CHƯƠNG 832: PHÚT CUỐI CỦA ĐAO THẦN
"Đừng nằm mơ, ta còn chưa ngã xuống!" Đao Thần cố hết sức đứng thẳng người dậy, tôi trông thấy tay cầm dao của ông ta run run, đang không ngừng thở dốc.
Đao Thần định bước tới thì lại đột nhiên quỵ xuống, trong không khí có mùi máu tươi quái đản, ngửi thấy mùi này, toàn thân tôi cũng chợt như vô lực.
Cỗ mùi cổ quái bắt nguồn từ Cuồng Trù, hắn giang hai tay ra nói: "Ngày nào cũng tiêm một vi lượng thuốc độc vào máu, tính kháng cự ngày càng cao, đến giờ máu, mồ hôi của ta đều có thể khiến người khác tê dại, các ngươi không đấu lại ta đâu!"
Tôi nghiến răng, làm sao có thể gục ngã ngay tại đây được, lập tức phát động minh vương chi đồng. Lục Đạo Cuồng Trù không phòng bị kịp, trúng chiêu, hét lên sợ hãi rồi lùi dần về phía lan can.
Đây là lần thứ ba sử dụng trong hôm nay, đôi mắt tôi đã bắt đầu đau đớn, vội đưa tay lên cắn mạnh khiến thần kinh tập trung, sau đó cố gắng gượng, xông về phía Cuồng Trù.
"Tìm chết!" Cuồng Trù giơ súng nhắm ngay tôi, trước mắt đã không còn cảm giác sợ hãi, tôi kiên cường lao tới. Cạch một tiếng, súng không nổ, hóa ra đã hết đạn, Cuồng Trù tức giận ném súng đi, giơ gậy lên đập về phía tôi.
Trong khoảnh khắc, tôi vận dụng phu tử tam củng thủ, né đòn, rồi dùng toàn lực đẩy hắn ra ngoài lan can. Nếu như bình thường thì hẳn là tôi đã thành công, nhưng tay vừa chạm vào người hắn thì thấy chẳng có chút sức lực nào.
"Chấm dứt rồi!" Cuồng Trù cười điên dại, túm lấy cổ tay tôi, ném ra bên ngoài. Bên dưới là mặt đất cao 10m, gió táp vào tai tôi, trong tích tắc đó, vội ra sức bám vào bờ lan can.
Cuồng Trù giơ chân giẫm vào ngón tay khiến tôi đau thấu xương, cộng với sự tác dụng của máu độc, tôi đã không còn sức chống cự.
"Aaaaaa!!!" Đao Thần gào lên, lao tới dùng sức nặng toàn thân xô Cuồng Trù sang một bên, sau đó đưa tay ra: "Bắt lấy tay ta!"
Tôi túm lấy tay trái ông ta, nhưng vì bàn tay trái thiếu mất hai ngón nên không có sức bám, Đao Thần vội dùng hai tay túm lấy tay tôi. Đúng lúc này Cuồng Trù từ phía sau đi tới, hắn lau máu trên khóe miệng, rút con dao trên vai nhắm Đao Thần mà đâm xuống.
"Buông tay, buông tay!" Tôi hét lên.
Tai Đao Thần rất nhạy, ông ấy có thể nghe rõ âm thanh, biết thừa sau lưng có tập kích, nhưng không hề buông tay mà dùng toàn lực kéo tôi lên.
"Lão già, đi chết đi!" Cuồng Trù đâm một nhát vào lưng Đao Thần, cơ thể ông ta rùng mình một cái, hai tay có chút nới lỏng.
Máu tươi từ lưng Đao Thần tràn ra, lệ nóng dâng trào khóe mắt tôi.
"Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết hết cho ta!" Cuồng Trù điên cuồng hét lên, từng dao từng dao đâm vào lưng Đao Thần. Toàn thân bị đâm, nếu là người thường đã sớm tắt thở, tôi không biết thứ gì đang chống đỡ ông ta, là một hơi thở, hay một dòng tình cảm?
Tầm mắt tôi đã hoàn toàn mơ hồ, lúc này dây buộc mặt nạ của Đao Thần đứt tung, chiếc mặt nạ quỷ rơi xuống, lộ ra một gương mặt vô cùng quen thuộc đối với tôi.
"Ông nội!!!"
Tôi ra sức chớp mắt để nhìn cho rõ, theo ánh mắt dần trở nên rõ ràng, tôi nhìn chết trân, gương mặt đó chính là ông nội. Vui sướng cùng thống khổ lẫn lộn trong tôi, tôi la lên: "Ông là ông nội, là người sao?"
