"Quên đi, nếu không được, ta đi săn giết một con thây ma đặc biệt." Tần Vũ vừa đi về nhà vừa nghĩ thầm, dù sao chuyện này cũng quá khó chịu, người bình thường giết một con thây ma cũng khó, nhưng Tần Vũ rất cố gắng mới hai ba ngày liền giết hơn năm mươi thây ma, tận hơn năm mươi thây ma! Và không thây ma nào trong số chúng có khối năng lượng tiến hóa trong cơ thể.
Cái gọi là thây ma đặc biệt là thây ma có năng lực đặc biệt ở một số phương diện, có thể bơi cực nhanh dưới nước, có chạy nhanh, thậm chí có thể nhảy rất cao, có thể gọi là tinh anh trong thây ma. Dù là con yếu nhất, nó cũng phải có thể chất gấp năm lần người thường! Điều này chắc chắn là kinh khủng!
Tần Vũ đương nhiên không muốn đặt mình vào tình huống nguy hiểm phải tiêu diệt một con thây ma đặc biệt, nhưng thây ma đặc biệt 100% có năng lượng tiến hóa, đây mới là thứ anh cần nhất lúc này.
Sau khi về đến nhà, mặc dù Tần Vũ không nói gì, nhưng Tần Tiểu Vũ có thể cảm giác được tâm tình của anh không tốt, cho nên biết anh nhất định đã không có được thứ mình muốn.
Tần Tiểu Vũ ngưỡng mộ Tần Vũ đã tới mức sùng bái rồi, cô không bao giờ nghĩ rằng người anh trai ít nói từ nhỏ của mình lại mạnh mẽ đến mức có thể giết gần hai mươi thây ma trong một ngày như vậy.
Tần Tiểu Vũ đã xem qua một số thông tin trên mạng, cô cũng hiểu, những thây ma này không giống như những thây ma ngớ ngẩn trong phim ảnh, người bình thường cần mấy người hợp sức mới giết được một con, nhưng Tần Vũ lại có thể một mình đi lại trong thành phố, giết thây ma từng con một, chắc chắn anh rất giỏi.
Sau khi ăn xong, Tần Vũ như thường lệ luyện tập thương pháp cùng kỹ năng cận chiến, mấy ngày nay đánh thây ma cũng không thể nói là vô dụng, ít nhất mấy ngày nữa thương pháp cùng kỹ năng cận chiến của anh sẽ đạt đến cấp AAA.
"Nhanh! Chạy mau!"
Tần Vũ mới vừa luyện tập một hồi, liền nghe thấy ngoài cửa sổ có người kêu to, anh cùng Tần Tiểu Vũ liếc nhau một cái, sau đó đi tới bên cửa sổ nhìn động tĩnh trên đường phố.
Tổng cộng có ba người đang liều mạng chạy trên đường, bốn con thây ma đang đuổi theo, cả ba người đều ở độ tuổi đôi mươi, tóc nhuộm sặc sỡ, người thanh niên đầu nhuộm vàng lớn tiếng gọi hai người kia, nhìn qua có thể thấy rằng thể lực của họ đã cạn kiệt.
Đám thây ma chạy nhanh hơn họ, tuy họ có thể tạm thời bỏ lại đám thây ma bằng cách luồn lách theo các phương tiện và một số chướng ngại vật trên đường phố, nhưng không thể tiếp tục chạy như vậy, bởi vì đám thây ma không biết mệt mỏi còn họ thì không.
“Nhanh trèo vào!” tên tóc vàng cầm đầu đột nhiên nhìn thấy Tần Vũ ở trong khu nhà sau cổng sắt, vội vàng nói với hai người đồng bạn, sau đó leo lên trước, vượt qua cổng sắt, rồi vào trong khu nhà.
Hai người bạn đồng hành của gã cũng vội vã trèo qua cánh cổng sắt.
"Bang bang bang!"
Bốn, năm con thây ma đuổi theo, dùng sức đẩy cửa sắt, từ trong khe cửa sắt duỗi ra hai cánh tay, muốn bắt lấy ba người, nhưng bởi vì cửa sắt ngăn cản nên chúng không thực hiện được mong muốn.
“Chúng mày nhanh lên” tên tóc vàng nói với tên tóc đỏ, tóc đỏ có chút sợ hãi đứng chôn chân, cũng may cửa cổng sắt rất vững chắc, đám thây ma không thể vào trong được.
Tên tóc xanh còn lại đột nhiên chỉ vào một cửa sổ và nói: "Nhìn kìa, có người!"
“Bị phát hiện rồi sao?” Tần Vũ cau mày kéo rèm che lại.
Tóc vàng mừng rỡ nói: "Đ* m*! Cuối cùng cũng gặp người còn sống! Mau đi lên đó!"
"Rầm! Rầm!"
Không đến hai phút, cửa phòng của Tần Vũ bị đập mạnh, giọng nói của tên tóc vàng vang lên: "Có ai không?"
