Chương 21

Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Hắc Miêu Nghễ Nghễ

14.180 chữ

15-12-2022

Bạn của Triệu phu nhân họ Vương, Triệu Bằng Vũ vẫn luôn kêu bà là dì Vương. Gia cảnh dì Vương bình thường, so với xuất thân của Triệu phu nhân như trời với đất, nhưng thần kỳ là hai người lại chơi rất thân với nhau hồi đại học, qua nhiều năm như vậy rồi vẫn duy trì tình cảm thân thiết, nguyên nhân chính yếu của việc này là: Tính cách của dì rất tốt! Tâm địa thiện lương, đối với bạn bè thân thiết không nói, chính là nữ hán tử trượng nghĩa, có thể vì giúp bạn không tiếc cả mạng sống. Sau này có được cuộc hôn nhân tốt, hai vợ chồng đều rất có năng lực, trong nhà cũng có chút tài sản. Vốn dĩ luôn xuôi chèo mát mái, gần đây không biết tại sao lại như thế này, đủ chuyện xui xẻo.

Triệu phu nhân vừa nhắc, dì Vương biết bà đang nói tới ai, "Thầy đó được không bà, thật là Cậu ba Cố gia tính hả? Con của Cố Đức Thành thật sao?"

"Đúng vậy, rất chuẩn, nhiều đại sư vậy cũng không thể cứu mạng con tôi, Cố Diệp lại cứu được Bằng Vũ, thằng bé này không giống như trong lời đồn, mắt có thần, cười lên rất đẹp, nói chuyện cũng lễ phép." Tóm lại theo ý Triệu phu nhân, Cố Diệp cả người toàn là ưu điểm, hoàn mỹ.

Dì Vương vẫn là còn chút nghi ngờ, "Nhưng trước kia nhiều người nói đầu óc nó không tốt, sao có thể biết bói biết tính được?"

"Trước kia, chắc muốn để ba chú ý, rốt cuộc ba nó bận quá, không rảnh nhìn tới." Trong gia đình hào môn có nhiều sự việc loanh quanh phức tạp, cố đứa còn giả ngu tới hơn 20 năm kia kìa, càng có tiền, càng nhiều người, gia tộc càng phức tạp, trong nhà liền có nhiều việc, Triệu phu nhân không phải người nhiều chuyện, bà nhìn người chỉ tin hai mắt của mình, bao lâu nay bà cũng chưa bao giờ nhìn lầm người, "Tóm lại thằng nhóc này có thể tin được, bà tin tôi thì lập tức tìm nó đi, không tin thì tính sau, còn nếu bà mời, để tôi hỏi người ta một chút xem có được hay không."

Triệu phu nhân nói như vậy, bạn bà cũng không còn nghi ngờ gì nữa, "Được, tôi tin bà, bà giúp tôi hỏi thầy xem có thể tới hay không, tiền không thành vấn đề."

Lúc này Cố Diệp ghé vào cửa thư phòng, vô cùng đáng thương nhìn Cố phu nhân đang học, gần đây Cố phu nhân bắt đầu học kinh doanh, mở thẩm mỹ viện thật sự kiếm được tiền, điều này làm cho bà càng ngày càng mạnh, buổi chiều Cố Diệp ngủ đủ rồi, chạy tới làm phiền bà học.

"Mẹ, con có chuyện không biết có nên nói với mẹ hay không." Cố Diệp ghé vào cửa, muốn nói lại thôi.

Cố phu nhân vừa nghe cậu khó xử như vậy, bất đắc dĩ ngừng tay, "Chuyện gì? Thiếu tiền?"

Cố Diệp uốn éo đi vào thư phòng, sau đó lập tức đóng cửa lại, vẻ mặt ủy khuất.

Cố phu nhân gấp gáp, "Con lại làm chuyện gì xấu hả? Chọc ba giận à?"

Cố Diệp nhấp miệng, "Gần đây con xem tướng mạo của ba, phát hiện ba trong một năm tới sẽ có vận đào hoa."

Lòng Cố phu nhân rớt cái bộp, "Không thể nào, ba con sắp 60 rồi!"

