lại lộ ra dáng tươi cười thoải mái:
- Hôm nay có một vị phó thị trưởng mới từ kinh thành tới đây, cũng bạn tốt của Liễu thị trưởng, Liễu thị trưởng phải đi tiếp nàng từ sáng sớm, trường hợp chính thức như vậy, tự nhiên là phải dùng lái xe chính quy, cho nên cái lái xe giả chính quy ta đây liền rảnh rỗi rồi.
Diệp Phi vừa nghe được vị phó thị trưởng mới tới này lại là bằng hữu tốt của Liễu Phượng Nghi, hơn nữa Liễu Phượng Nghi còn đi đón tiếp đối phương từ sáng sớm, trong nội tâm không khỏi có chút bất an, mà Diệp Vân Khinh cùng hắn tâm linh tương thông liền biết rõ hắn đang suy nghĩ điều gì, vì vậy giúp hắn dò hỏi:
- Cái kia, Minh Minh tỷ, vị phó thị trưởng mới tới này là nam hay nữ nha?
- Đương nhiên là nữ.
Chu Minh Minh cũng không phát hiện ra vẻ khác thường của Diệp Phi, nói ra:
- Lúc trước vừa mới phân phối công tác nàng chính là tỷ muội tốt cùng ở chung ký túc xá với Liễu thị trưởng, lần này có nàng đến giúp đỡ Liễu thị trưởng, Liễu thị trưởng cũng có thể thoải mái hơn một chút.
Diệp Vân Khinh quay đầu cho Diệp Phi một cái ánh mắt "Như vậy ngươi yên tâm rồi a", Diệp Phi cười khan với nàng một chút, lại chuyển chủ đề nói:
- Như vậy Minh Minh tỷ cũng vì chuyện này mà cao hứng sao?
- Đúng vậy.
Chu Minh Minh khẽ gật đầu, thản nhiên hồi đáp.
Diệp Phi đột nhiên có chút cảm động nói ra:
- Minh Minh tỷ, cảm ơn ngươi !
Chu Minh Minh đầu tiên là sững sờ, sau đó lại lập tức hiểu rõ hắn là vì cái gì mà cảm ơn mình, cười nói:
- Cám ơn cái gì nha, từ lúc ta tới đây, Liễu thị trưởng đã đối đãi ta giống như nữ nhi thân sinh của nàng, ta chỉ vì nàng mà cao hứng một chút, như vậy còn không phải sao?
Diệp Phi hiểu rõ cảm tình giữa nàng và Liễu Phượng Nghi, lúc này cũng không nói thêm gì nữa, lại suy nghĩ đến việc sau khi mình trở lại trường học, không biết phải làm thế nào đối mặt với những bạn học kia, hiện tại chắc hẳn chuyện của mình cũng đã truyền ra, ở trong nội tâm rất nghiều người dân bình thường mình đã thành một nhân vật vô cùng thần bí, như vậy những đồng học kia của mình liệu có thể cũng dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn mình hay không đây?
Mang theo tâm tình như vậy, chiếc xe rất nhanh liền dừng ở cửa trường học, Chu Minh Minh đưa huynh muội hai người đến nơi liền rời đi, dù sao làm thư kí bên người Liễu Phượng Nghi, nàng cũng là còn rất nhiều chuyện đấy, sở dĩ hôm nay nàng tìm đến bọn họ, cũng chỉ là muốn tìm người cùng chia sẻ chút vui vẻ của mình mà thôi.
Cùng Diệp Vân Khinh tiến vào trường học, Diệp Phi lập tức chú ý tới biểu lộ của đám học sinh nơi này, bây giờ còn chưa tới thời gian lên lớp, trong sân trường vẫn còn rất nhiều người đấy, mà những người này cũng ít nhiều nhận thức được Diệp Phi, sau khi trông thấy, ánh mắt cũng có chút quái dị, bất quá Diệp Phi lại phát hiện vẻ quái dị trong con mắt bọn họ cũng không phải giống như mình tưởng tượng, mà là một loại ánh mắt tràn ngập khinh bỉ.
Tuy rằng trước kia thân thể của Diệp Phi rất yếu, nhưng bởi vì tính cách của hắn cực kỳ kiên nghị, trong trường học có chút học sinh xấu khi dễ hắn, nhưng đại đa số đều có chút bội phục đối với hắn đấy, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ánh mắt khinh bỉ giống như hôm nay, hiện tại loại ánh mắt này của bọn họ lại để cho Diệp Phi có chút không rõ ràng cho lắm.
Tuy vậy hiện giờ Diệp Phi làm thế nào lại có thể so sánh với Diệp Phi trước kia? Rất nhanh liền nghĩ thông vấn đề trong đó, cũng không giống với0 những thị dân bình thường kia, phần lớn học sinh nơi này đều tận mắt thấy qua Diệp Phi chính là kẻ nhu nhược, đem so với đồn đại, bọn họ đương nhiên càng tin tưởng điều mình tận mắt nhìn thấy, cho nên căn bản sẽ không giống những người dân bình thường kia, cho rằng trước kia Diệp Phi chỉ đang ẩn nhẫn, mà thực tế lần này chuyện lớn do hắn làm ra, chắc hẳn là do người khác hoàn thành, cuối cùng đem công lao đặt ở trên người hắn đấy, mấy cái thiếu niên trẻ tuổi tầm này, cũng đều là sùng bái chủ nghĩa anh hùng cá nhân đấy, đối với loại sự tình đoạt công lao của người khác này, bọn họ đương nhiên cảm thấy càng thêm khinh bỉ.
Nghĩ thông suốt điểm này, trong nội tâm Diệp Phi cũng có chút cao hứng, tuy rằng bị người khinh bỉ, nhưng mà càng có thể đạt được mục đích che giấu của hắn, từ sự việc của Diệp Vũ có thể thấy được, sau tất cả mọi chuyện, còn có một độc thủ vô cùng cường đại ấn nấp sau màn, đối mặt với đối thủ không biết như vậy, có chút lá bài tẩy vẫn là tốt nhất, tuy rằng hiện tại Diệp Phi còn chỉ có mười sáu tuổi, nhưng tâm cảnh của hắn cũng đã vượt ra xa xa khỏi cái độ tuổi non trẻ này rồi, đối với hiểu lầm như vậy hiển nhiên sẽ không canh cánh ở trong lòng.
Có điều mặc dù Diệp Phi không quan tâm, nhưng cũng không có nghĩa là Diệp Vân Khinh không quan tâm, người khác khinh bỉ Diệp Phi so với khinh bỉ chính nàng lại làm cho nàng càng thêm khó chịu, vì vậy nhỏ giọng hỏi :
- Ca, ánh mắt của bọn họ như thế nào lại đều quái dị như vậy nha?