CHƯƠNG 12: DIỄN TÌNH CẢM CAY ÁNH MẮT (1)
Phụ trách: Vô Tà Team
- Vâng!
Mọi người đáp ứng.
- Gia chủ yên tâm, chờ đệ tử Kim Ô Tông đến, khi đó sớm đã không có Vương gia, không có Vương Khả, chỉ có chúng ta bắt được U Nguyệt công chúa, không ai có thể đoạt danh ngạch của chúng ta!
Một đệ tử Nhiếp gia cười nói.
Nhiếp Thiên Bá gật đầu, nhưng mí mắt phải một mực nhảy, luôn có loại dự cảm xấu.
- Gia chủ, gia chủ!
Vào thời khắc này, một gia bộc từ ngoài cửa vội vàng chạy vào đại sảnh.
- Xảy ra chuyện gì? Không biết nơi này là địa phương nào sao?
Mọi người khiển trách quát mắng.
- Gia chủ, không xong, đệ tử Kim Ô Tông đến Chu Tiên Trấn!
Gia bộc kia lo lắng nói.
- Cái gì?
Mọi người cả kinh kêu lên.
- Hôm nay Nhiếp gia ta toàn diện đề phòng, giám thị toàn trấn, tiểu nhân phụ trách ở cửa Chu Tiên Trấn, vừa rồi có đệ tử Vương gia dẫn một nam tử toàn thân pháp bảo đến, Vương Khả nhận được tin tức, đặc biệt tự mình ra trấn nghênh đón, lỗ tai của tiểu nhân còn tính linh mẫn, nghe Vương Khả xưng hô vị kia là Kim Ô Tông Trương thượng tiên, sau đó mời đi tới Vương gia!
Gia bộc kia lo lắng nói.
- Kim Ô Tông, Trương thượng tiên? Làm sao có thể, làm sao có thể đến nhanh như vậy?
Một đệ tử Nhiếp gia không tin nói.
- Có phải là đệ tử Vương gia vận khí tốt, ở nửa đường đến Kim Ô Tông, liền gặp được đệ tử Kim Ô Tông, mới mang theo trở về không?
Lại một đệ tử Nhiếp gia hiếu kỳ nói.
- Vận khí của Vương Khả cũng quá tốt rồi?
- Lần này làm sao bây giờ? Đệ tử Kim Ô Tông đến Vương gia, đêm nay chúng ta còn có thể động thủ sao?
- Động thủ? Ngươi muốn giết cả đệ tử Kim Ô Tông sao?
- Ta... vậy phải làm sao bây giờ?
Trong đại sảnh, đám đệ tử Nhiếp gia cực kỳ sốt ruột.
- Đừng hốt hoảng!
Sắc mặt của Nhiếp Thiên Bá khó coi nói.
Mọi người đều nhìn về phía gia chủ, chờ gia chủ quyết định, nhưng giờ phút này đệ tử Kim Ô Tông xuất hiện, Nhiếp Thiên Bá làm sao có thể không vội? Đã chuẩn bị động thủ, ngươi lại nói cho ta biết kết thúc rồi? Vậy chúng ta há không phải cái gì cũng không chiếm được?
Nếu Vương Khả thật vào Kim Ô Tông, mình còn có lá gan diệt cả nhà hắn sao? Còn dám làm thịt con dê béo này sao?
- Tạm dừng hành động, ta đi nhìn xem đệ tử Kim Ô Tông này có phải thật hay không đã!
Sắc mặt của Nhiếp Thiên Bá khó coi nói.
- Phải phải, biết đâu là giả!
Đám đệ tử Nhiếp gia nhao nhao gật đầu.
Nhiếp Thiên Bá lập tức đứng dậy, ở dưới gia bộc dẫn đường, đi về phía Vương gia, không bao lâu đã đến.
Nhờ gia nô thông báo, rất nhanh, Vương Khả lại ra đón.
- Nhiếp gia chủ, tại sao ngươi lại đến?
Vương Khả cười tiến lên.
Giờ khắc này, ngữ khí của Vương Khả có chút biến hóa, tựa hồ đắc chí vừa lòng, đã không thèm nhìn sắc mặt của Nhiếp Thiên Bá.
Trong lòng Nhiếp Thiên Bá hơi lộp bộp.
- Vương gia chủ, nghe nói người Kim Ô Tông đến?
Nhiếp Thiên Bá hỏi.
