Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

/

Chương 164: Rượu là sắc chi môi (3)

Chương 164: Rượu là sắc chi môi (3)

Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

8.697 chữ

25-05-2024

- Không cần nói nữa, ngươi mau đi ra ngoài nhanh đi!

Tiêu Hàm Nguyệt sao có thể để cho hắn nói thêm điều gì, vội vàng muốn đuổi hắn đi.

Diệp Phi lại sững sờ, như thế nào biểu hiện của nàng lại hoàn toàn không giống với vừa rồi? Có điều lập tức lại hiểu rõ, biểu hiện của nàng vừa rồi có lẽ chính là say rượu vô thức. Thế nhưng sự tình đã đến mức độ này, Diệp Phi đương nhiên không có khả năng nghe theo nàng mà rời đi lúc này, nếu như đã làm, vậy thì phải triệt để có được nàng, từ trên người Tô Ngọc Nhàn hắn cũng hiểu được một cái đạo lý, nếu muốn có được một nữ nhân, đặc biệt là nội tâm đã thành thục giống như các nàng, vậy biện pháp trực tiếp nhất chính là triệt để chinh phục thân thể của nàng, chỉ cần phát huy uy lực của mình, để cho nàng có được một lần thỏa màn khó quên trong đời, sau đó muốn có được lòng của nàng liền dễ dàng hơn rất nhiều, vì vậy khẽ cười nói:

- Không phải mới vừa rồi chính người còn rất phối hợp ư, như thế nào hiện tại lại muốn đuổi ta đi rồi?

- Ta... Người ta vừa rồi tưởng là đang nằm mơ!

Tiêu Hàm Nguyệt nhớ tới biểu hiện vừa rồi của mình, không khỏi cực kỳ ngượng ngùng, đành phải giải thích như vậy.

- Cũng bởi vì cho rằng đang ở trong mơ, cho nên ngươi mới có thể phối hợp như vậy, mới có thể yêu cầu ta làm như vậy với ngươi đúng không?

Diệp Phi cười hỏi.

Khuôn mặt Tiêu Hàm Nguyệt càng đỏ hơn, thấp giọng nói ra:

- Chính là như vậy đấy.

Diệp Phi đột nhiên cười xấu xa lên:

- Thì ra Tiêu di nằm mơ cũng muốn để cho ta chơi a, vậy bây giờ ta liền thỏa mãn ngươi!

Nói xong, lại khẽ vận động, để cho côn thịt mặc dù vừa mới bắn ra, nhưng một mực không có mềm xuống nhẹ nhàng chuyển động trong tiểu dâm huyệt bởi vì có chất lỏng của hai người mà càng thêm ướt át thông thuận của nàng.

Cảm giác da thịt mềm mại trong dâm huyệt bị côn thịt cùng quy đầu thô ráp của hắn khẽ chà xát, Tiêu Hàm Nguyệt sướng tới mức muốn kêu ra tiếng, giống như vừa rồi, nàng vốn là một nữ nhân có dục vọng lớn hơn những nữ nhân bình thường khác không ít, bằng không cũng sẽ không thường xuyên dùng đồ giả đi thỏa mãn chính mình, vừa rồi tuy rằng lần cao trào kia rất sảng khoái, nhưng làm sao có thể đủ thỏa mãn nàng? Ở sâu trong nội tâm, nàng thật sự hi vọng Diệp Phi có thể tiếp tục làm nàng, thậm chí hiện giờ còn có chút hối hận vì đã tỉnh lại, nếu vừa rồi một mực giả bộ ngủ, chẳng phải là có thể có được thỏa mãn càng lớn sao? Tuy nhiên quan hệ giữa hai người lại để cho nàng có chút kiêng kị, cố nén loại khoái cảm mất hồn từ sâu trong dâm huyệt truyền đến này, nói ra:

- Tiểu Mãn, đừng như vậy!

- Vì cái gì?

Hai mắt Diệp Phi chăm chú nhìn đôi mắt đẹp tràn ngập xuân ý của nàng, một bên hỏi, một bên vẫn không ngừng dùng dương vật đút vào, thậm chí ngược lại còn nhanh hơn một chút.

Tiêu Hàm Nguyệt càng thêm thoải mái, dùng sức cắn nhẹ môi đỏ của mình mới miễn cưỡng khôi phục lại lý trí lần nữa, nói ra:

- Ta là mụ mụ của Linh Linh, sau này còn là nhạc mẫu của ngươi, cho nên không thể cùng ngươi như vậy được!

