Dâu Nhà Nông

/

Chương 16

Chương 16

Dâu Nhà Nông

9.778 chữ

14-12-2022

Trương Tích Hoa đẩy nhẹ Hà Sinh, hắn liền mở mắt, để lộ một tia mê mang chưa tỉnh, về sau tỉnh táo lại, rất nhanh xác định hoàn cảnh hiện tại, liền hỏi: “Xong rồi sao?”.

Trương Tích Hoa gật gật đầu.

Hà Sinh đứng lên, hai người định đang đi đã bị Giang Đại Sơn ngăn cản, nói: “A Sinh, đệ muội, hai người lưu lại ăn một tô mì đi. Tiểu Sơn vừa nấu xong”.

Giang Thiết Sơn cũng nói: “Nhà ta rối ren, cũng không muốn chậm trễ các ngươi. Chỉ một chén cơm rau dưa thỉnh hai người nhất định phải lưu lại ăn xong rồi hẵng đi.”

Chuyện tiền xem bệnh, bọn họ cũng không có nhiều, chỉ là sau này có thể giúp Hà gia mấy việc nhà nông. Giang Thiết Sơn liền muốn giữ hai người lại để thương lượng tiền xem bệnh. Mặc dù biết nhà Hà Sinh sẽ không đòi hỏi nhưng cùng là người trong thôn, bọn hắn không thể không trả bạc.

Từ trong phòng bếp, Giang Tiểu Sơn đang bưng hai chén mì đi ra. Trong nhà chỉ còn hơn nửa cân mì sợi trắng, bọn họ vẫn cắn răng nấu cho vợ chồng Hà Sinh. Giang Tiểu Sơn cầm chén đặt trêи bàn, đem đũa đến, không nói không rằng nhét vào tay hai người.

Giang Tiểu Sơn nói:”Thừa dịp còn nóng mau ăn đi, tránh để mì trương nở”

Thịnh tình không thể chối từ, Hà Sinh nói với nương tử: “Chúng ta ăn một chút rồi về.”

Trương Tích Hoa ban nãy đã nhìn thấy rất nhiều máu của Nhạn Nương, thật sự không có khẩu vị, chỉ gắp mấy đũa nuốt vào bụng rồi không tài nào ăn nữa.

Còn dư lại hơn nửa bát liền chuyển cho Hà Sinh, hắn ăn rất nhanh, sau khi ăn xong phần của chính mình liền nhanh chóng giải quyết phần Trương Tích Hoa đưa qua.

Huynh đệ Giang gia thấy bọn họ ăn xong, đều âm thầm thở phào. Sau đó Giang Đại Sơn ra mặt, đem hà bao đã chuẩn bị sẵn, trút ra mấy đồng tiền, biểu tình có chút ngượng ngùng nói:” Trong nhà chỉ có chừng này bạc, hai ngươi mang về đi.”

Hà Sinh nhướng mày, trầm giọng nói: “Đại Sơn ca ngươi đây là vì sao? Mau cất trở lại đi.”

Hà Sinh không cùng nương tử thương lượng, trực tiếp cự tuyệt đối phương. Mọi người lúc này cũng không dễ dàng, lấy bạc của Giang gia , không phải bức bách người khác hay sao?

Trương Tích Hoa cũng không vui, hàm ý cũng như ý chồng mình, nói: “Đại Sơn ca, chúng ta sẽ không lấy số bạc này, thân thể Nhạn Nương mấy tháng sau phải cẩn thận điều dưỡng, các ngươi đem tiền đưa cho ta, nhỡ không may xảy ra bất trắc lại không có đủ bạc có phải là làm hại đến Nhạn Nương không?”

Lời Trương Tích Hoa nói khiến cho ba huynh đệ do dự thật lâu, sau Giang Đại Sơn mới nói: “A Sinh đệ, bạc này chúng ta sẽ không đưa trước. Ruộng nhà các ngươi còn cần gánh nước chứ ? Cứ để cho ba huynh đệ nhà ta lo, chờ khi lúa chín, chúng ta sẽ tới thu thập cho ngươi.”

Đối phương thành tâm như vậy , lập tức cự tuyệt là không tốt , Hà Sinh bèn nói: “Được, chúng ta về nhà đây.”

“Được. . .”

“Được. . .”

Anh em nhà họ Giang rối rít nói, mấy người không ngừng nói lời cảm tạ, ầm ĩ đến quá nửa đêm. Sắc trời tối đen, Giang Thiết Sơn mới đốt một bó đuốc, một đường đưa hai vợ chồng Hà Sinh trở lại Hà gia.

