[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên

/

Chương 14: Cử trọng nhược khinh, cử khinh nhược trọng

Chương 14: Cử trọng nhược khinh, cử khinh nhược trọng

[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Tối Bạch Đích Ô Nha

5.273 chữ

13-01-2024

Vạc nước này ít nhất phải nặng hai trăm cân!

Lục Dương hắn nói thế nào cũng rong chơi trong núi từ nhỏ, có thể trèo cây lội sông, có thể săn chim bắt cá, nhưng lại không nhấc nổi vạc nước nặng như vậy.

Vân Chi tiện tay dán một lá bùa lên vạc nước, trọng lượng vạc nước chợt giảm, đạt tới trình độ Lục Dương chỉ cần dùng một tay là có thể nhấc lên được.

Nàng lại lấy ra một cỗ khôi lỗi để giám sát Lục Dương.

- Trước nhấc một ngày xem hiệu quả thế nào.

Vân Chi để lại một câu nói hời hợt rồi biến mất trong đám mây, Lục Dương cùng với khôi lỗi bốn mắt nhìn nhau, thở dài, quấn áo quanh eo bắt đầu cuộc sống vất vả nhấc vạc nước.

Khôi lỗi ở bên cạnh giám sát, sau khi Lục Dương nghỉ ngơi một lát, liền bắt hắn tiếp tục nhấc vạc, vắt kiệt hết sức lực của hắn.

Cánh tay thực sự không còn sức lực, khôi lỗi liền cho ăn hai hạt Đại Bổ Đan, cánh tay đau nhức không động được, khôi lỗi liền cho ăn hai hạt Đại Bổ Đan, Lục Dương buồn ngủ muốn ngủ, khôi lỗi liền cho ăn hai hạt Đại Bổ Đan...

Cuối ngày, hai chân Lục Dương phát run, cánh tay buông thõng xuống căn bản không cảm giác được cánh tay của mình tồn tại, khi thân thể lắc lư sang hai bên, đôi tay liền đong đưa như đồng hồ quả lắc, sau đó bịch một tiếng ngã trên mặt đất.

Khôi lỗi theo thường lệ nhét hai hạt Đại Bổ Đan, thấy Lục Dương không có phản ứng gì, đành phải kết thúc một ngày huấn luyện, tìm một chiếc xe rùa nhỏ đẩy Lục Dương trở về, thuận tay còn đắp cho hắn cái chiếu rơm.

Ngửi được mùi cơm chín, thân thể Lục Dương có phản ứng, bắt đầu chảy nước miếng, ý thức dần dần thanh tỉnh.

Cuối cùng cũng được ăn cơm, Lục Dương nhẹ nhàng thở ra, nếu không phải có thể ăn cơm, hắn còn tưởng rằng chính mình cũng không phải là bái môn phái tiên gia, mà là phạm vào tội ác tày trời, bị nhốt ở bên trong thủy lao chịu tra tấn.

Bái môn hạ tông chủ, phương diện đồ ăn không cần lo lắng, không cần mỗi ngày phục dụng Tích Cốc Đan, các loại nguyên liệu quý hiếm được chế biến thành món ngon, có thể trong lúc âm thầm bồi bổ thân thể của Lục Dương.

Lục Dương vẫn không nhấc nổi cánh tay, toàn bộ quá trình đều là khôi lỗi đút cho ăn.

Sau khi ăn xong, Vân Chi lại đun một nồi lớn dược tề tôi thể, để Lục Dương tắm rửa ở bên trong, Lục Dương ngửi thấy mùi tiên dược trong không khí, thiếu chút nữa ngã lăn ra.

- Cầm đi.

Vân Chi đưa cho Lục Dương một ống sậy rỗng.

- Đây là?

- Ngâm dược tề tôi thể phải ngâm toàn thân, ngươi khi tắm khẳng định để lộ đầu ra ngoài, đợi lát nữa ngươi cắn ống sậy, ngâm đầu vào rồi hít thở qua ống.