Diệp Phi thấy nàng tuy rằng trong miệng cự tuyệt, nhưng thân thể lại không có một chút phản kháng, thậm chí theo nhịp đút vào của mình còn không tự chủ hơi uốn éo mông lớn, biết rõ nàng hiện giờ dục hỏa của nàng cũng là rất lớn, trong nội tâm liền có dự định, cười nói:

- Ngươi cũng nói rồi, ngươi là nhạc mẫu của ta, cho nên chúng ta căn bản không có quan hệ thân thích gì, ta làm cùng ngươi ai cũng không thể nói cái gì, ngươi nói xem có đúng hay không?

Ý chí của Tiêu Hàm Nguyệt đang bị dục hỏa thiêu đốt, vốn đã cực kỳ không kiên định, mà những lời này của Diệp Phi lại rất có đạo lý, trong lúc nhất thời làm cho nàng có chút mê mang rồi.

- Huống chi vừa rồi chúng ta cũng đã làm, nói cái gì cũng đã muộn, nếu ngươi còn không nghĩ thông, vậy thì lại xem như mình đang nằm mơ là được, mọi chuyện đều giao cho ta.

Diệp Phi rèn sắt khi còn nóng, nói.

Tiêu Hàm Nguyệt phảng phất bị lời của Diệp Phi mê hoặc, ngây ngốc một hồi vậy mà lại thật sự nhắm mắt lại, phảng phất như đang nằm ngủ, chỉ là tiếng hít thở nặng nề từ trong lỗ mũi truyền ra lại bán rẻ nàng. Diệp Phi thấy vậy, trong nội tâm vô cùng vui sướng, không hề có chỗ e ngại, côn thịt thô to nhanh chóng ra vào trong dâm huyệt ướt át của nàng, đồng thời đem đầu vùi đến trước ngực của nàng, ngậm lấy một hạt anh đào khẽ mút vào.

Bị Diệp Phi trêu đùa như vậy trong trạng thái thanh tỉnh, khoái cảm của Tiêu Hàm Nguyệt so với vừa rồi lại càng thêm mãnh liệt, chỉ cảm thấy thứ đồ vật thô to đến dọa người kia của Diệp Phi không ngừng đâm tới chỗ sâu nhất trong cơ thể của mình, có lẽ là bởi vì côn thịt của hắn quá lớn, mỗi một tấc da thịt mềm mại trong dâm huyệt đều bị nó chạm tới, theo từng nhịp đút vào của hắn, da thịt mềm mại trong dâm huyệt không ngừng bị côn thịt thô sáp của hắn ma sát toàn diện, khoái cảm do đồ vật nóng hổi kia mang lại hoàn toàn không phải là điều mà thứ đồ giả nàng dùng trước đây có thể làm được.

Tiêu Hàm Nguyệt sảng khoái vạn phần liền muốn lớn tiếng đem khoái cảm của mình kêu ra, nhưng trong lòng ngượng ngùng lại làm cho nàng cố nén, vì thế cũng đã sắp đem môi dưới của mình cắn nát, trong lúc nhất thời, ngoại trừ tiếng hít thở nặng nề của hai người, trong phòng cũng chỉ còn lại âm thanh côn thịt "bì bạch" ra vào trong dâm huyệt tràn ngập dâm thủy phát ra.

Ngậm lấy bộ ngực của Tiêu Hàm Nguyệt một hồi, Diệp Phi ngẩng đầu lên, muốn hôn lên môi thơm của nàng, tuy nhiên lại thấy được cảnh nàng đang cắn chặt môi của mình, không khỏi có chút đau lòng, đồng thời thiếu đi thanh âm rên rỉ kiều mỵ kia của nàng, hắn cảm thấy làm một hồi cũng không tránh khỏi có chút không quá đã ghiền, vì vậy nói ra:

- Tiêu di, nhạc mẫu tốt của ta, hiện tại ngươi đang nằm mơ a, muốn thế nào liền như thế đó, sẽ không có người biết được!