"Nhưng nhìn ba không có già mà, với lại ba có tiền!" Cố Diệp kéo tay Cố phu nhân, vẻ mặt bất an, "Mẹ không thể lơ là cảnh giác được, mấy ông già 60 tuổi cưới vợ trẻ ở giới hào môn này còn ít sao? Con biết ba không phải là loại người như vậy, ba chung thủy với mẹ nhưng lỡ đâu một phút yếu lòng thì sao? Con không muốn có mẹ nhỏ, con mười chín tuổi rồi, nếu xuất hiện bà mẹ kế cùng lắm lớn hơn con vài tuổi thì con với thằng tư ở trong trường không dám ngẩng đầu nữa."

Cố phu nhân nín thở, tưởng tưởng tới việc đầu mình thêm mấy cái sừng, máu xông tới não, "Ai dám?!"

Cố Diệp trầm mặt xuống, lòng đầy căm phẫn, "Bây giờ có rất nhiều đứa con gái tốt nghiệp đại học rồi không muốn đi làm, chuyên môn làm bồ nhí cho mấy ông già, thủ đoạn đa dạng, bất chấp, ăn vạ nè, giả bộ té nè, giả bộ xỉu nè, giả bộ có thai nè, có đứa còn dám nói mình mất trí nhớ, mẹ thấy có đáng sợ không?"

Cố phu nhân tưởng tượng, sắc mặt dần trở nên khó coi. Bà xác nhận đã nghe không ít lời đồn đãi như vậy, có ông không biết xấu hổ, không chỉ bao một đứa mà là một đống. Ông già nhà họ, cho dù đã 60 tuổi nhưng không có tóc bạc, thoạt nhìn như sugar daddy lại có phong độ đàn ông thành thục, có tiền có tài sản, vừa chuẩn là mục tiêu của mấy đứa không làm mà muốn ăn.

Cố Diệp nheo mắt, tiếp tục nói: "Nếu có chuyện như vậy xảy ra, ai có thể bênh mẹ đây? Anh cả con nửa năm không về nhà một lần, anh hai con có thể quản sao? Anh ấy cũng không ăn được mấy bữa cơm của mẹ, con với thằng tư mới được mẹ nuôi lớn, chờ mẹ già rồi hai đứa dưỡng lão cho mẹ, ai dám khi dễ mẹ hai đứa con chấp hết!"

Cố phu nhân bị mấy lời nói của Cố Diệp làm sửng sốt, những lời này thật sự chạm tới tim bà, cảm động muốn ôm con trai, "Con nói như vậy, mẹ già rồi cũng không lo lắng nữa." Kỳ thật bà đã sớm suy nghĩ về vấn đề này, chờ bọn họ già rồi, Cố Đức Thành chắc chắn đi sớm hơn bà, thằng con bà chính là đứa ngốc không trông cậy vào được, chỉ biết chơi. Thằng cả và thằng hai là khả thi nhất, đáng tiếc là chúng đối với bà không có nhiều cảm tình, lễ nghĩa gặp mặt hoàn mỹ nhưng thực tế thì xa cách. Nếu Cố Diệp đối xử tốt với bà, thằng cả thằng hai dù sao cũng sẽ nể mặt em nó, cũng không mặc kệ hai mẹ con bà.

Ở điểm này, Cố Diệp thật sự không lừa bà, dù sao cậu cũng được Cố phu nhân nuôi lớn, tuuy không cùng huyết thống, Cố Diệp cũng sẽ không khốn nạn tới mức không nuôi Cố phu nhân lúc về già, chỉ cần Cố phu nhân không hại cậu, dưỡng lão là bổn phận phải làm.

Hiện tại, Cố phu nhân bị Cố Diệp nói động tâm, híp mắt, âm thầm cân nhắc làm sao để phòng con giáp thứ 13, "Con thật sự tính được năm tới ba con có vận đào hoa?"

Cố Diệp gật đầu, "Xem bói không thể nói dối." Trong lòng bồi thêm một câu: Nhưng con thì nói được nha!

Cố Diệp được khen, lòng hơi áy náy, trong lòng quỳ lạy mẹ một cái, âm thầm bảo đảm, chờ mẹ già rồi, con sẽ cho mẹ tiền mẹ thích nhất.

Lúc này Cố Diệp nhìn tướng mạo Cố phu nhân, đột nhiên phát hiện một tia bất thường, sau khi thấy rõ, Cố Diệp khóe miệng giật giật, lòng nói không thể nào! Máu chó như vậy hả?