Lục Dương cảm thấy không hổ là đại sư tỷ, nghĩ thật chu đáo, mặc dù tra tấn hắn đó cũng là vì tốt cho hắn.

Sau khi Vân Chi rời đi, Lục Dương cởi trần, cắn ống sậy, phịch một tiếng nhảy vào trong thùng, sau đó là tiếng heo bị chọc tiết tê tâm liệt phế truyền ra.

- Đại sư tỷ, ngươi dùng nước sôi để tắm sao? !

...

Vân Chi đi vào tiểu viện, luồng gió mát thổi qua, thổi bay mùi thuốc tắm lưu lại trên người nàng, nàng bắt đầu suy nghĩ còn có chỗ nào chưa cân nhắc đến.

Nàng lớn lên tại động thiên tiên gia, tất cả những người tiếp xúc đều là người tu hành, về sau bái nhập Vấn Đạo Tông, chuyên tâm tu luyện, cực ít dính dáng tới phàm trần, hiểu rất ít đối với phàm nhân.

Vì dạy bảo Lục Dương, nàng đặc biệt tìm rất nhiều sách miêu tả về phàm nhân, lúc Lục Dương đang học tập thường thức tu tiên, nàng cũng đang học tập thường thức phàm nhân.

Chẳng qua rất hiển nhiên, bên trên thư tịch miêu tả phàm nhân cũng không có viết nhiệt độ của nước tắm dành cho phàm nhân là bao nhiêu.

Nghe được tiếng hét khàn khàn của Lục Dương, Vân Chi suy nghĩ một chút, hiện tại lại giảm nhiệt độ đã không kịp, vậy chỉ có thể...

Vân Chi lấy ra một lọ thuốc bỏng từ trong tay áo, đặt ở cửa sau đó gõ cửa.

- Tiểu sư đệ, thuốc bỏng ta để cạnh cửa, nhớ dùng.

...

Một khoảng thời gian trôi qua, ở dưới việc bị buộc phải luyện tập không ngừng, ăn thịt linh thú và tắm thuốc đặc biệt, Lục Dương cuối cùng cũng từ một phàm nhân thường thường không có gì lạ, trở thành một nghệ sĩ dân gian am hiểu tung hứng vạc nước với làn da bị phỏng đang bong tróc.

Ba vạc nước nặng 200 cân giống như là bao cát bị Lục Dương ném đến ném đi, hình thành một đường cong ở trên không trung.

Đồng thời, Lục Dương cũng có thể giẫm thành vạc nước đi vòng tròn, giống như đi trên đất bằng.

Thậm chí hất ngã vạc nước, giẫm ở trên bụng vạc cũng là vững như thái sơn, còn có dư lực tung hứng ba cái vạc nước khác!

Chỉ bằng vào chiêu này, liền có thể thu hút tiền xu lẻ và pháo tay trên đường phố!

- Không tệ, tiến triển luyện thể so với ta dự đoán còn nhanh hơn vài phần.

Vân Chi nhẹ nhàng vỗ tay khiến cho Lục Dương lòng tin cực lớn.

Đừng nhìn Vân Chi rất ít lộ diện, kỳ thật nàng vẫn luôn chú ý đến sự tiến bộ của tiểu sư đệ.

- Có thể tu tiên chưa?

Lục Dương buông vạc nước xuống, tràn đầy phấn khởi hỏi, lẳng lặng chờ đợi kết quả, ngay cả thở cũng không thở.

Ở trong thời gian hắn luyện thể này, Mạnh Cảnh Chu đi tìm hắn, không nói được mấy câu, liền bị khôi lỗi đuổi đi.

Hắn nghe nói Mạnh Cảnh Chu, Man Cốt và những người cùng vào với hắn ngày đó đều đã dẫn khí nhập thể, trở thành tu tiên giả chân chính, mỗi ngày tĩnh toạ tu hành, siêu nhiên xuất trần, chỉ có chính mình vẫn còn đang khổ cực luyện thể, điều này khiến cho hắn có chút lo lắng, cảm thấy mình bị bỏ lại quá xa, tâm lý chênh lệch quá lớn.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!