Trương Tích Hoa không rửa mặt, vội đi phòng bếp đem mì đã nấu lúc chạng vạng ra, hỏi trượng phu: “Trong nồi còn chút mì đã nấu, chàng có muốn ăn không? Ta giúp chàng đun lại”

Hà Sinh ở Giang gia ăn đã hơi no, bất quá nghĩ đến nương tử chỉ ăn vài miếng, liền nói: “Nàng giúp ta đun nóng lại một chút, khi nào xong gọi ta một tiếng.”

Nói xong liền đi nhà vệ sinh, xong việc trở lại trong viện, ngồi trêи ghế mây . Ban đêm có chút ít gió thổi, rất mát mẻ.

Trương Tích Hoa nhanh nhẹn nhóm lửa dưới đáy nồi, tốn không ít thời gian đun nóng mì sợi. Hương vị lúc này không còn được tốt như khi vừa làm, mì sợi để qua một thời gian đã muốn trương nở thật lớn.

Nàng cho mì vào chén, bếp lò bên cạnh đang nấu một nồi nước nóng để tắm. Trương Tích Hoa vốn định tắm rửa xong thì ngủ, kết quả khi đem mì bưng cho Hà Sinh thì Hà Sinh lại bắt nàng ăn một chén mới có thể đi tắm rửa.

Bị trượng phu túc nghiêm mặt bảo phải ăn mì xong mới được tắm rửa, Trương Tích Hoa trong lòng len lén nở hoa.

Cả ngày mệt mỏi, hai vợ chồng nằm ở trêи giường rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Hôm sau tỉnh lại, trượng phu vẫn dậy sớm hơn so với nàng, Trương Tích Hoa đối chuyện này đã có chút quen.

Nàng vừa mới đến nhà bếp, Hà Tằng thị đã hỏi: “Dâu cả này, nương tử của Đại Sơn thế nào rồi hả?”

Trương Tích Hoa nói: “Nương, nàng sinh non đứa bé hai tuần tuổi, tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng phải chú ý bồi dưỡng thân thể một đoạn thời gian.”

Hà Tằng thị chắp hai tay, lẩm bẩm vài câu nàng nghe không hiểu, sau đó mới nói: “Đáng thương, Giang gia là tạo cái nghiệt gì. . .”

Cha mẹ, nương tử, đứa nhỏ lần lượt chết đi, nay thật vất vả mới mua một cô vợ nhỏ, lúc này lại mất một đứa con, chuyện như vậy trong thôn đồn đoán rằng ba anh em nhà họ chính là mệnh khổ, xui xẻo khắp nơi. Cũng vì vậy mà anh em nhà họ Giang tuy rằng các thân thể khoẻ mạnh, săn thú rất giỏi nhưng lại không có mấy nhà tình nguyện gả con gái đi qua. Khiến cho Giang gia chỉ có thể đi mua một nương tử về nhà. Nay lại thêm một đứa trẻ sinh non, tin tức này nhất định sẽ sớm loan ra khắp mười dặm quanh thôn.

Vì trước kia cùng cha mẹ Giang gia qua lại, Hà Tằng thị không khỏi thở dài, nói:” Nếu đã vậy, cô nên đi thăm một lần đi”

Hà Tằng thị không phải không sợ liên luỵ đến tính mạng nhưng vốn đã là người lớn tuổi, cũng không tiện tỏ thái độ không tốt. Chuyện con dâu cả biết một ít dược lý bà đã sớm biết, cũng không nghĩ đến nàng thật sự có thể suôn sẻ mà xử lý được việc lớn như thế, thật là một kinh hỉ ngoài ý muốn.

“Con đã biết, sau bữa cơm con liền qua.” Trương Tích Hoa trả lời, nàng cũng đã dự định như thế, nay mẹ chồng yêu cầu, lại càng tốt. Giang gia đều là nam nhân, sao có thể tỉ mỉ chăm sóc nữ nhân?

Trương Tích Hoa cũng là lần đầu gặp tình huống này, nếu nàng đã cam đoan Nhạn Nương không có trở ngại thì phải tận tâm chữa khỏi bệnh.

Trong bữa sáng thì Hà Đại Xuyên cũng hỏi qua tình huống Giang gia, Trương Tích Hoa kể rõ ngọn ngành. Thấy cha chồng cũng không có ý phản đối, tâm tình của nàng cũng có chút buông lỏng.

Hà Nguyên Nguyên gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, không chút kiêng kị nói: “Đại tẩu, muội nghe người khác nói Giang gia đều là những người có điềm xấu, về sau tỷ nên ít tiếp xúc với Nhạn Nương thôi.”

