[Dịch] Đế Quốc Đại Phản Tặc

/

Chương 4: Mất tích (2)

Chương 4: Mất tích (2)

[Dịch] Đế Quốc Đại Phản Tặc

Bạch Sắc Cô Đảo

5.293 chữ

14-07-2024

Nhưng Trương Vân Xuyên cũng biết diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.

Không cần thiết chấp nhặt với những nha dịch kia.

Hắn cùng Đại Hùng chưa được nha môn giúp, chỉ có thể trở lại ngõ Cây Liễu, sau đó phát động một ít hàng xóm láng giềng tốt bụng, hỗ trợ ở các nơi hỏi thăm tin tức muội muội mình.

Mắt thấy trời sắp tối, tâm tình Trương Vân Xuyên cũng chìm đến đáy vực.

Qua nửa canh giờ nữa sẽ thực hành lệnh cấm ban đêm, nếu ai dám đi lại ở trên đường, một khi bị bộ khoái tuần tra ban đêm bắt được, thì phải bị nghiêm trị.

“Các ngươi nếu ai biết tung tích muội tử ta, ta tất có thâm tạ!”

Dưới tình thế cấp bách, Trương Vân Xuyên cũng không thể không từ trong lòng lấy ra tiền đồng ban ngày vác bao tải kiếm được, giơ cao lên.

Đám lưu dân uể oải dưới mái hiên kia nhìn thấy tiền đồng trong tay Trương Vân Xuyên, cũng đều giống như được rót lực lượng vào trong thân thể, đôi mắt sáng lên.

Đám lưu dân tuy như hổ rình mồi thèm thuồng nhìn tiền đồng, nhưng nhìn thấy thân hình khôi ngô đó của Trương Vân Xuyên cùng Đại Hùng, bọn họ vẫn đánh mất ý nghĩ cướp đoạt.

“Các ngươi có ai nhìn thấy muội tử ta, chỗ tiền đồng này liền cho người đó!”

Đám lưu dân kia lần lượt đều lắc đầu, điều này làm Trương Vân Xuyên nhìn ngõ phố âm u, cũng tựa như bóng da xì hơi, sinh ra một cảm giác vô lực thật sâu.

Nha đầu này rốt cuộc đi đâu rồi?

Đang lúc hắn có chút tuyệt vọng, đột nhiên một lưu dân thật cẩn thận đi đến bên cạnh Trương Vân Xuyên.

“Ta nếu là nói tung tích của tiểu cô nương kia, những đồng tiền lớn này thật sự sẽ cho ta sao?”

Lưu dân đầu bù tóc rối này nhìn chằm chằm tiền đồng trong tay Trương Vân Xuyên, hỏi.

“Ngươi biết tung tích của muội muội ta?”

Trương Vân Xuyên kích động đi về phía lưu dân kia, lưu dân kia lại cảnh giác lui lại mấy bước.

“Ngươi nói thật một câu, lời nói ra có tính hay không?” Lưu dân nhìn Trương Vân Xuyên hỏi.

“Ngươi nếu biết chính xác tung tích của muội tử ta, những đồng tiền lớn này cho ngươi hết!” Trương Vân Xuyên xòe ra tiền đồng trong tay, thề: “Ta nếu là nuốt lời, trời giáng ngũ lôi đánh ta!”

“Đưa tiền cho ta trước.” Lưu dân kia hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm tiền đồng trong tay Trương Vân Xuyên, nói.

“Ngươi nếu dám lừa ta, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”

Trương Vân Xuyên nói, đồng thời cũng đưa tiền đồng trong tay qua.

Lưu dân kia kích động cầm lấy tiền đồng trong tay Trương Vân Xuyên, tỏ ra rất hưng phấn, chỉ là sau đó hắn lại vội vàng nhét nó vào trong lòng, cảnh giác nhìn vài lần đám lưu dân chung quanh, như sợ bị cướp đi.