"Trêи mặt mẹ dính gì à?" Cố phu nhân bụm mặt, bị Cố Diệp nhìn có chút sợ hãi, từ khi biết Cố Diệp biết xem bói, bà chỉ muốn nghe lời tốt, không muốn nghe xấu đâu.

Cố Diệp nghiêm túc nói: "Mẹ, năm nay mẹ phát tài."

Khóe miệng Cố phu nhân cong lên, ây da, đột nhiên không khống chế được vui vẻ.

Cố Diệp nói tiếp: "Đáng tiếc, mẹ có đào hoa sát."

Cố phu nhân trong lòng nhảy dựng, tức giận, "Cuộc sống này còn có thể trải qua dễ dàng được không hả?" Chồng có vận đào hoa, vợ có đào hoa sát, bà có muốn sống bình an mà.

Vẻ mặt Cố Diệp đau lòng dặn dò bà: "Đừng nói chuyện với đàn ông không quen, người ta không phải thích mẹ thật đâu, ông ta là được người khác sắp xếp tới hại mẹ đó."

Cố phu nhân chớp mắt nhìn rõ hồng trần, tăng xông máu: "Muốn lừa tiền của bà à? Đừng có mơ!"

Cố Diệp nhịn cười, mẹ nhỏ cũng quá mức phối hợp, cậu còn nghĩ phải hao tí nước miếng nữa, không nghĩ bà vừa dính tới tiền thì ngay tức khắc tức giận.

"Mẹ chú ý một chút thì tốt rồi." Cố Diệp chuồn êm ra mở cửa, "Con đi nha, nếu mẹ gặp được hắn ta nhớ nói với con, con giải quyết hắn."

Cố phu nhân ngão nghễ cười lạnh, "Yên tâm đi, ba con không có cơ hội tìm mẹ nhỏ đâu, lừa ai không lừa đi lừa tiền của bà, mẹ con vĩnh viễn vẫn là mẹ con."

Cố Diệp ra cửa, quay đầu lại mặt không biểu tình, móc móc trong túi, lúc Cố phu nhân cho rằng cậu muốn lấy gì đó đưa cho bà, hai ngón tay Cố Diệp bắt chéo, vẻ mặt nghiêm túc bắn tim, "Mẹ cố lên, mãi iu."

Cố phu nhân: "......"

Thằng ranh con này!

Cố Diệp quay đầu lại, suýt chút nữa không nhịn đươc cười ra tiếng, mẹ nhỏ quá dễ dỗ, sau đêm nay, mẹ nhỏ chắc chắn vì giữ vị trí Cố phu nhân của mình sẽ không để đồng đội của bà như cậu đi du học. Gió thổi bên tai, ba cậu sẽ do dự bởi vì nhược điểm duy nhất của ba chính là yếu lòng với vợ. Cái đào hoa đó không đến nỗi "sát", kỳ thật nó là đào hoa rách thì đúng hơn, từ lúc mở thẩm mỹ viện, Cố phu nhân bảo dưỡng càng ngày càng tốt, bản thân liền xinh đẹp hơn lại có tiền, khó tránh khỏi có người không đứng đắn muốn yêu đương ngoài luồng với bà. Bây giờ có lợi là, ai tới gần bà, bà cũng sẽ cho rằng muốn lừa tiền, mẹ nhỏ nhất định xé xác hắn.

Tưởng tượng đến viễn cảnh gia đình ổn định, cuộc sống gia đình sau này có thể hạnh phúc, tâm tình Cố Diệp vui vẻ trở về phòng của mình, nhảy lên giường, ôm gối đầu cười thành tiếng: Hoàn mỹ!

Lúc này di động ở dưới gối đầu ong ong vang lên, Cố Diệp móc ra liếc nhìn một cái, là Triệu Bằng Vũ còn thêm 4 cuộc gọi nhở, Cố Diệp nhanh chóng bắt máy, "Xin lỗi, vừa rồi có chuyện, không mang di động theo."

"Đậu mớ! Tao còn tưởng mày bị quỷ nữ bắt đi rồi!"

Cố Diệp câm nín, "Tao cũng không phải mày!"

"Stop, không cãi nữa, tao nói với mày chuyện đàng hoàng, mày ngày mai có rảnh không? Tao có người dì muốn mời mày xem phong thủy, nhà dì ấy gần đây xảy ra không ít chuyện."

