Chương 5: Vật tư bị cướp rồi 1

Bắt Đầu Thiên Tai, Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Trình Gia Gia

4.519 chữ

28-04-2024

Vật tư bị cướp rồi 1

Khương Ninh hoảng sợ, cô vội vàng dùng ý thức kiểm tra.

Không gian ở đây, vật tư cũng ở đây, cô dùng ý thức để lấy đồ, lập tức trên tay xuất hiện một cục than.

Cô nhìn quanh một vòng thì phát hiện đồng hồ mặt trời đã trở về 0.

Khương Ninh bỗng hiểu ra, thì ra chỉ có thể ở lại không gian hai tiếng mà thôi.

Hai tiếng… Được rồi, có còn hơn không!

Sau khi cô tắm xong thì cũng đã quá nửa đêm.

Khương Ninh nhìn không gian, hai tiếng mới bắt đầu, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nằm trên giường nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được nên đành phải tìm melatonin uống.

Khương Ninh ngủ không yên ổn chút nào, cô lại nằm mơ thấy mình bị nhóm người kia truy đuổi rồi dùng con dao rỉ sét dính đầy máu đâm mạnh vào người cô…

Khương Ninh bị dọa tỉnh, toàn thân cô mướt mồ hôi.

Năm giờ sáng, trời bên ngoài vẫn còn tối, cô bước vào không gian nhìn những đồ đạc đã được tích trữ thì mới dần bình tĩnh lại.

Cô không ngủ tiếp nữa mà lấy chìa khoá xe chạy đến chợ đầu mối nông sản lớn nhất.

Trời mới tờ mờ sáng, bên ngoài chợ đầu mối đã đông nghịt.

Khương Ninh đến khu vực rau củ mua những mặt hàng vẫn còn đang đọng sương.

Bí xanh, bí đỏ, củ sen, cà rốt, củ cải, đậu que, cà tím, khổ qua, cần tây, cà chua v.v, mỗi loại một trăm cân, khoai tây và khoai lang mỗi loại hai trăm cân.

Gừng với tỏi mỗi loại một trăm cân, vừa có thể trồng vừa có thể làm gia vị, phải biết rằng trong thời tiết giá rét thì một bát canh gừng có thể cứu được một mạng người.

Cô vừa nhìn vừa mua đồ, trừ các loại rau xanh thì những cái khác cũng không hề ít, tổng cộng hết khoảng bốn nghìn đồng.

Khi cô đi ăn sáng thì cũng đã chín giờ, chợ đầu mối cũng đã vãn người.

Khương Ninh kiểm tra lương thực dự trữ, một trăm túi gạo năm mươi cân; năm mươi bao bột mì năm mươi cân; mì trắng, mì trứng, bún, khoai lang, mỗi loại năm trăm cân; đậu nành, đậu đỏ, đậu xanh v.v, mỗi loại hai trăm cân; dầu đậu nành, dầu đậu phụng, dầu hướng dương, năm mươi thùng loại lớn.

Hết khoảng hai mươi nghìn đồng, cô mặc cả với bà chủ và được tặng thêm ba bao gạo nữa.

Những thứ này đủ cho cô ăn trong ba mươi năm.

Nhân lúc bà chủ chuẩn bị đồ thì cô đến khu gia vị bên cạnh.

Xì dầu, giấm, rượu trắng mỗi loại mười thùng loại 201 chai/thùng; hoa hồi, thì là, quế, hoa tiêu, hồ tiêu mỗi loại ba mươi cân; đường đỏ, đường trắng, đường phèn mỗi loại ba trăm cân; ba nghìn cân muối ăn loại một cân.

Trong tận thế thì lương thực rất quan trọng, nhưng muối càng quan trọng hơn, nếu không có muối thì cơ thể không thể chống trụ nổi.

Tận thế năm thứ ba, cô đã tận mắt nhìn thấy có người dùng một bao muối đổi lấy ba mươi cân lương thực.

Ba nghìn cân hoàn toàn không dư thừa, đợi đến khi lương thực khan hiếm thì có thể mang muối đi đổi, nếu không phải không còn chỗ thì cô còn muốn trữ thêm mười mấy tấn nữa.

Sau khi chất hàng lên xe, cô lái xe đến chỗ vắng vẻ không có camera giám sát rồi xếp vật tư và khu vực đông lạnh của không gian.

Bánh bao chay, bánh mì hấp, bánh đậu đỏ, bánh trứng chảy, bánh đường đỏ, xíu mại mỗi loại mười hộp lớn, cô mua thêm hai trăm cân vỏ há cảo để đông lạnh, đợi đến khi lũ lụt đến thì sẽ gói há cảo ăn dần.

Sau đó cô đến khu đồ khô, nấm hương, nấm nhung hươu, nấm trà tân, mộc nhĩ, rong biển, lá kim, táo tàu, rau phơi khô và các loại hạt dưa đủ vị v.v, rất nhanh đã tiêu hết hơn mười nghìn đồng.

Đến khu bán thịt, Khương Ninh tìm thấy gian cung cấp thịt cho trường học, ông chủ nhìn thấy cô thì vô cùng nhiệt tình: “Tiểu Khương, cô muốn mua gì?”

Trước khi cơn bão đến thì thời tiết cực kỳ oi bức cho nên trong quầy cũng không có nhiều thịt, mà giờ này thì thịt cũng không còn tươi nữa, nhưng bù lại giá cả cũng khá ổn.

Thịt ba chỉ, thịt nạc, xương sườn, thịt bò, thịt cừu, thịt thỏ v.v mỗi loại hai trăm cân, gà vịt mỗi loại một trăm con, ngỗng một trăm con, còn có ruột già, dồi lợn, bò các loại.

Ông chủ ngạc nhiên: “Tiểu Khương, cô đang nói đùa hả?”

Vợ của ông ấy làm ở lò mổ, Khương Ninh thường xuyên giới thiệu khách đến mua và lấy hoa hồng: “Chỗ người quen, lấy giá rẻ chút là được rồi.”

“Giữa chúng ta mà còn phải nói những lời này sao? Chỗ đồ này tôi không lấy lãi, giảm cho cô ba mươi phần trăm!”

Thịt rất đắt, hai năm gần đây mới giá thịt lợn mới giảm xuống, nhưng giá thịt bò và thịt cừu thì vẫn rất cao, cho nên mua ở chỗ người quen là tốt nhất.

Tổng cộng hết gần ba nghìn đồng, Khương Ninh không mặc cả mà đưa ra một yêu cầu —— hai con dao bầu và một con dao chặt xương.

Vũ khí tự vệ rất cần thiết nhưng cô không có thời gian cũng không biết đi đâu để mua nên chỉ có thể tìm cách.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!