CHƯƠNG 2: VƯƠNG KHẢ (2)
- Thế nhưng gia chủ, ngài nói sản phẩm tài chính kia, bọn họ tùy thời có thể trả, vạn nhất bọn họ muốn đổi thì làm sao bây giờ?
Có thuộc hạ lo lắng hỏi.
- Vậy để bọn họ trả! Quên Vương gia ta ở Chu Tiên Trấn có biệt danh “người sắt” rồi sao? Tín dự, ở Chu Tiên Trấn, chúng ta chính là tín dự!
Vương Khả trầm giọng nói.
- A? Bằng bản sự gạt được tiền, còn phải trả cho bọn hắn sao?
- Hừ, không trả cho bọn hắn, bọn họ làm sao lấy nhiều tiền hơn đi mua sản phẩm tài chính?
Vương Khả bình tĩnh nói.
- A? A!
- Chờ lấy sạch linh thạch ở Chu Tiên Trấn, Vương gia chúng ta liền lập tức rời đi!
Vương Khả cười nói.
- Rời Chu Tiên Trấn? Vậy thì thật đáng tiếc, chúng ta ở nơi này kinh doanh 10 năm!
- Lợi ích lớn, phong hiểm tự nhiên cũng lớn! Bây giờ chúng ta thiếu linh thạch, lần này quét sạch các tiên trấn, đầy đủ lấp lỗ thủng của chúng ta rồi.
Vương Khả trầm giọng nói.
- Gia chủ, ngài lợi hại như vậy, không có lưu lại thủ đoạn ở phía sau sao? Đi như vậy, thật quá đáng tiếc!
Có thuộc hạ không nỡ nói.
- Có, mở ngân hàng, bán bảo hiểm!
Vương Khả hít sâu một cái nói.
- A? Ngân hàng? Bảo hiểm? Đó là cái gì?
Thuộc hạ mờ mịt hỏi.
Vương Khả khe khẽ thở dài:
- Được rồi, tạm thời các ngươi đừng nghĩ, không có hậu trường cường đại, chỉ dựa vào chúng ta bây giờ, coi như làm, cũng chỉ để người khác hái quả đào! Ngân hàng, bảo hiểm, chờ thời cơ đến, ta sẽ dạy các ngươi làm, nhiệm vụ của các ngươi bây giờ, chính là bán tốt sản phẩm tài chính của chúng ta, tẩy sạch tiền tài bất nghĩa ở các tiên trấn, lớn mạnh thế lực của chúng ta! Sự tình về sau, sau này hãy nói!
- Vâng!
Đám thuộc hạ đồng thanh nói.
- Chu Tiên Trấn chỉ là bắt đầu, tiếp đó, các tiên trấn khác phải dựa vào các ngươi!
Vương Khả nhìn đám thuộc hạ tâm phúc nói.
- Gia chủ yên tâm!
Đám thuộc hạ cung kính nói.
- Được rồi! Đi xuống đi!
Lúc này Vương Khả mới hài lòng dựa lưng vào ghế.
- Vâng!
Đám thuộc hạ hành lễ muốn lui ra.
Nhưng lúc này, lại có một thuộc hạ chạy vào đại sảnh.
- Gia chủ, ngoài cửa đến một nam tử, nói là bằng hữu chí thân của ngài, muốn gặp ngài!
Tên thuộc hạ kia cung kính nói.
- Ta có bằng hữu sao? Bộ dáng gì?
Vương Khả nhíu mày, lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Bộ dáng? Thân hình hơi mập, mặc nho bào màu đen, trong tay cầm quạt xếp, nhìn không ra tu vi sâu cạn, nhưng khuôn mặt có chút, có chút...
Nam tử kia nhất thời không biết hình dung như thế nào.
Nhưng tựa hồ Vương Khả đoán được là ai, biến sắc:
- Khuôn mặt, có phải cực kỳ hèn mọn hay không?
- A, đúng vậy, rất hèn mọn!
Vẻ mặt thuộc hạ kia cổ quái nói.
Vương Khả sầm mặt lại, lập tức đứng dậy:
- Gia hỏa không biết xấu hổ này, sao lại tìm tới đây rồi?
Vương Khả còn chưa nói hết, liền thấy một nam tử mập mạp mặc nho bào đi vào đại sảnh.
- A, Vương huynh, ta biết ngay ngươi ở nơi này, ta tìm ngươi thật lâu rồi!
