[Dịch] Bá Võ

/

Chương 7: Nhai Tí Đồ

Chương 7: Nhai Tí Đồ

[Dịch] Bá Võ

Khai Hoang

5.534 chữ

10-06-2023

“Ta về rồi đây!”

Sở Vân Vân có giọng nói lanh lảnh như oanh, da thịt trắng nõn đến không có huyết sắc, nàng còn giơ tay lên che giống như là sợ ánh sáng, rồi chậm rãi đi vào nhà dưới ánh mặt trời.

Thiếu nữ có tuổi tác xấp xỉ với Sở Hi Thanh, mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, mày liễu, trông nàng khá suy yếu, nhưng mi mắt lại chứa một vệt anh khí bừng bừng, một mái tóc đen được buộc đơn giản bằng sợi dây đỏ, mặc dù nàng chỉ mặc một chiếc váy trắng mộc mạc đến cực điểm, nhưng vẫn không giấu được phong thái xuất trần kia.

Sở Hi Thanh nhìn thiếu nữ trước mặt, ánh mắt từ từ trở nên hoảng hốt.

Chuyện hắn trải qua sau khi xuyên việt, hẳn là ly kỳ nhất trong số tất cả những người xuyên việt.

Đến giờ nghĩ lại, hắn vẫn có cảm giác hoang đường như đang nằm mơ.

Ba tháng trước, Sở Hi Thanh thức tỉnh ở thế giới này, liền nằm trong một lăng tẩm xa hoa, cùng hợp táng trong một lỗ với thiếu nữ này.

Hai người mượn chú pháp kỳ dị để khởi tử hoàn sinh, hoàn hồn dương thế, rồi cùng nhau mai danh ẩn tích, tạm thời an thân ở thành Tú Thủy này.

Hai người, ai cũng không muốn thừa nhận trận Minh Hôn hoang đường bị người thao túng kia, lại do chú pháp nên có liên hệ sinh tử với nhau, cho nên tạm thời gọi nhau là huynh muội.

Toàn bộ quá trình, quả thực là còn thần kỳ hơn cả nằm mơ giữa ban ngày.

Sở Vân Vân đi vào thì kéo màn cửa, che khuất tất cả ánh nắng ở bên ngoài rồi mới quay người đi vào.

Nàng thấy Sở Hi Thanh đang dựa vào cửa phòng bếp, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua bên này, hai má không khỏi đỏ lên, lông mi nháy động, có chút không dễ chịu mà mở mắt ra: “Ngươi đang hấp cá à? Ta có thể ngửi thấy mùi cá từ rất xa. Sao hôm nay lại cam lòng bỏ tiền mua cá ăn? Nhận được danh ngạch nội môn của võ quán rồi à?”

“May mắn không làm nhục mệnh.” Sở Hi Thanh lấy lại tinh thần, ánh mắt cũng hơi lúng túng, hắn lấy phù bài từ trong túi của mình ra, rồi tiện tay ném qua.

Phù bài bằng gỗ, chung quanh nạm đồng, phía trên còn viết tên Sở Hi Thanh, còn khắc vài cái phù văn đặc biệt.

Hắn khẽ cười khổ, lại ném một khúc gỗ đã chặt xong vào trong bếp lò: “Vì thứ này, chúng ta đã lao lực mệt mỏi ba tháng trời, còn nợ ân tình người ta nữa.”

Trong mắt Sở Vân Vân hiện lên một tia vui vẻ, giọng nói bình tĩnh: “Hết cách rồi, đây là đường tắt nhanh nhất để người tiến vào nội môn. Ngộ tính của ngươi chỉ mạnh hơn người thường một chút, tình huống bình thường thì ít nhất phải nửa năm mới được luyện Truy Phong đao pháp trọn vẹn. Mà nửa năm sau có qua được hay không cũng còn phải xem tâm trạng của đám giám khảo nữa.”

Nàng liếc mắt nhìn qua phù bài một chút, vẻ mặt lập tức ngẩn ra: “Sao trên này lại có lá bạc?”

Ngay dưới tên của Sở Hi Thanh, còn khắc một mảnh lá trúc màu bạc.

