Đấu Thần

/

Chương 11: Mạnh mẽ tranh đoạt

Chương 11: Mạnh mẽ tranh đoạt

Đấu Thần

Yêu Yêu

9.871 chữ

22-06-2023

Nữ nhân này bị thương, hơn nữa vết thương còn vô cùng trầm trọng nữa.

Ý niệm lóe lên trong đầu Lý Dật trước tiên, sau đó hắn rất nhanh liền suy nghĩ ra mấy biện pháp để thoát thân, thế nhưng cuối cùng lại từ bỏ.

Những phương án này tuy rằng nhất định có thể thoát thân, thế nhưng như vậy sẽ khiến cho mọi người xung quanh chú ý. Bởi vì tên Lý Dật trước kia đã gây không ít phiền phức, vì thế, nếu có thể thì tốt nhất vẫn nên giữ một con bài tẩy thì hay hơn.

Huống hồ loại sát khí nồng đậm tản máy từ trên người nữ nhân này lại khiến cho Lý Dật nổi lên vài phần hứng thú.

Lẽ nào, lần này gặp phải người cùng nghề sao?

Dù nghĩ, nhưng Lý Dật vẫn nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói:

- Vị tiểu thư này, ngươi đối xử với khác như vậy sao? Trách không được sinh ý nơi này không được tốt lắm.

Lời này của Lý Dật là có hai ý tứ, cũng không biết nữ nhân này nghe thấy có tác dụng gì không.

Nữ nhân hình như nhẹ nhàng thở ra một hơi, lát sau mới nhẹ giọng nói:

- Ngươi là ai?

Thanh âm mặc dù trong trẻo nhưng lại rất lạnh lung, lạnh đến mức tùy thời đều có thể đem người ta đóng băng lại vậy.

Lý Dật mỉm cười nói:

- Ta có thể là ai chứ? Chỉ là một khách hàng bình thường thôi. Ta nghĩ tiểu thư cũng có thể cảm nhận được, mặc dù bản thân ta có chút bản lĩnh, thế nhưng ngay cả Đấu giả còn chưa đạt tới. Ta nghĩ trong mắt tiểu thư chắc cũng không khác gì con gà, đúng không? Ta thấy không bằng trước hết ngươi hãy thả ta ra… Chúng ta từ từ nói chuyện, được chứ?

Nữ nhân trầm mặc trong chốt lát, mới nói tiếp:

- Người làm thế nào có thể nhìn ra thân phận của ta?

Lý Dật trợn mắt nói:

- Mùi hương trên người ngươi như vậy, muốn ta không nhận ra thân phận của ngươi cũng không khó a.

- Thì ra là thế.

Nữ nhân gật đầu:

- Ta còn tưởng ngươi là người do lão già kia phái tới. Hừ… Chỉ có điều, ngươi cũng đừng trách ta, ai bảo cái mũi của ngươi thính như vậy làm gì?

Lời còn chưa dứt, thanh chủy thủ trong tay nữ nhân đã đâm về phía ngực Lý Dật.

‘Đinh~’ một tiếng trầm muộn vang lên, ngón tay Lý Dật hơi cong lại rồi bắn ra. Viên đạn bắn trúng mũi chủy thủ, vừa vặn gạt thanh chủy thủ của nàng ra, chợt tay phải của hắn vỗ nhẹ, hướng về phía cổ tay nữ nhân chộp tới.

Nữ nhân kêu lên một tiếng đau đớn, chủy thủ trong tay thay đổi một góc lớn, nhắm về phía lòng bàn tay của Lý Dật rạch một đường.

Lý Dật cuối đầu nở nụ cười, tay phải hắn mãnh liệt rụt lại, đầu vai hút mạnh về phía ngực nữ nhân.

Nữ nhân tựa hồ cũng đã nhận ra ý đồ của Lý Dật. Thân hình nàng hơi nghiêng, liền tránh được cú hút của Lý Dật, đồng thời tay trí hướng về phía dưới yết hầu của Lý Dật. Thế nhưng vai của Lý Dật còn nhanh hơn, lay động một cái, liền khiến lần tấn cong này của nàng thất bại…

Mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng hai người đã giao thủ không dưới mấy mươi lần. Thế nhưng bất kể như thế nào Lý Dật đều hóa giải thế công của nữ nhân trong nháy mắt. Khu chợ này phát sinh trường hợp như vậy, trong lòng hai người ngầm thỏa thuận, cho nên cũng không định mở rộng quy mô chiến đấu. Thậm chí ngay cả một tia đấu khí cũng không sử dụng, mà đơn thuần chỉ dựa vào kỹ xảo để giết chết đối phương.