Nam tử áo đen nhiệt tình chào hỏi Vương Khả.
Hai đệ tử Vương gia ở sau lưng lập tức lao đến, vẻ mặt khổ sở nói:
- Gia chủ, chúng ta không ngăn được hắn!
Tựa hồ Vương Khả đã ngờ tới, phất phất tay:
- Được rồi, không liên quan gì tới các ngươi, các ngươi lui xuống đi!
- Vâng!
Vẻ mặt đám đệ tử Vương gia mờ mịt lui ra ngoài đại sảnh.
- Vương huynh, bây giờ ngươi sống thật thoải mái, ở chỗ này tiêu dao tự tại, lần trước dọn nhà, sao không nói với ta một tiếng, làm hại ta tìm ngươi 10 năm!
Nam tử áo đen cười nói.
Vương Khả nhìn nam tử áo đen, sầm mặt lại:
- Trương Chính Đạo, ngươi là mũi chó sao, ta đã trốn tránh ngươi như vậy, ngươi còn có thể tìm tới được?
- Vương huynh, sao mỗi lần ngươi đều dữ dằn với ta? Ngươi có biết, 10 năm này không có ngươi, ta mỗi ngày ăn ngủ không yên, ngày ngày tưởng niệm không!
Trương Chính Đạo tiện hề hề đi tới.
- Cút, ngươi hại ta còn chưa đủ thảm sao? Sau sự tình lần trước, đến bây giờ ta còn vận rủi quấn thân, ngươi lại chạy rất nhanh! Hừ!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Lần trước? Lần trước không thể trách ta, hai chúng ta đi đào mộ tổ của Yêu Vương, đây vốn là sự tình thất đức, dính chút xúi quẩy là bình thường, không phải ngươi cũng được rất nhiều chỗ tốt sao?
Trương Chính Đạo cười nói.
- Còn không phải tại ngươi không nghe ngóng tình huống rõ ràng!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Cái này, cái này không thể trách ta, ta cũng là người bị hại, ta lãng phí rất nhiều pháp bảo, linh thạch nha, cuối cùng cái gì cũng không lấy được, ngươi không biết đâu, 10 năm này không có ngươi, ta ra ngoài giả làm người bị đụng ăn vạ cũng không dám! Vương huynh, ngươi là có đại tài nha. Hiện tại ngày ngày canh giữ ở Chu Tiên Trấn, quá phí phạm nhân tài, không bằng chúng ta ra ngoài làm một vố lớn?
Ánh mắt của Trương Chính Đạo sáng lấp lánh nói.
- Ngươi là muốn ta giúp ngươi tìm đối tượng để ngươi ăn vạ sao?
Khuôn mặt của Vương Khả đen lại nói.
- Cái gì mà ăn vạ, chúng ta là cướp phú tế bần, ngươi xem, hiện tại ta nghèo rớt mồng tơi rồi, còn nữa, ngươi hàng ngày cũng hô nghèo, chúng ta đây là thật nghèo, cần những kẻ vi phú bất nhân kia khẳng khái giúp đỡ! Đầu óc của ngươi nhạy bén, ta thì mặt dày, hai ta hợp tác, vô địch thiên hạ!
Vẻ mặt Trương Chính Đạo hưng phấn nói.
Vương Khả híp mắt nhìn đối phương, căn bản không hề bị lay động.
P/s: Bạn nào không hiểu "sản phẩm tài chính" là gì, có thể google "sản phẩm tài chính" để tìm hiểu thêm nhé, nói đơn giản thì nó như cổ phiếu và trái phiếu ngoài đời ấy.
Có thể lấy “mặt dày” mà đắc chí, thậm chí còn nói dõng dạc, trong những người Vương Khả quen biết, cũng chỉ có Trương Chính Đạo này có thể làm được!
- Vương huynh, hiện tại có một việc lớn, ta nể tình cảm nhiều năm, mới đến tìm ngươi phát tài!
Trương Chính Đạo mong đợi nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả híp mắt nhìn Trương Chính Đạo, bây giờ sản phẩm tài chính vừa mới bắt đầu bố trí, cần mình chủ trì đại cuộc. Làm sao có thời gian đi địa phương khác phát tài?
- Việc lớn? Ngươi có thể cho ta bao nhiêu tiền? Trước tiên nói nghe xem!
Vương Khả mở miệng hỏi.
- Tiền? Không có tiền!
Trương Chính Đạo buông tay.