Cố Diệp tiện tay cầm lấy quyển "XOÁT ĐỀ CẨU" trêи đầu giường, vẻ mặt thâm trầm nói: "Lúc nào cũng rảnh nhưng mà xem thì phải trả tiền. Không ít không nhiều, gặp mặt đưa giá."

Triệu Bằng Vũ trực tiếp nói lại với mẹ: "Mẹ trước tiên nói với dì Vương một tiếng, Cố Diệp gần đây làm từ thiện, nó muốn tiền, rất nhiều tiền."

Triệu phu nhân vừa nghe xong lập tức móc di động ra nhắn tin cho bạn. Còn nhịn không được nhai mãi với con một câu: "Nhìn Cố Diệp rồi nhìn lại con, haizzzz."

Lòng Triệu Bằng Vũ nghẹn, nó lại làm sao à? Phải nói ra chứ!

Triệu Bằng Vũ hẹn Cố Diệp 9 giờ sáng mai đến nhà cậu đón, cùng cậu đến nhà dì Vương xem phong thủy. Không ai ngờ rằng, tối hôm đó nhà dì Vương xảy ra chuyện.

Ba tháng gần đây nhà dì Vương thật sự xui xẻo, xui xẻo tột cùng. Đầu tiên là việc làm ăn của chồng liên tiếp bị hao tổn, ngay sau đó là con trai bị chậu hoa rơi trúng đầu, nằm trêи giường bệnh gần nửa thắng. Con gái đi leo núi với bạn bè, núi bị sạt lở đất, suýt chút nữa không còn mạng để về. Chuyện nguy hiểm tới tính mạng sảy ra liên tục, đó là việc lớn, còn những việc nhỏ còn chưa nói đến.

Bọn họ cũng tìm không ít thầy xem, trong nhà sửa đông sửa tây, tốn không ít tiền, vừa mới dùng được mấy ngày hôm nay, không ngờ lại xảy ra chuyện nữa.

Buổi tối vừa hẹn với Cố Diệp xong, chồng bà trêи đường về nhà đột nhiên phanh không nhạy, ô tô trực tiếp bay từ trêи cầu xuống, nếu không phải xung quanh có nhiều người, nhân viên cứu hỏa tới kịp, mạng cũng không còn.

Mới sáng sớm hôm sau, dì Vương không chờ được, gọi điện thoại cho Triệu phu nhân, hoảng hốt thúc giục nói: "Thầy đó bao giờ đến vậy? Mau tới xem giúp tôi, ĐM, rốt cuộc tôi đắc tội với Bồ Tát nào, làm sao vận rủi cứ bám vào người thế này!"

Cố Diệp nhận được điện thoại thúc giục của Triệu Bằng Vũ cũng biết mạng người quan trọng, bất đắc dĩ mơ màng bò dậy, bản thân phát hiện mình vẫn là người dậy muộn nhất nhà. Cả nhà đều có thói quen dậy sớm rèn luyện, tức khắc Cố Diệp cảm thấy mình là một con cá mặn*.

*xin giúp đỡ, mình không rõ ý nghĩa của "cá mặn".

Ánh mắt Cố Đức Thành phức tạp nhìn Cố Diệp trong giây lát, nhớ tới những lời vợ nói tối hôm qua, từ từ thở dài. Thằng con lớn xa tít ở nước ngoài, thằng thứ hai cũng không mấy khi về nhà, bên người chỉ con hai đứa, đuổi thêm một thằng nữa, sau này có khả năn tới chạm một cái cũng không được. Về sau ông cũng hi vọng con cháu đầy nhà, không muốn thành người già neo đơn.

Cố Đức Thành không nhịn được, gọi Cố Diệp đang muốn chạy gọi lại, "Nghe anh cả con nói, con không muốn đi du học với nó phải không?"

Cố Diệp ngoan ngoãn gật đầu.

"Tại sao? Nói thật đi."

Cố Diệp do dự một chút, cười cười, "Con không có chí hướng như anh cả anh hai, cũng không có tài năng kinh doanh như họ, tương lai Cố gia cứ giao cho họ là được. Con chỉ muốn thường xuyên về nhà với ba mẹ, tính ra, ba cũng hơn 60, sắp tới tuổi về hưu rồi."