Đánh nhau trong phạm vi chật hẹp này không biết so với chính diện liều mạng đối địch còn hung hãn hơn bao nhiêu lần. Chỉ cần một người không cẩn thận, như vậy cái mạng nhỏ e rằng sẽ lưu lại ở nơi này mãi mãi.

Mắt thấy thế công của chủy thủ trong tay nữ nhân càng ngày càng sắc bén, chiêu thức cũng ngày càng tinh xảo, thế nhưng trong mắt Lý Dật lại lóe lên một tia hưng phấn.

Trước đây mặc dù đã giết người vô số, trong đó có vài lần gặp phải nguy hiểm, cùng đối phương quyết đấu sinh tử. Thế nhưng cũng có ít người có thể đánh hắn đến nông nỗi như vậy, cho nên đối với thế công của nữ nhân này trong suy nghĩ của hắn, phảng phất như gặp được đối thủ chân chính vậy.

Động tác của hai người càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng thì chỉ còn lưu lại những bóng mời, chỉ là càng như vậy, cơ hội hai người có thể xuất chiêu lại càng ít, hầu như thời gian đều dùng để biến hóa chiêu thức, đối phương liên tục thay đổi thế công nên hai người cũng không áp dụng phương thức phòng thủ, mà đơn thuần là lấy công đối công.

- Kịch~

Hai ngón tay Lý Dật kẹp lấy thanh chủy thủ trong tay nữ nhân, hắn nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói:

- Ngươi thua!

Nữ nhân hừ một tiếng nói:

- Chưa chắc!

Nàng tiện tay buông chủy thủ, ngón tay hơi gập lại, chợt nghe ‘Xẹt~’ một tiếng một tia thanh sắc đấu khí đã hướng tới mi tâm của Lý Dật phóng đi.

Lý Dật kêu lên một tiếng đau đớn, đầu vai co giật mạnh, hung hang đánh bật tay trái cảu nữ nhân ra còn mình thì ngửa đầu về phía sau…

Một cổ đấu khí lướt sát rạt qua trán cảu Lý Dật phóng về phía chân trời. Chỉ cần động tác của Lý Dật chậm lại nửa phần, sợ rằng cái mạng nhỏ của hắn đã phải để lại nơi này rồi.

Với tâm trí kiêm định của Lý Dật, lúc này cũng không kìm được lúc này trên lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Thân thể hai người dán sát cùng một chỗ. Lý Dật thậm chí mơ hồ cảm thấy được những đường cong lả lướt trên người nữ nhân này. Chỉ có điều vừa rồi suýt mất mạng, nên hắn thực sự cũng không còn tâm tư nghĩ đến việc này.

- Ngươi… không thể giết được ta.

Lý Dật đột nhiên thở dài một hơi nói:

- Ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, trong số những nữ nhân mà ta biết, ngươi tuyệt đối là lại hại nhất. Thế nhưng ngươi vẫn không thể giết được ta… Bởi vì, nếu như ngươi muốn giết người diệt khẩu, có lẽ nghĩ biện pháp khác đi.

Nữ nhân cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói:

- Nếu như không phải bản thân ta bị trọng thương, loại như ngươi ta có thể tùy tiện giết chết, chẳng lẽ còn để cho ngươi đứng đây lảm nhảm mấy lời vô nghĩa sao?

Lý Dật gật đầu nói:

- Điều đó ta thừa nhận, giống như vừa rồi, nếu như không phải ta tránh nhanh, thì bây giờ chắc ngay cả đầu cũng không còn nữa… Thế nhưng, thế giới này cũng không có chuyện nếu như, ngươi đã bị thương, vậy ngươi cũng chỉ còn hai lựa chọn. Thứ nhất, giết ta, sau đó bại lộ chỗ của mình, đương nhiên nếu ngươi muốn giết ta, cũng không dễ dàng như thế đâu, thứ hai, ngươi không ngại thì hãy cầu xin ta…

- Muốn chết!

Hét lên một tiếng, thanh sắc đấu khí trên tay phải của nữ nhân lại một lần nữa bạo phát. Thế nhưng lần này, thân thể nàng đột nhiên run rẩy kịch liệt, sau đó ‘Phụt’ một tiếng, phun ra ngoài một ngụm máu tươi đỏ sẫm.

Lý Dật trong chốt lát đã nhặt thanh chủy thủ của nữ nhân, đặt bên hông nàng. Có lẽ vừa rồi mới cùng Lý Dật đọ sức một hồi nên đã làm tiêu hao khí lực của nàng, lúc này đây, nữ nhân này rốt cuộc cũng không còn biện pháp né tránh nào nữa.

