CHƯƠNG 1051: MƯA LẠNH 2
Viên Tiểu Thu tính tình khá hoạt bát, nàng là thị nữ bên cạnh Lâu Thư Uyển, huynh trưởng Viên Tiểu Lỗi của nàng là thống lĩnh thân vệ bên cạnh Lâu Thư Uyển. Từ khía cạnh nào đó thì hai người xem như thân tín của vị nữ tướng này, nhưng bởi vì Viên Tiểu Thu còn nhỏ tuổi, tâm tính tương đối đơn thuần, nàng thường ngày chỉ phụ trách việc vặt đơn giản như áo cơm sinh hoạt của Lâu Thư Uyển.
Ngày này, trong lòng Viên Tiểu Thu tràn ngập tức giận.
Từ ngày trưởng bối trong nhà bị thất thế và giết chết trong tranh đấu chính trị, hai huynh muội được Lâu Thư Uyển cứu, cảm kích ân đức của đối phương nên Viên Tiểu Thu luôn là ‘người theo đuổi mất lý trí’ của nữ tướng này. Đặc biệt là về sau tận mắt thấy nữ tướng phát triển các loại kinh tế dân sinh, cứu sống vô số người thì tâm trạng của Viên Tiểu Thu càng kiên định hơn.
Vì đại nghĩa quốc gia, quyết nhiên kháng Kim, lại bị vô số người phỉ báng, nửa năm tới nay Lâu Thư Uyển liên tiếp gặp ám sát, Viên Tiểu Thu thầm thấy bất bình cho Lâu Thư Uyển. Mấy ngày này, sự bất bình của nàng đã chuyển hóa thành đau buồn giận dữ không sao tả xiết. Một đám người mang danh ‘đại nhân’ vì tranh quyền đoạt lợi, vì giữ gìn bản thân mà làm trò hề, còn nữ tướng thật sự vì nước vì dân lại bị chống đối như vậy, những kẻ xấu này đều đáng chết!
Viên Tiểu Thu phụ trách sinh hoạt ẩm thực của Lâu Thư Uyển phát hiện khó khăn từ đủ mọi mặt: đối thoại đôi câu vài lời của người ngoài, huynh trưởng mỗi ngày mài bén lưỡi thương để lộ ánh mắt quyết tuyệt, các loại ma sát bất thường trên dưới cung đình, thậm chí một vài chuyện chỉ mình nàng biết, mấy ngày gần đây mỗi đêm nữ tướng đều khóa mình trong chăn, ngồi ở trong bóng tối, thật ra không chợp mắt chút nào, đến khi trời sáng thì nàng lại biến thành bộ dạng kiên cường quả quyết như mọi ngày.
Đám người xấu này cứ muốn đi theo địch giữ mạng, còn muốn ngang nhiên lại đây đàm phán!
Bọn họ chết chắc rồi! Nữ tướng tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ!
Trong lòng Viên Tiểu Thu cảm thấy vậy, dựa theo nhiều lần nữ tướng giao phong với người ngoài khiến Viên Tiểu Thu tích lũy đủ niềm tin đó, mỗi người muốn chống đối với nữ tướng cuối cùng đều sẽ ngã trong vũng máu, trong đó còn có Hổ Vương Điền Hổ không ai bì nổi, giết phụ thân. Hiện nay những người này lại tới cửa khi dễ, còn muốn đàm phán, với tính cách của nữ tướng thì rất có thể hôm nay bọn họ sẽ chết tại đây!
À, còn có Hắc Kỳ quân đáng sợ giết hoàng đế nữa, bọn họ cũng đứng sau lưng nữ tướng.
Hắc Kỳ quân dám giết cả hoàng đế, đám người tới hôm nay phải chết hết thôi.
Viên Tiểu Thu nghĩ như thế, cho tới khi nàng một đường chạy nhanh, nhìn thấy Thiên Cực cung từ ngoài cung đi vào, nàng còn không kiềm được chạy lên vái chào một cái.
- Thiên Cực cung, gia, các ngươi hôm nay nhất định không được bỏ qua cho đám người xấu chết tiệt đó!