Tần Vũ, mặt không đổi sắc, Tần Tiểu Vũ có chút lo lắng nên cũng lặng im.
"Có ai không? Đừng giả bộ, vừa rồi chúng tao đã thấy! Mau mở cửa ra!" Tóc vàng sốt ruột hét lên, hai đồng bạn của gã cũng hung hăng đá vào cửa.
“Để anh.” Tần Vũ nhíu mày, đương nhiên anh không muốn đối phó với ba tên nhìn không giống người tốt này, nhưng đối phương cứ đá cửa xông vào thì phiền phức lắm.
Tần Vũ đi tới mở cửa.
"Mày bị điếc sao? Làm đ* gì mà lâu vậy… Không nghe thây bố mày gọi à!" Thấy Tần Vũ rốt cục mở cửa, tóc vàng mắng một tiếng.
“Có chuyện gì?” Tần Vũ hướng đầu nhọn của cây côn sắt chỉ vào cổ của tên tóc vàng, lạnh lùng nói.
Thanh sắt tuy đã được rửa sạch nhưng vẫn nồng nặc mùi máu, khiến tóc vàng bất giác lùi lại mấy bước, khí thế yếu dần.
Tóc vàng giơ cao hai tay, giả cười nói: "Người anh em, đừng như vậy, chúng ta cũng không phải người xấu, chẳng qua gặp mặt người còn sống nên có chút kích động..."
“Đúng rồi! Đúng rồi” Tóc xanh và tóc đỏ cũng liên tục nói.
“Có chuyện gì?” Tần Vũ vẫn lạnh lùng lặp lại, nhưng giọng điệu càng thêm nhấn mạnh.
Thái độ của Tần Vũ chắc chắn khiến ba tên tóc nhuộm tức giận, nhưng bọn chúng sợ hãi vũ khí trong tay của Tần Vũ, và khí thế phát ra từ người của Tần Vũ cũng khiến bọn họ đột nhiên có chút run rẩy nên không dám động tay chân.
Tóc vàng nụ cười cứng ngắc và nói: "Người anh em, hạ mũi giáo xuống, vào nhà nói chuyện được không?"
“Đéo!” Tần Vũ giọng lạnh lùng, kiên định.
Tóc Vàng như nín thở đổi giọng van xin: "Người anh em có thể bố thí cho chúng tôi một ít thức ăn không? Chúng tôi đã lâu không ăn gì."
Tần Vũ hơi nghiêng đầu, đối với Tần Tiểu Vũ nói: "Tiểu Vũ, mang ít đồ ăn ra đây."
“Ồ!” Tần Tiểu Vũ gật đầu, đi vào nhà kho, không lâu sau cô đi ra với mấy bịch mì ăn liền cùng mấy cái bánh mì.
Tần Tiểu Vũ ôm đồ ăn đi tới, vẻ đẹp của Tần Tiểu Vũ khiến ba tên tóc nhuộm nhìn chằm chằm, Tóc vàng nhìn Tần Tiểu Vũ với ánh mắt ranh mãnh khi gã lấy thức ăn, còn đưa tay ra để lợi dụng sờ mó. Tần Vũ tự nhiên đã đề phòng, anh không nói gì, chỉ di chuyển đầu thanh sắt tới gần một chút, đâm sát mũi nhọn về cổ Tóc vàng, chỉ còn cách vài xen-ti-mét.
Nhìn thấy Tần Vũ có sắc mặt lạnh như băng, mồ hôi lạnh của Tóc vàng suýt chút nữa chảy xuống, chỉ đành ngoan ngoãn nhận lấy đồ ăn.
"Rầm!"
Sau khi Tóc vàng lấy đồ ăn, Tần Vũ đóng sầm cửa lại, nhân tiện khóa lại.
"Mẹ kiếp! Đóng cửa kiểu gì vậy thằng chó!" May cho Tóc vàng kịp thời lùi lại, nếu không mũi của gã đã bị cửa đập nát.
"Bọn mày theo tao!" Tóc vàng không chọn rời đi vào lúc này, hiện tại đã tối, bọn chúng phá cửa vào nhà bên cạnh, nhà đó trước kia là của ông lão, cách đây không lâu, ông lão đã trở thành một thây ma và bị Tần Vũ giết chết.
“Cuối cùng bọn họ cũng đi rồi, bọn họ không giống người tốt.” Tần Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm, đối với nhóm lưu manh tóc nhuộm này vẫn còn có chút sợ hãi.
Tần Vũ không nói gì, vẫn như thường luyện tập thương pháp, đối với ba kẻ vừa rồi, trong lòng của Tần Vũ đã có ý muốn giết, ba kẻ này hiển nhiên không phải người tốt, Tần Vũ có thể nhìn ra nét xấu xa trong mắt chúng, nét ánh mắt này chỉ có kẻ từng giết người mới có.
Bọn chúng vừa định vào nhà, nếu như Tần Vũ đồng ý, chăc chắn chúng sẽ được đằng chân lên đằng đầu, phản khách thành chủ, tu hú chiếm tổ bồ câu!