[Dịch] Bảo Xem Bói Chứ Không Kêu Bắt Quỷ

/

Chương 7: Lấy được Lôi Kích mộc và nhóc Hòe

Chương 7: Lấy được Lôi Kích mộc và nhóc Hòe

[Dịch] Bảo Xem Bói Chứ Không Kêu Bắt Quỷ

Tam Tuế Bất Khả Năng Cáp

3.611 chữ

27-11-2024

Tạ Chi Dao kéo mấy người kia lùi ra sau vài bước, chỗ họ đứng khi nãy đã bị nện sụp một cái hố to, nếu như không tránh né kịp thời thì nói không chừng cả đám đã bỏ mạng ở đây rồi!

Ba người kia sợ mất hồn mất vía, mặt mày trắng bệch nấp sau lưng Tạ Chi Dao, không dám rời xa cô một bước.

“Thẹn quá hóa giận à? Lúc trước ngươi đã chọn nơi làm yêu quái bảo vệ nơi này thì nên biết những thôn dân thờ cúng ngươi đều là người mà ngươi phải bảo vệ, nhưng rõ ràng ngươi có thể cứu họ, lại vì ích kỷ mà hại cả thôn diệt vọng! Bây giờ người đã chết hơn trăm năm, ngươi không chịu chuộc tội cho hành vi của bản thân mà lại nấp ở nơi này tự ngược đãi bản thân! Ngươi nói đi, ngươi có xứng với những người đã thở cúng ngươi hay không?” Tạ Chi Dao thấy thời cơ đã chín muồi thì đau lòng móc một tờ Dẫn Lôi phù ra khỏi túi.

Hai ngón tay kẹp lấy bùa, trong lòng mặc niệm khẩu quyết: “Dẫn Lôi phù, phá!”

Một đạo thiên lôi đánh thẳng xuống cây hòe kia, cây hòe lớn ban nãy còn giương nanh múa vuốt lập tức an tĩnh lại, chẳng biết từ lúc nào trời lại đổ mưa, gốc cây lớn kia đã biến mất, chỉ còn lại một đứa bé ngồi xổm dưới đất khóc như mưa.

“Thôi vậy, ta và ngươi cũng xem như có nhân có quả, đi theo ta đi, nói không chừng sẽ gặp được kiếp sau của những thôn dân kia, ngươi cũng có thể giúp đỡ bọn họ.” Tạ Chi Dao lấy một cái hồ lô bằng ngọc ra, cột lên cổ tay của cậu bé đó, trong nháy mắt, yêu khí trên người cậu bé đã lập tức bị che giấu.

“Ta thật sự có thể gặp lại bọn họ ư?” nhóc Hòe ngẩng đầu lên, đôi mắt khóc đỏ hoe làm cho người ta khó mà liên tưởng nó tới bộ dạng tức giận hùng hổ khi nãy.

“Chưa chắc sẽ gặp được tất cả đâu,. nhưng kiểu gì cũng sẽ có cơ hội gặp được thôi, đi thôi nào! Ta không thể tốn thời gian thêm nữa, trời sắp sáng tới nơi rồi!” Tạ Chi Dao ưỡn eo một cái, để nhóc Hòe đi trước dẫn đường, cả nhóm lại đi lên đỉnh núi.

Chẳng mấy chốc đã đi tới hang động trên đỉnh núi, nữ quỷ áo đỏ đã đứng chờ từ lâu rồi.

“Ta biết ngay ngươi sẽ có cách để nó đi tới đây mà.” Nhìn nhóc Hòe, nữ quỷ áo đỏ dịu dàng nói.

“Tế Tự tỷ tỷ, hóa ra tỷ vẫn luôn ở đây ư? Nếu biết tỷ ở đây thì ta đã tới tìm tỷ từ lâu rồi!” nhóc Hòe kích động chạy tới bên cạnh nữ quỷ áo đỏ, nhưng nó lại đi xuyên qua người cô ấy.

“Được thấy ngươi nghĩ thoáng hơn như thế, ta đã không còn lo lắng gì nữa rồi, cứ đi theo tiểu đạo sĩ kia, nếu như có duyên, sau này chúng ta sẽ gặp lại.” Nữ quỷ áo đỏ không thể xoa đầu nhóc Hòe được, bèn quay sang nói với Tạ Chi Dao: “Lôi Kích mộc đang ở trong hang động đó, chiếc vòng tay kia là pháp khí trước kia ta từng dùng, nay xin tặng hết cho ngươi, sau này mong ngươi sẽ đối đãi thật tốt với nó.” Nói xong thì lập tức tan biến trước mắt mọi người.

Tạ Chi Dao cứ có cảm giác mình bị gài, gãi gãi đầu, cứ như từ lúc cô vừa xuống núi đã bị theo dõi ấy, đoạn đường đã đi cũng giống như bị sắp xếp từ trước vậy.

Ánh ban mai từ từ dâng lên, đám người yể oải xuống núi, Tạ Chi Dao lại lẻn ra ruộng hái mấy trái dưa leo, đặt 10 đồng lại rồi chia cho cả đám ăn.

“Tôi không thích ăn dưa leo.” Ajax lắc đầu, từ chối ăn thứ này.

“Tuy nói Phạm Minh không ghê gớm như thần sơn trước kia, nhưng dưa được trồng ở vùng đất này ít nhiều gì cũng có ẩn chứa linh khí, hôm qua các người từng bị quỷ thần đuổi theo, ăn một chút cũng tốt.” Tạ Chi Dao bẻ một nửa chia cho nhóc Hòe, nhìn cậu bé ngoan ngoãn cắn dưa leo, trái tim như tan chảy.

Sau này livestream có thể dẫn theo thằng nhóc này, nói không chừng sẽ hút được nhiều fame hơn livestream coi bói như hôm qua ấy chứ!

__

Bộ này mình sẽ đăng cố định vào 9 giờ tối mỗi ngày, mỗi ngày 2 chương, lễ tết mỗi ngày 5-10 chương nha ~ Mong mọi người ủng hộ ạ ~

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!