“Tiền cho ngươi rồi, ngươi bây giờ nên đi rồi chứ?” Trương Vân Xuyên nhìn chằm chằm lưu dân lôi thôi này, nói.

“Ta lúc buổi trưa nhìn thấy một tiểu cô nương ở trong ngõ nhỏ bị vài người đánh ngất, khiêng đến trong ngôi lầu bên kia.” Lưu dân nói chuyện, đồng thời chỉ chỉ cách đó không xa.

Bọn Trương Vân Xuyên theo hướng lưu dân ngón tay nhìn lại, đó là một ngôi lầu nhỏ ba tầng treo đèn lồng lớn màu đỏ.

“Di Hồng lâu? ?” Trương Vân Xuyên cũng ngẩn ra.

“Đúng, dù sao chính là bị khiêng vào trong ngôi lầu đó.”

Trương Vân Xuyên sau khi nghe xong lưu dân miêu tả, cũng ngẩn ra, sau đó tràn ngập lửa giận.

Di Hồng viện này trên thực tế chính là nơi đốt tiền của huyện Tam Hà, nuôi mấy chục nữ nhân tô son điểm phấn, chuyên cho đám quan to hiển quý cùng khách thương kia chơi bời.

Muội tử mình thế mà bị người Di Hồng lâu bắt đi, đám chó chết đáng bị trời đánh kia!

Nếu muội tử mình bị rác rưởi Di Hồng lâu làm hại, mình giết cả nhà hắn!

Nửa năm nay mình đã quen thuộc thời không này, nhà chỉ có bốn bức tường, muội muội Trương Vân Nhi cũng là một người vất vả.

Nàng bây giờ thế mà lại rơi vào trong tay đám người táng tận thiên lương kia của Di Hồng lâu, hắn cũng siết chặt nắm tay, sải bước đi về phía Di Hồng lâu.

Đại Hùng nhìn thấy Trương Vân Xuyên sải bước đến thẳng Di Hồng lâu, trong lòng cũng có chút rụt rè.

Hắn tuy vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc.

Người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, hắn vẫn là biết.

Di Hồng lâu này ở trong huyện thế lực cực lớn, người bình thường không thể trêu vào bọn họ.

Bọn họ nếu lỗ mãng xông vào, đừng đến lúc đó người chưa cứu ra được, ngược lại đặt cả bản thân vào.

Nhưng Trương Vân Xuyên là anh em tốt của hắn, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn anh em tốt của mình một mình đi mạo hiểm cứu người.

Đại Hùng sau khi nghĩ một chút, từ bên đường trực tiếp nhặt lên một viên gạch, sải bước đi theo.

“Lão tử hôm nay liều mạng với lũ chó Di Hồng lâu!”

Đại Hùng cầm gạch, làm ra chuẩn bị liều mạng.

“Ngươi cầm gạch làm gì?”

Trương Vân Xuyên nhìn thấy Đại Hùng cầm gạch khí thế hùng hổ, cũng là vừa cảm động vừa buồn cười.

Gã này tuy tính tình nóng nảy chút, nhưng vẫn có nghĩa khí.

“Đi Di Hồng lâu cứu Vân Nhi muội tử.” Đại Hùng sửng sốt.

Trương Vân Xuyên nói: “Chúng ta không phải đi đập quán, là đi cứu người, hiểu không?”

“Ném gạch đi, đợi lát nữa chúng ta từ tường sau trèo vào.”

Đại sảnh lầu một cùng lầu các nhã gian Di Hồng lâu náo nhiệt phi phàm, trong không khí tràn ngập mùi son phấn cùng rượu.

Thanh âm ầm ĩ của các nữ tử quyến rũ mặc lụa mỏng kia cùng những vị khách trêu đùa quanh quẩn, làm người nghe xương cốt mềm nhũn ra.

Mấy tiểu viện độc lập của Di Hồng lâu thì tỏ ra đặc biệt yên tĩnh, so với sảnh trước náo nhiệt hình thành sự đối lập rõ ràng, tựa như là một thế giới khác.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!