Đây là một loại ký hiệu của võ quán Chính Dương, đại diện cho thân phận cao thấp của đệ tử nội môn.

Đệ tử nội môn có lá và không lá là khác nhau, một lá và ba lá cũng khác nhau.

Càng nhiều lá, thì địa vị càng cao, càng tiếp cận chân truyền.

Bọn họ có thể nhận được sự hỗ trợ mạnh mẽ hơn từ võ quán, đãi ngộ cũng tốt hơn, tài nguyên cũng nhiều hơn.

Những đệ tử vừa thông qua cuộc thi đều là không có lá, chỉ những người có thành tích và thiên phú hàng đầu trong cuộc thi, tuổi tác lại phải ít hơn 14 tuổi, mới có thể trở thành đệ tử một lá.

“Chuyện này nói ra rất dài dòng, ngươi đi rửa tay trước đi.” Sở Hi Thanh mở nắp xoong ra, một mảnh khói trắng liền bốc lên, một mùi hương nồng đậm lập tức tràn ngập căn phòng.

Ánh mắt Sở Vân Vân cũng bị hấp dẫn qua, khi nàng nhìn thấy con cá vược đang bốc hơi nóng ở trong ngồi, cổ họng không khỏi phập phồng, nuốt một ngụm nước miếng.

Một khắc thời gian sau, hai huynh muội ngồi đối mặt trên một tấm bàn vuông, trên bàn lại bày hai đĩa món ăn, một đĩa là cá vược hấp, một đĩa là rau muống luộc.

Tư thế ngồi của Sở Vân Vân thẳng tắp như một cây thương, nàng cầm đũa lên, mỗi một động tác động đũa, mỗi một cái khoát tay, đều có một loại khí động ung dung, đâu vào đấy.

Sở Hi Thanh thì không chú ý đến quy củ ăn không nói chuyện gì gì kia, hắn vừa ăn vừa kể lại chuyện sáng nay cho Sở Vân Vân nghe.

Chờ đĩa cá vược kia chỉ còn lại xương, Sở Vân Vân nhấc mí mắt lên.

“Thức tỉnh huyết mạch trước trận chiến? Chuyện này đúng là rất hay phát sinh. Nhưng vị nhị công tử của Long gia kia cũng luyện khoái đao, ngươi lại có thể lấy nhanh thắng nhanh, chém cho tay hắn bị thương trước khi hắn rút đao, chứng tỏ thiên phú huyết mạch của ngươi cũng không tầm thường, nếu như ta đoán không sai, thì ngươi đã thức tỉnh Truy Phong Trục Điện chi thủ, thiên phú này rất thích hợp tu luyện Truy Phong đao pháp!”

Trong mắt nàng hiện ra vài phần hứng thú, đặt bát đũa xuống: “Giờ ngươi thử chém ta một đao thử xem.”

Sở Hi Thanh hơi bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn không do dự mà rút đao ở một bên ra.

Vẫn là thức rút đao Không Huyệt Lai Phong trong Truy Phong đao pháp, ánh đao lóe lên, hướng về cổ họng của Sở Vân Vân mà đến.

Bởi vì đã đổi một thành Bách luyện Khinh cương đao, cho nên hắn cảm giác như đao của mình lại nhanh hơn hai phần so với ban sáng.

Nhưng mà sau đó, hắn đã thấy Sở Vân Vân ở đối diện duỗi hai ngón tay ra, nhẹ nhàng kẹp một cái, liền có thể kẹp được đao của hắn.

Hai ngón tay non mềm kia, lại có sức mạnh như kìm sắt, để cho đao của hắn không động đậy được chút nào.

Sở Hi Thanh cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, vị thiếu nữ ngồi trước mắt hắn có lai lịch rất lớn.

Nếu như không phải Sở Vân Vân đang bị thương rất nặng, độc chú quấn quanh người, chân nguyên bị phong ấn, một thân võ đạo hầu như bị phế sạch, thì nàng vẫn là một trong những nhân vật đứng đầu trong hoàng triều Đại Ninh này.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!