"Ta..." Ông ấy nói trong khó nhọc: "Về Tống gia tìm ba vị đại trưởng lão...nơi đó có...bí mật...của ta..."
Dứt lời dùng toàn bộ tàn lực kéo tôi lên. Lục Đạo Cuồng Trù liếm máu trên con dao, nheo mắt nhìn tôi, nói: "Giờ thì ai có thể bảo vệ ngươi?"
Đột nhiên một tiếng súng vang lên phá vỡ bầu trời đêm, cơ thể Lục Đạo Cuồng Trù rung lên một cái. Hắn từ từ xoay người, Tiểu Đào đang đứng phía đỉnh thang dây, trong tay cầm súng, không cho Cuồng Trù có cơ hội phản ứng, nàng một hơi bắn trọn băng đạn.
"Không...không...ngờ lại...chết như vậy!" Cuồng Trù ngã ra đất, chết không nhắm mắt.
Tôi liều mạng ôm lấy hai vai Đao Thần mà lắc, vừa lắc vừa khóc: "Ông không được chết! Van ông!"
Nhưng người có gương mặt giống hệt ông nội này không hề có chút động tĩnh nào, tất cả những dấu hiệu cơ thể cho thấy, ông ta đã bước sang thế giới khác. Tôi bỗng cảm thấy căm ghét những kiến thức mình có, khiến bản thân chẳng còn sót lại chút nào hy vọng may mắn.
Không biết Tiểu Đào tự lúc nào chạy tới, không nghe nàng nói những gì, toàn bộ đầu óc tôi đã trống rỗng.
Đúng lúc này, phía bầu trời đêm xuất hiện một đạo ánh sáng mạnh, sau đó là âm thanh như bom nổ truyền tới, tôi bỗng giật mình tỉnh lại, Tiểu Đào nói: "Tống Dương, máu của tên này có gì đó lạ lắm, mau đi thôi!"
"Mang Đao Thần đi!" Tôi cố chấp.
Tiểu Đào vội qua đánh thức Vương Nguyên Thạch, chúng tôi hợp lực cõng Đao Thần xuống dưới, lúc này thì bộ đội đặc chủng cũng đã tới hội họp với chúng tôi.
Trung đội trưởng báo cáo: "Tiêm kích của ta đã đuổi kịp trực thăng của địch, bắn hạ, toàn bộ đầu mục của Giang Bắc Tàn Đao đã chết!"
Các cảnh sát hoan hô vang dội, nhưng tôi lại chẳng hề có một tia hào hứng, mệt mỏi ngồi phịch xuống đất nhìn thi thể Đao Thần. Một đêm này thật dài, quá dài...
Trời sáng, chúng tôi theo xe quân đội tới một doanh trại tạm thời, ở đây phần lớn đều là bộ đội. Bên trong rất náo nhiệt, từng tốp tội phạm bị bắt và áp giải vào, tất cả đã chẳng còn ngạo khí của đêm qua, giống như đám trộm cướp hèn mọn ngồi xổm thành một dãy, chờ xử lý.
Tội phạm bị bắt lần này quả thực quá nhiều, thậm chí còn có phần đông hơn tổng số quân đội tại đây, đại đội trưởng lo lắng, ra lệnh toàn bộ quân số giám sát chúng, phòng ngừa xảy ra biến cố.
Cùng lúc đó thì cảnh sát các huyện lân cận đang không ngừng được cử tới để giúp xử lý tình hình. Trong lúc mọi người bề bộn công việc thì tôi ngồi trong lều lạnh tanh, nhìn thi thể trùm vải trắng trên giường kia mà lòng như thiêu đốt.
Chợt có tiếng bước chân tới gần, Tống Tinh Thần sải bước đi vào, sắc mặt hắn đã có phần khôi phục, người băng bó, nói: "Tiểu thiếu gia, lời họ nói là thật ư? Tiền bối, ông ấy..."
Khi ánh mắt quét đến thi thể đang nằm, hắn chợt không nói nữa. Sau một hồi im lặng, Tinh Thần quỳ xuống, đập dầu trước thi thể: "Tiền bối, lên đường bình an!"
Tôi nói bằng giọng khàn đặc: "Gọi mọi người vào đi, ta muốn nghiệm thi."
"Nghiệm...thi thể tiền bối?" Tinh Thần cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu: "Được, ta đi gọi."