Giữa trưa.
Một vầng thái dương màu xanh bí hiểm treo trên bầu trời, ánh sáng màu xanh ảm đạm chiếu rọi toàn bộ thế giới, nhìn âm trầm lại quỷ dị.
Trên đường phố không có một ai, yên tĩnh đến đáng sợ.
Từng tòa nhà cao tầng bò đầy cây xanh, từng chiếc ô tô sớm đã rỉ sét loang lổ, từng bộ thi cốt chồng chất thành núi, khắp nơi trong không khí tràn ngập mùi thi thể hư thối.
Trận trận hắc phong gào thét thổi qua, túi giấy tán loạn ở trên mặt đất, hộp ny lon, lá cây khô… các loại rác rưởi lộn xộn bay đầy trời, một tấm báo chí cũ nát như một chiếc thuyền con trong biển rộng, lung la lung lay ở giữa không trung, sau đó rơi trên mặt đất, dòng chữ lớn bắt mắt ở trang đầu lờ mờ có thể thấy được.
« Minh Nhật giáng lâm, thế giới thành Luyện Ngục »
« Địa Phủ đầy ngập khách, quỷ hồn trú nhân gian »
Giờ khắc này.
Vùng ngoại ô thành thị, trong một doanh địa giản dị, hơn ba mươi người sống sót đang nghỉ ngơi.
Trong lúc bất chợt, tiếng còi chói tai vang lên.
- Âm hồn! Có âm hồn!
- Nhanh! Toàn bộ đứng lên, nhanh đốt lửa! Nhanh!
Nghe được tiếng gào, Từ Lạc lập tức mở mắt, không có chút do dự nào, trực tiếp đẩy cửa chạy ra ngoài.
Nơi xa.
Mơ hồ có thể trông thấy ba làn gió xoáy âm trầm đang cuốn tới bên này, trong mỗi một làn gió xoáy đều lóe lên u quang ảm đạm, giống như quỷ hỏa chập chờn, âm phong lại như quỷ ảnh giương nanh múa vuốt, khiến cho người rùng mình.
- Nhanh đốt lửa! Đốt toàn bộ Khu Hồn Thảo ở bốn phía doanh địa!
Những người may mắn còn sống sót lập tức đốt cây đuốc trong tay, chạy đến phụ cận rào chắn của doanh địa, nơi đó sớm đã rải Khu Hồn Thảo.
Sau khi tận thế tới, các nơi trên thế giới tràn ngập âm hồn hút nguyên khí người, phương pháp duy nhất để nhân loại đối phó âm hồn chỉ có lợi dụng Khu Hồn Thảo xua đuổi, trừ cái đó ra, mặc kệ là vũ khí nóng, hay vũ khí lạnh đều vô dụng.
- Chỉ có ba âm hồn này sao?
Mọi người đốt Khu Hồn Thảo ở bốn phía rào chắn, Từ Lạc cũng không ngoại lệ.
Khác biệt là, người khác đều lộ vẻ khủng hoảng, còn hắn nhìn chằm chằm ba âm hồn kia, trong đôi mắt đen nhánh chẳng những không có vẻ sợ sệt, ngược lại còn nóng bỏng, tựa như trông thấy mỹ vị nhân gian.
- Nếu chỉ có ba âm hồn mà nói, như vậy ta sẽ không khách khí, cũng bớt công ta tự mình đi ra ngoài săn bắt!
Từ Lạc vừa mới chuẩn bị ra tay, bỗng nhiên nghe được tiếng la hét kinh hoảng, vội vàng nhìn qua, không biết vì sao Khu Hồn Thảo ở trong góc doanh địa lại không cháy, có một âm hồn nhanh chóng vọt vào.
- A... Cứu tôi! Cứu tôi...
Vèo.
Âm hồn mang theo hắc phong, cuốn một thiếu nữ vào, dọa nàng kinh hãi la lên, nhưng lời còn chưa dứt, tóc đen biến thành tóc trắng như cỏ khô, làn da trơn mềm biến thành da nhăn nheo, khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt sụp đổ, hai mắt vô thần, cả người lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng già yếu, bịch… thân thể cứng rắn ngã trên mặt đất, chết vô thanh vô tức.
- Nhanh! Nhanh thiêu hủy thi thể, bằng không nó cũng sẽ hóa thành âm hồn!
Từ Lạc lập tức ném cây đuốc trong tay về phía thi thể, lửa vừa mới bốc lên, đột nhiên hắn phát giác được cái gì, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi bị doạ đến tê cả da đầu, chỉ thấy nơi xa có mấy chục âm hồn hóa thành hắc phong, cuốn lấy lá khô cát bụi đánh tới doanh địa.
- Chạy!!
Từ Lạc thấy vậy hét lớn, nhanh chân bỏ chạy, thả người nhảy lên cao hơn một trượng, trực tiếp nhảy ra ngoài rào chắn, quay đầu nhìn thoáng qua, hơn 30 người sống sót kia, ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng, trong khoảnh khắc toàn bộ ngã ở trên mặt đất, nguyên khí bị hút sạch, không quá một canh giờ, bọn hắn cũng sẽ hóa thành âm hồn.
- Mẹ nó!
Mắt thấy âm phong đánh tới bên mình, Từ Lạc giận mắng một tiếng, đưa tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một đạo phù lục, sau đó dán lên lồng ngực.
Chỉ nháy mắt, cả người hắn giống như được thần trợ, tốc độ như mũi tên, mang theo tiếng xé gió, một đường phi nước đại.
Cũng không biết chạy bao lâu.
Cho đến khi đi vào một ngọn núi hoang, phát hiện bốn phía không có âm phong hắn mới thở dài một hơi.
Từ Lạc thở hồng hộc dựa vào một cây đại thụ ngồi xuống, vuốt mồ hôi trán, cảm ứng linh khí trong cơ thể tiêu hao rất nhiều thì móc ra một cái bình ngọc, đổ ra một viên đan dược bỏ vào miệng.
- Năm đó đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Vì sao thế giới này lại biến thành như vậy?
Từ Lạc còn nhớ rõ ràng, năm đó phát sinh một trận địa chấn, ban ngày biến thành đêm đen, bầu trời giống như bị xé ra vết nứt, một vầng Minh Nhật âm trầm từ trong khe nứt giáng lâm.
Sau đó...
Hắn cái gì cũng không biết.
Hắn cảm thấy mình hẳn là chết rồi, chết ở trong trận địa chấn kia.
Bởi vì khi hắn có ý thức lần nữa, đã đầu thai chuyển thế ở một thế giới khác.