- Đúng vậy, nói cũng khéo, người ta phái đi Kim Ô Tông đưa tin, lại gặp được chính chủ tuyên bố giải thưởng! Vì vậy hắn chờ không nổi vội vàng chạy đến! Còn tốt, còn tốt!
Vương Khả may mắn nói.
- Chính chủ tuyên bố giải thưởng?
Nhiếp Thiên Bá hiếu kỳ nói.
- Không sai, hắn tên Trương Chính Đạo, cha hắn là một trưởng lão của Kim Ô Tông, lần này tìm U Nguyệt công chúa mà hắn ái mộ, cũng là hắn nhờ cha mình phát lệnh, năm danh ngạch vào Kim Ô Tông, sẽ làm môn hạ của cha hắn! Nguy hiểm, nguy hiểm, may mắn ta không có làm khó U Nguyệt công chúa, bằng không thì xong đời!
Vương Khả may mắn nói.
- Ngươi nói cái gì? Đệ tử Kim Ô Tông kia ái mộ U Nguyệt công chúa? Có phải hắn bị bệnh hay không...
Một đệ tử Nhiếp gia cả kinh kêu lên.
- Câm miệng!
Nhiếp Thiên Bá trừng mắt, ngăn cản người kia nói tiếp.
- Vị này là đệ tử Nhiếp gia? Vừa rồi hắn nói Trương sư huynh có bệnh?
Vương Khả trầm giọng hỏi.
- Vương gia chủ hiểu lầm, vừa nãy người của ta là nói, Trương thượng tiên và U Nguyệt công chúa là, là...
Nhiếp Thiên Bá nhất thời không biết hình dung như thế nào.
- Cái này gọi là tình yêu chân thành! Không hiểu chớ có nói lung tung! Còn dám nói xấu Trương sư huynh của ta, ta sẽ không buông tha ngươi!
Vương Khả lạnh lẽo nói.
Sắc mặt của Nhiếp Thiên Bá sầm lại, buổi sáng Vương Khả nhìn thấy mình, tuy không ăn nói khép nép, nhưng ít nhất còn khách khách khí khí, hiện tại lại dám trở mặt?
Trương sư huynh? Thật không biết xấu hổ, ngươi còn chưa bái nhập Kim Ô Tông đâu, đã hô Trương Chính Đạo là sư huynh?
Trong lòng Nhiếp Thiên Bá tức giận, nhưng giờ phút này không thể không răn dạy người nhà:
- Ngươi đi về trước đi! Đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ!
- Gia chủ? Vâng!
Sắc mặt của đệ tử Nhiếp gia kia rất khó coi, lập tức rút lui.
Mọi người lại không có phát hiện, ngữ khí của Vương Khả biến hóa, đã để trong lòng bọn hắn hoài nghi thân phận của Trương Chính Đạo giảm hơn phân nửa. Chỉ sợ đây quả thật là đệ tử của Kim Ô Tông.
- Vương gia chủ, có thể giúp ta dẫn tiến với Trương thượng tiên một lần hay không?
Nhiếp Thiên Bá khách khí nói.
- Trương thượng tiên đang gặp U Nguyệt công chúa, có rất nhiều lời muốn nói, hiện tại...
Vẻ mặt Vương Khả không tình nguyện.
Trong lòng Nhiếp Thiên Bá thầm mắng Vương Khả, mẹ nó, lúc này mới nhìn thấy Trương Chính Đạo, đã dám làm khó dễ ta?
Nhưng giờ phút này, Nhiếp Thiên Bá không thể không áp chế lửa giận, từ trong ngực móc ra một hạt châu đưa cho Vương Khả.
- Đây là bảo vật gia truyền, Ích Thủy Châu, Vương gia chủ, xin ngày giúp đỡ một chút!
Nhiếp Thiên Bá khách khí nói.
Ánh mắt của Vương Khả sáng lên, không kịp chờ đợi tiếp nhận.
- Nhiếp gia chủ quá khách khí, bảo vật hay không bảo vật ta không quan tâm, ta chỉ thích giúp người làm niềm vui, ha ha, mời vào trong, đi theo ta!
Vương Khả lập tức cười nói.
Nhận lấy Ích Thủy Châu, Vương Khả liền yên tâm, biết kế sách của mình có hiệu quả, Nhiếp gia chủ đã tin tưởng Trương Chính Đạo là đệ tử của Kim Ô Tông.
Đoàn người lần thứ hai đi tới hậu viện của Vương gia, còn chưa nhìn thấy người, đã nghe được từ trong nội viện truyền đến thanh âm cầu xin.