Được Diệp Phi ám hiệu, Tiêu Hàm Nguyệt không hề tiếp tục cố nén, chậm rãi mở ra miệng nhỏ liên tiếp kêu ra dâm ngôn loạn ngữ:

- Tiểu mãn... Hảo hài tử... mạnh quá.... thật sướng..... con rể tốt... Dùng sức làm ta... làm... dâm huyệt nhạc mẫu... nhạc mẫu... bị làm sảng khoái chết rồi... nhanh đem nhạc mẫu của ngươi... chơi chết đi... nhạc mẫu sảng khoái ah... Tình nguyện chết ở... dưới dương vật của con rể đấy...

Tiêu Hàm Nguyệt một câu nhạc mẫu một câu con rể không ngừng gọi bậy một trận, lại để cho Diệp Phi cảm thấy càng thêm kích đồng, dùng nguyên một tư thế không thay đổi một hơi đút vào trên dưới mấy ngàn lượt, đem nàng chọc ra năm lần cao trào, mà thời điểm mỗi lần nàng cao trào, Diệp Phi cũng sẽ không cố nén, mỗi lần đều mượn lực hút mạnh mẽ trong tiểu dâm huyệt của nàng, mà bắn ra không ít tinh dịch vào trong cơ thể nàng, khiến cho Tiêu Hàm Nguyệt càng thêm thoải mái, sung sướng đến mức có chút thất thần, mới dừng lại.

Hai người ôm nhau cùng thở dốc một hồi lâu, Tiêu Hàm Nguyệt mới khôi phục một ít sức lực, lúc này đạt được thỏa mãn triệt để làm cho nàng cũng triệt để khôi phục tỉnh táo, nhìn qua khuôn mặt anh tuấn còn có chút ngây ngô kia của Diệp Phi, không khỏi khẽ thở dài một tiếng.

- Ngươi làm sao vậy? Vì cái gì lại đột nhiên thở dài?

Diệp Phi nắm thật chặt hai tay Tiêu Hàm Nguyệt, biết rõ còn cố hỏi.

- Chúng ta, ai...

Tiêu Hàm Nguyệt không biết phải nói như thế nào, chỉ nói một câu chúng ta, lại thở dài một hơi.

Diệp Phi khẽ hôn lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng một cái, hỏi :

- Có phải ngươi đang suy nghĩ, sau này chúng ta phải làm sao bây giờ?

- Ân

Tiêu Hàm Nguyệt khẽ gật đầu, dáng vẻ có chút nhu nhược, trên mặt lộ ra thần sắc phiền muộn, nói ra:

- Được rồi, coi như hôm nay là cái sai lầm a, từ nay về sau không ai nhắc tới thì tốt hơn.

- Không!

Diệp Phi càng thêm dùng sức ôm chặt lấy nàng, kiên định nói:

- Có lẽ đó là một sai lầm, nhưng mà ta lại muốn vĩnh viễn sai lầm như vậy!

Nhìn qua biểu lộ kiên nghị kia của Diệp Phi, Tiêu Hàm Nguyệt không khỏi có chút si mê, lại lắc đầu nói:

- Ta không muốn phá hư tình cảm của ngươi và Linh Linh.

- Tình cảm giữa ta và Linh Linh vĩnh viễn sẽ không bị phá hư, nhưng ta cũng sẽ không từ bỏ ngươi!

Diệp Phi nghe được ý của nàng tựa hồ là muốn cùng mình tách ra, không khỏi có chút nôn nóng rồi.

Diệp Phi lo lắng lại để cho nội tâm Tiêu Hàm Nguyệt ấm áp, đột nhiên tươi cười nói ra:

- Hài tử ngốc, ta chỉ nói là không muốn phá hỏng tình cảm của các ngươi, cũng chưa nói là muốn rời bỏ ngươi, chỉ cần không để nàng biết, ngươi muốn như thế nào đều được.

Từ khi Diệp Phi vừa ra đời, nàng vẫn luôn coi hắn là con rể của mình mà đối đãi, tình cảm đối với hắn tuyệt đối không ít hơn so với Lâm Linh, thậm chí còn nhiều hơn một chút, vốn dĩ loại tình cảm giống như tình thương của mẹ này nếu muốn chuyển biến thành một loại yêu thương khác, căn bản là một chuyện rất không có khả năng, nhưng sau khi Diệp Phi triệt để chinh phục nàng, lại khiến nàng cảm động như vậy, loại tình cảm này liền bắt đầu chuyển biến rồi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!