Viên Tiểu Thu quen nhìn Lâu Thư Uyển giết người, thốt ra ngôn từ ngây thơ.
Triển Ngũ nở nụ cười như ông già nông dân, hiền lành gật đầu:
- Tiểu nha đầu, phải luôn vui vẻ như vậy, tốt biết mấy.
Viên Tiểu Thu gật đầu, theo sau chớp chớp mắt, không biết đối phương có đồng ý yêu cầu của nàng không.
Đi theo bên cạnh Triển Ngũ là một nam nhân dáng người cao lớn khôi ngô, da mặt hơi đen, ánh mắt tang thương mà trầm ổn, nhìn liền biết là nhân vật cực kỳ không dễ chọc.
Viên Tiểu Thu hiểu chuyện không hỏi thân phận của đối phương.
Sau khi Viên Tiểu Thu rời đi, Triển Ngũ mới nói:
- Đây là nữ hầu ở bên cạnh Lâu cô nương hầu hạ sinh hoạt, tính tình thú vị . . . Sử anh hùng, mời.
Triển Ngũ hiện giờ là người bên phe Lâu Thư Uyển, hắn mời Sử Tiến xem như hôm nay trước tiên vào cung bố trí.
Sáng sớm qua đi, từng nhóm người từ phương xa thành thị đi tới, lấy Thang Thuận của Thang gia, Liêu Nghĩa nhân của Liêu gia dẫn đầu, thủ lĩnh các thế lực lớn nhỏ trong đất Tấn, hay là người phát ngôn, đại biểu các phương từng tham dự Hội Minh, quân sư dưới trướng Đại Đạo Kỷ Thanh Lê, Lâm Tông Ngô của Đại Quang Minh giáo, thân tín An Tích Phúc dưới trướng Vương Cự Vân, và Hoa Hạ quân Chúc Bưu đến cuối cùng, trong thời tiết âm u lạnh lẽo này, bọn họ tụ tập hướng Thiên Cực cung.
Hơn mười năm trước thiên hạ đại loạn, Vũ triều bất lực quản bờ bắc Hoàng Hà, Điền Hổ được Nữ Chân che chở, thế lực điên cuồng khuếch trương, từng thế lực, gia tộc gần đất Tấn được Hổ Vương bao che cho. Dù trải qua nhiều đấu tranh chính trị, hiện giờ nội bộ thế lực Tấn Vương vẫn tổ hợp từ các đoàn thể nhỏ dựa vào gia tộc. Khi Điền Thực còn ở, những đoàn thể này có thể bị đè xuống, nhưng hiện giờ niềm tin của mọi người dành cho đất Tấn đã rớt xuống đáy vực, rất nhiều người đã đứng ra tìm phương hướng cho tương lai của mình.
Trong cục diện phức tạp như vậy, có những thế lực ôm ý tưởng riêng như Đại Quang Minh giáo, như Kỷ Thanh Lê, còn có Vương Cự Vân tuy kiên quyết trong việc kháng Kim nhưng thái độ tạm thời chưa rõ ràng. So sánh thì chỉ mình Hắc Kỳ quân có quan hệ minh hữu với Lâu Thư Uyển là cứng rắn một chút.
Trong đỉnh Thần Đô Tư gần đại điện đang đốt lửa than, trong đại điện, cao thủ của các nhà đi theo tới đây đề phòng lẫn nhau. Sử Tiến chọn vị trí bên cạnh Lâu Thư Uyển. Chúc Bưu vừa vào đại điện liền theo dõi Lâm Tông Ngô thoạt nhìn ngồi hàng đầu cùng Lâu Thư Uyển, hắn chọn vị trí ở giữa hai người, dùng ánh mắt ngăn cách đối phương. Chúc Bưu hồi trẻ dũng mãnh không sợ, hiện giờ trải qua mười năm đánh trận, dù Lâm Tông Ngô có uy danh lừng lẫy đệ nhất thiên hạ nhưng Chúc Bưu không hề thấy sợ, một khi Lâm Tông Ngô đứng sai đội thì hắn sẵn sàng tùy thời chém giết với đối phương một phen.
