Trên đường phố đổ nát, súng máy QJZ-89 trong tay của Lâm Phong bắn đỏ nòng, bắn thủng lỗ con thây ma trước mặt như cái sàng, nhưng lại càng nhiều thây ma hướng về phía tiếng súng mà lao tới, tính sơ qua, đã có hơn hai mươi con, quá nguy hiểm và đáng sợ.
"Anh Lâm, chúng ta mau rút lui thôi, những thây ma này thật đáng sợ, chẳng những tốc độ cực nhanh, lại còn không sợ chết.
Lâm Phong lặng im, người trung niên bên cạnh dùng súng trường QBZ-95 nổ hai phát đạn điểm xạ, bắn vỡ đầu một con thây ma xông lên phía trước, anh ta tức giận nói: "Tiểu Trương, không phải cậu không biết về nhiệm vụ lần này, tên kia chán ghét anh Lâm, cố tình để cho đội của chúng ta, cả bốn người tới nơi này cứu viện Lý tướng quân, hoàn thành còn dễ nói chuyện, nếu như không làm được tên đó nhất định sẽ nhân cơ hội tìm cơ hội kỷ luật anh Lâm.”
"Nhưng..." Tiểu Trương vừa nói vừa chĩa khẩu tiểu liên QCW-05 về phía đám thây ma, nói: "Chúng ta chỉ có bốn người, nơi này lại có hơn hai mươi con thây ma! Hơn nữa chúng ta cũng sắp hết đạn rồi."
Người còn lại cũng khuyên nhủ: "Anh Lâm, chúng ta lui ra ngoài đi, chưa cần nói đến có thể hay không đối phó với những thây ma này, cứ coi như giết sạch bọn chúng, Lý tướng quân cũng chưa chắc còn sống."
Người đàn ông trung niên nói chuyện trước đó nhìn thấy cả hai người đều sợ chết, anh ta nóng lòng nhưng lại bất lực, anh ta tên là Lý Sơn, anh ta là một thuộc hạ đáng tin cậy nhất của Lâm Phong, nhưng hai người thuộc hạ kia thì không, bọn họ không có tình chiến hữu sâu sắc với Lâm Phong, không sẵn sàng hy sinh cùng anh ấy cũng là điều bình thường.
Lâm Phong âm thầm thở dài, anh ta có năng lực xuất chúng, nhưng lại bị cấp trên chèn ép, Thịnh Cảnh Thành sắp xảy ra nguy hiểm tồn vong, những người đó còn đang nghĩ nội đấu tranh giành quyền lực, điều này khiến anh ta cảm thấy rất buồn bực.
Khi Lâm Phong đang chuẩn bị để ra mệnh lệnh mọi người cùng rút lui, người lính trẻ tên Tiểu Trương kinh ngạc chỉ về phía những thi thể và nói: "Mọi người nhìn kìa, có người ở đằng kia!"
Quả nhiên có người, Lâm Phong và những người khác nhìn về hướng anh ta chỉ, phía sau đám thây ma, có hai nam nữ thanh niên trẻ tuổi đang đi về phía họ, lúc này, đám thây ma dường như đã bị thu hút, chúng quay người, đổi hướng và tiến về phía hai người đó.
Thấy cảnh này, người lính trẻ tuổi Tiểu Trương vui mừng khôn xiết nói: "Anh Lâm, tận dụng cơ hội, mau chóng rút lui thôi, đám thây ma kia bị hai người kia kéo đi rồi!"
Vừa nói, Tiểu Trương vừa vội vàng chạy đi, mở cửa chiếc xe quân sự bên cạnh.
Lâm Phong trong lòng vội vàng, anh ta không nghĩ tới Tiểu Trương lại nhát gan như vậy, anh ta trầm giọng quát: "Cố hết sức, ra tay, hỗ trợ hai thanh niên kia!"
"Thật kỳ quái, đây là chuyện gì xảy ra, bọn chúng vì cái gì đều quay đầu hướng chúng ta đi tới?" Tần Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt có chút kinh ngạc, đám thây ma này vốn là bị nhóm mấy người sống sót kia thu hút, nhưng sau khi họ rẽ vào góc phố, đám thây ma này đều quay lại và lao về phía hai người họ, điều này có chút kỳ lạ.
Nhưng thây ma đã ở ngay trước mắt, Tần Vũ cũng không có thời gian nghĩ nữa, hướng Tần Tiểu Vũ nói: "Em ở nguyên đây chúc phúc cường hóa cho anh là được. Không cần làm gì thêm!"
"Vâng, anh cẩn thận một chút." Tần Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, Tần Vũ cầm lấy cây gậy sắt, nắm nó trong tay, dùng năng lực sao chép, sau đó mỗi tay của anh cầm một cây gậy sắt, đi lên đối chiến cùng hai mươi thây ma, thể chất của Tần Vũ trong nháy mắt tăng gấp đôi sau khi được Tiểu Vũ cường hóa.