Mặt Lý Dật hơi áp lại dần, tiện tay chụp lấy tay phải của nàng, thảnh nhiên nói:

- Ta nghĩ đạo lý này ngươi cũng hiểu rõ. Ngươi đã muốn giết ra, như vậy ta cũng có thể giết ngươi, mà bây giờ ngươi lại rơi vào tay ta… cho nên, ngươi không ngại thì hãy cầu xin ta đi, nói không chừng ta sẽ thả ngươi.

Nữ nhân cười nhạt một tiếng, nhưng không đáp lời. Chỉ có điều điều đấu khi trên ngón tay của nàng cũng đã tan đi, hiển nhiên nàng cũng biết, biết rốt cuộc bản thân mình đã lật thuyền trong mương. Từ biểu hiện của Lý Dật vừa rồi, nếu như mình không phản kháng, còn có thể có một đường sống còn nếu như chống cự lại … Tên hỗn đãn này thoạt nhìn chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, thế nhưng động thủ thì ngoan lạt hiểm độc, tuyệt đôi sẽ trừ khử mình trước tiên.

- Ngươi rất thông minh…

Lý Dật thở dài nói:

- Ta nghĩ ta sẽ giết ngươi, dù sao vừa rồi ngươi cũng muốn lấy mạng ta. Mà với thân phận của ta, nếu giết người trong thành này cũng sẽ không có người nào ngăn cản. Thế nhưng vận khí của ngươi rất tốt, Thiếu gia ta ngày hôm nay tâm tình tốt, rất có hứng thú với những thứ mà ngươi bán… Cho nên, ta quyết định mua cả ngươi và đống hàng này luôn… Bản năng sắc lang của ta nói cho ta biết, một nữ nhân thơm như vậy, tuyệt đối sẽ không xấu xí…

- Đương nhiên.

Bộ dáng tươi cười trên mặt Lý Dật lại càng rực rỡ nói tiếp:

- Trên người ta không có tiền, cho nên ta cũng sẽ không trả một kim tệ nào cả…

Nữ nhân thản nhiên nói:

- Ta nếu như đã rơi vào tay ngươi, tất cả còn không phải do ngươi định đoạt hay sao? Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?

Lý Dật mỉm cười đáp:

- Đây không phải là nói những điều vô ích, con người của ta từ trước đến nay không thích ép buộc người khác. Nếu như ngươi không cam tâm tình nguyện đi theo ta, như vậy chẳng phải là ta ép buộc hay sao? Như vậy không phải rất không tốt sao? Cho nên, ngươi không ngại thì hãy cầu xin ta, cầu xin ta mang ngươi đi, được không?

Nữ nhân hừ một tiếng không nói thêm gì nữa.

Lý Dật hơi lắc đầu, đối với nữ nhân này bắt đầu có vài phần hứng thú.

Đương nhiên, Lý Dật cũng không phải là sắc lang, chỉ là hắn đối với biểu hiện thân thủ của nữ nhân này lại có vài phần hứng thú. Mà đối với Lý Dật, chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ, như vậy cho dù ép buộc nữ nhân… Cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng.

Chủy thủ trong tay Lý Dật được giấu trong áo rộng thùng thình, hắn ha hả cười, trước những con mắt vô cùng kinh ngạc của những Dong binh ở nơi này, bế nữ nhân kia chạy đi.

Một màn kỳ dị như vậy, nhất thời hấp dẫn vô số mục quang hướng lại.

Mà Lý Dật lúc này rất muốn loại hiệu ứng này xảy ra.

Nếu như vừa rồi hắn không muốn bị người khác nghi ngờ. như vậy lúc này hắn ước gì toàn bộ mọi người trong Vạn Triều Thành đều biết hắn đang cưỡng đoạt một nữ tử.

Tất nhiên ngàn vạn lần không nghĩ ra, thì ra cái thân phận sắc lang tại thời điểm đặc thì này lại có tác dụng như vậy.

- Các ngươi nghe thấy rồi chứ.

Lý Dật thản nhiên nói:

- Ta vừa mới mua tất cả quầy hàng này, tất nhiên, cũng bao gồm vị tiểu thư trong lòng ta. Đây là giao dịch công bằng, chứ không phải Lý Dật ta cưỡng đoạt dân nữ, mong mọi người ở đây có thể làm chứng a!

- Được rồi, ngươi… ngươi… và cả ngươi nữa…

Lý Dật tiện tay chỉ mấy Dong binh thoạt nhìn bình thường nói:

- Các ngươi giúp ta đem mấy thứ này về Vạn Triều Thành Lý Gia đi. Về phần thù lao, mỗi người mười kim tệ, được không?

Dứt lời, dưới vô số anh mắt phức tạp, Lý Dật nhanh chóng đi về phía Lý Gia.<br

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!