Cố Đức Thành không ngờ tới Cố Diệp sẽ nói ra những câu như vậy, suýt chút nữa đầu óc nóng lên, cảm động nói "tùy con", sau khi bình tĩnh lại mặt ông vẫn lạnh, lấy bộ dạng người ba nghiêm khắc nói với Cố Diệp: "Con ở lại trong nước để làm mấy thứ mê tín phong kiến đó, còn không bằng theo anh con ra nước ngoài học tập một chút, ba còn trẻ, không cần con ở bên người tẫn hiếu."

Cố Diệp nhin cười: "Nhưng mà, ánh mắt ba nói với con, đừng đi mà ~ ở lại đi mà ~ đừng bỏ ba  mà!"

Ngữ điệu của Cố Diệp dẹo giống như Nhĩ Khang níu giữ Tử Vi, đặc biệt lố.

Cố Đức Thành đỏ mặt, nghẹn ra một câu: "...... Mẹ mày!"

Cố Diệp khoa trương nhảy một cái, kinh hãi nói: "Ba vậy mà lại nói lời thô tục! Ghê quá!"

Trong giờ khắc này Cố tổng lại muốn đánh con, Cố Diệp vừa nghe mùi không êm, nhấc chân chạy ngay. Cố Đức Thành ngược lại không có tức giận chút nào, khóe miệng cong lên, bất đắc dĩ nhẹ nhàng lắc đầu, cười mắng một câu: "Thằng ranh con này!"

Bữa sáng còn chưa ăn xong, Triệu Bằng Vũ đã đến cửa, nhớ lại lần trước ăn mặt như một thằng rich kid, mới bị anh cả Cố gia nhìn kỹ như vậy, lần này Triệu Bằng Vũ có kinh nghiệm, mặc một chiếc áo thun phong cách Anh, đeo thêm một cái mắt kính, diễn vai học sinh giỏi. Cố Đức Thành nhìn cậu quen mắt, theo bản năng nhìn thêm mấy cái, Triệu Bằng Vũ lập tức nói thân phận, Cố Đức Thành đã gặp qua ba mẹ cậu, đều là người có văn hóa. Dựa theo gia giáo Triệu gia, Triệu Bằng Vũ hẳn là đứa trẻ ngoan. Thời điểm nghe Triệu Bằng Vũ nghiêm trang nói hẹn Cố Diệp đi học nhóm, ba Cố cũng không nghĩ nhiều, lập tức thả Cố Diệp đi.

Sau khi ra khỏi cửa, Triệu Bằng Vũ tháo mắt kính, khoe khoang hỏi: "Thế nào? Anh em mày ngụy trang không tồi chứ."

Cố Diệp căn nhắc một chút, cha cậu một ngày nào đó sẽ biết bị lừa, tỷ lệ không đánh cậu được bao nhiêu đây? Đáp án là: 0.

Cố Diệp trong lòng cũng không muốn khen cậu ta.

Sau hai tiếng, rốt cuộc đã tới khu nhà của dì Vương, đây là một tiểu khu cao cấp, khung cảnh bình yên, toàn bộ tiểu khu là tòa nhà 6 tầng, hai tầng là một hộ, ba hộ ở chung một toàn, tuy rằng kém hơn so với biệt thự lớn của Cố gia và Triệu gia, nhưng có thể nhìn ra được gia đình dì Vương cũng xem như là người có tiền.

Triệu Bằng Vũ trong thang máy nhỏ giọng nói: "Chồng dì Vương tối hôm qua gặp tại nạn giao thông, suýt chút mất mạng, dì Vương tối qua suy sụp, tình cảm vợ chồng họ rất tốt, tính tình cũng tốt."

Từ lúc Cố Diệp bước vào thang máy, mặt đã rất lạnh, "Có phải dì Vương ở lầu ba không?"

Ánh mắt Triệu Bằng Vũ nhìn Cố Diệp giống như nhìn thần tiên, "Cái này cũng có thể tính được hả? Người anh em, mày quá thần rồi."

"Không phải tính, là nhìn." Ngữ điệu Cố Diệp càng ngày càng lạnh, trầm giọng nói: "Sát khi này đen như mực, không phải phong thủy có vấn đề, là bị người ta hạ chú, có người muốn cả nhà bọn họ chết hết."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!