“Đến đây nào!” Tần Vũ trong lòng tràn đầy chiến ý, đối mặt hơn hai mươi thây ma, trong lòng không có một tia sợ hãi.
Anh múa hai gậy sắt quanh người, “Ầm! Uỳnh!” Tần Vũ dùng một cây gậy sắt đánh vào đầu một con thây ma, đầu của con thây ma nổ tung, mà cây gậy sắt trong tay còn lại cũng quét xuống hai chân của thây ma khác đang lao lên, đánh nó ngã xuống, sau đó đâm đầu nhọn xuyên qua đầu của nó.
Tay kia lại tiếp tục đâm cây gậy sắt xuyên thủng ngực một thây ma khác. “Oành!” Toàn bộ thân trên của nó trực tiếp nổ tung, như là một quả bom nhỏ, đây là Tần Vũ vận dụng năng lực Lửa, dẫn vào trong ngực thây ma làm phát nổ.
"Vụt!"
Anh xoay nghiêng người, lại đưa tay cầm cây gậy sắt vừa đâm xuyên đầu một thây ma rút ra, nung nóng cây gậy sắt đỏ rực như một phôi thép nung, cắt đứt cổ của một thây ma bên cạnh, đầu của nó văng ra mấy mét và lăn lông lốc trên mặt đất.
"Cao thủ. . . " Lâm Phong cùng những người khác sửng sốt kinh ngạc, hai người Tiểu Trương vốn không để ý đến Lâm Phong mệnh lệnh, đang tự ý rút lui cũng dừng lại.
Bọn họ biết những thây ma này lợi hại cỡ nào, cho dù là binh lính tinh nhuệ, nếu không có vũ khí, một mình đánh bại thây ma sợ là không có khả năng, nhưng mà, đám thây ma hung hãn này trước mặt Tần Vũ chỉ là rơm rác. Họ nhìn chàng thanh niên diệt sát thây ma mà như biểu diễn nghệ thuật rất nhẹ nhàng, linh hoạt mà hiệu quả.
Khi Tần Vũ múa đều hai cây gậy sắt nung đỏ quanh người, nhắm đến thây ma nào là nó chết ngay tại chỗ, không ngoại lệ, dưới sự tăng cường của Tần Tiểu Vũ, thể chất của anh ta mạnh mẽ gấp mười bốn lần, lực lượng cùng tốc độ hoàn toàn nghiền nát đám thây ma này, đám thây ma giống như trẻ em đối diện với người trưởng thành không có năng lực chống trả.
"Chẳng lẽ anh ta là một trong những cổ võ giả sống ẩn dật hay được đồn đại sao? Nhưng ngay cả cổ võ giả cũng không thể mạnh như vậy!" Có thể tay không đấu với năm người trưởng thành, Lâm Phong cũng đã từng gặp, có thể được gọi là cao thủ trong cao thủ, nhưng so với thanh niên này, cũng chỉ như một đứa trẻ.
Thương pháp của Tần Vũ đã đạt đến cấp AAA, có thể nói là một chiêu đoạt mạng, chưa đến một đoạn thời gian đã có hơn 20 con thây ma cùng ngã xuống đất, Tần Vũ dẫm lên vết máu tanh nồng, hướng về phía Lâm Phong và đám người, bước đến. Sau đó, Tần Tiểu Vũ cũng đi theo, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, thực lực của Tần Vũ khiến cô rất tự hào, bởi vì đây là anh của cô.
Khi Tần Vũ đi tới trước mặt bốn người này, nhìn thấy Lâm Phong thì không khỏi sửng sốt, nhìn Lâm Phong khoảng ba mươi tuổi, trên mặt tràn đầy kiên nghị và khí độ của quân nhân.
Lâm Phong dù sao cũng không phải người bình thường, tuy rằng bị thực lực của Tần Vũ làm chấn động, kinh ngạc, nhưng anh ta rất nhanh phản ứng lại, hướng Tần Vũ giới thiệu: "Xin chào, tôi tên là Lâm Phong, là quân nhân."
"Lâm Phong... quả nhiên là vậy." Tần Vũ ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Bị Tần Vũ nhìn chằm chằm khó chịu, Lâm Phong ho khan một tiếng nói: "Anh là cổ võ giả sao? Bằng không sao có thể mạnh như vậy?"
"Tôi không phải cổ võ giả." Tần Vũ lắc đầu, trên đời này, cho dù là tận thế hay trước khi tận thế, cũng có một số người kỳ nhân dị sĩ, cổ võ giả chính là một trong số đó, mỗi người đều có dị năng hoặc khả năng võ thuật siêu phàm.
Đạt tới kỹ năng chiến đấu cấp B là cực khó, đạt tới cấp độ này có thể tay không đấu với bốn năm người đàn ông trưởng thành, cấp A rất hiếm thấy, S thì ít đến đáng thương, đạt tới cấp S này có thể xưng là Tông sư. Bọn họ thậm chí có thể sinh ra thần giao cách cảm, và người ta nói rằng chỉ có một số chiến binh cổ đại là đạt đến một bước này.