Triển Ngũ làm một thủ lĩnh khác của Hoa Hạ quân thì một người đơn độc ngồi ở góc đại sảnh, giống như theo đuôi của thế lực nào đó, hai tay đặt chồng lên nhau, nhắm mắt dưỡng thần, có lẽ mọi người sợ hắn hơn ai hết. Hắc Kỳ nổi tiếng ác, tuyệt đối không có khả năng cầu hòa người Nữ Chân, hôm nay mọi người lại đây, tuy rằng đã phát động tất cả lực lượng trong thành thị, nhưng ai cũng không biết có khi nào Hắc Kỳ quân đột nhiên nổi khùng lên đồ sát hết những người ở đây hay không.
Thành thị, trong ngoài cung đình, các phương thế lực đều đã chuẩn bị sẵn sàng, giương cung bạt kiếm. Có thể tưởng tượng cuộc đàm phán hôm nay chỉ cần một chút ma sát là nguyên tòa thành Uy Thắng, thậm chí đụng trận và chém giết trên toàn bộ đất Tấn sẽ bùng nổ.
. . .
Viên Tiểu Thu đứng sau cây cột, ngáp nhẹ.
Từ vị trí của nàng nhìn vào trong đại điện, Lâu cô nương ngồi ở chính giữa bàn dài bên này thần thái lạnh lùng, ánh mắt lẫm liệt, trên người uy nghiêm giống như nữ hoàng đế trong truyền thuyết. Viên Tiểu Thu vững tin rồi sẽ có ngày Lâu cô nương làm nữ hoàng đế.
Mà ở đối diện, lão nhân tên Liêu Nghĩa Nhân, uổng cho lão có cái tên nhân nghĩa, dưới sự phụ họa hoặc châu đầu ghé tai của mọi người, lão còn đang dõng dạc nói ngôn luận vô sĩ khiến người buồn nôn.
- Theo như thế cục hôm nay, dù chư vị khư khư cố chấp đánh với Nữ Chân tới cùng, dưới sự tiến công của đám người Niêm Hãn, toàn bộ đất Tấn có thể kiên trì được mấy tháng? Trong đại chiến sẽ có bao nhiêu người đi theo địch? Lâu cô nương, chư vị tác chiến với người Nữ Chân khiến chúng ta kính nể, nhưng trước mắt thì Vũ triều đã rút qua Trường Giang, xung quanh có ai đến hỗ trợ chúng ta không? Một con đường chết, sao ngươi có thể kêu mọi người đều cam tâm tình nguyện đi chết?
- Không làm được, Lâu cô nương, cô nương kéo nắm xương già này lên chiến trường giết chết thì Liêu mỗ cũng sẽ không hận cô nương. Nhưng bắt tất cả người trong nhà đi chết thì Liêu mỗ là người đầu tiên bị người nhà giết, đây là hiện trạng. Tóm lại người Nữ Chân sắp đến, chỉ cần chư vị đồng ý, hoặc là bỏ mười thành, hoặc bỏ năm thành. Chư vị, Trung Nguyên sẽ có bao nhiêu người được sống, sao cứ phải khiến mọi người cùng chết hết? Chết vì kháng Kim là đại nghĩa, lẽ nào cho trăm vạn người sống không phải đại nghĩa? Chỉ cần cắt hai đầu này thì người khác có một con đường sống, các ngươi trong sạch kháng Kim thủ thành, ít nhất lúc thủ thành sẽ không có ai lén kéo chân các ngươi lại. Lòng người đã đến nước này, ngoài ra, còn có biện pháp gì?
Sắc trời ngoài điện vẫn u ám, Viên Tiểu Thu đứng đó chờ Lâu cô nương ‘ném ly làm dấu hiệu’, hoặc là có tín hiệu gì khác, giết hết đám người này máu chảy lai láng.
Nhưng Viên Tiểu Thu không chờ tới cảnh này, ngược lại ngoài thành Uy Thắng có kỵ sĩ báo tin giục ngựa chạy nhanh đến bên này.