Tay cầm đũa của Trương Tích Hoa run lên một cái, không biết đáp sao cho phải. Hà Tằng thị trầm mặt, khiển trách: “Đừng tưởng mình biết nhiều, sau này chớ cùng đám người đó nói huyên thuyên, suốt ngày bàn luận chuyện thị phi”

Xa cách Giang gia là chuyện mà lòng mọi người đều biết nhưng không nói ra miệng, Hà Tằng thị đối với tính khí của khuê nữ cũng có chút hết cách. Làm sao dạy được khuê nữ khi Nguyên Nguyên không muốn học, không chịu nghe?

Hà Nguyên Nguyên mím môi, cảm thấy không phục, nàng nói như thế cũng là vì người trong nhà mà suy nghĩ, có gì không đúng? Trong thôn có nhà nào không làm như vậy sao?

Hà Sinh ngày thường sẽ không cùng muội muội trao đổi quá nhiều, nhìn qua khuôn mặt Hà Nguyên Nguyên, mới đột nhiên phát hiện nguyên lai tiểu muội cũng lớn như vậy, đã là một cô nương chân chính.

Hà Sinh nói: “Chị dâu muội hiểu rõ, Nguyên Nguyên đừng nghĩ gì nhiều.”

“Ca!” Hà Nguyên Nguyên bất mãn trợn to mắt, như thế nào tất cả mọi người đều không ủng hộ nàng?

Trương Tích Hoa thấy vậy, cười cười, sau đó nói với Hà Nguyên Nguyên: “Nguyên Nguyên cũng là vì ta suy nghĩ, ta hiểu được. Muội đừng lo lắng, ta không có việc gì.”

Mặc dù không có thẳng thừng ủng hộ, nhưng so với mẫu thân cùng ca ca thì dễ nghe hơn nhiều, Hà Nguyên Nguyên mới biểu lộ khuôn mặt tươi cười, tỏ vẻ chính mình không để ý.

Trương Tích Hoa đi trêи đường nhỏ trong thôn, chuyện tối qua náo loạn, trong thôn ít nhiều cũng có người biết khiến nàng bị không ít người hỏi chuyện.

Trương Tích Hoa cũng lấy chuyện chính nói cho mọi người, riêng những nghi ngờ về khả năng sinh sản của Nhạn Nương thì nàng mới nghiêm túc cam đoan nói sinh con sẽ không có vấn đề gì.

Nàng đào cho mình một cái hố lớn như vậy, tâm lại càng muốn chiếu cố thật kĩ tình huống của Nhạn Nương.

Trương Tích Hoa gõ cửa, mở cửa là lão nhị Giang Thiết Sơn, trêи mặt mệt mỏi còn chưa tan. Tối qua cả đêm lo lắm, Giang Thiết Sơn mới chợp mắt được chốc lát, thấy Trương Tiểu Hoa liền tươi cười, nhiệt tình nói: “Đệ muội mau vào nhà, Nhạn Nương vừa ngủ không lâu”.

Lão đại và lão tam Giang gia đã sửa soạn lên núi, hi vọng vận khí tốt có thể săn được một ít con mồi. Vì vậy hai ngày sau hai người không ở nhà, lưu lại Giang Thiết Sơn tính tình cẩn thận để chiếu cố cho nương tử.

Trương Tích Hoa kiểm tra thân thể Nhạn Nương, thấy tình hình có vẻ ổn định, liền nói cho Thiết Sơn bên cạnh:”Không có gì đáng ngại nhưng vẫn phải chú ý, nhờ Giang nhị ca hôm nay nấu chút cháo cho Nhạn Nương”

Nhớ kĩ dặn dò từ tối qua cho nên Giang Thiết Sơn đã chuẩn bị chu toàn, còn cố ý nhờ người mua một giỏ trứng gà so về nhà, vừa mới làm một ít canh trứng đút cho Nhạn Nương ăn.

Giang Thiết Sơn không ngừng gật đầu, vội nói: “Làm phiền đệ muội, ta sẽ chú ý.”

Trong một tháng không thể cùng phòng, điểm ấy cần đặc biệt nhắc nhở, nhưng là tối hôm qua vội vã, lại quên không nhờ Hà Sinh nói cho anh em nhà họ Giang. Lúc này chính nàng lại là một nữ nhân, không tiện nói ra với Giang Thiết Sơn.

Vốn định đến khi Nhạn Nương tỉnh sẽ nhờ nàng nói cho trượng phu biết, Trương Tích Hoa nghẹn một lúc lâu, vẫn quyết định khi trở về sẽ nói cho Nhạn Nương. Nhưng không nghĩ đến, Nhạn Nương ngủ không sâu, lúc này nghe tiếng nói chuyện, liền mở mắt, nàng biết mình giờ phút này không thể cử động nhiều, liền nhỏ giọng hô: “Tích Hoa tỷ. . .”

Nhạn Nương tối qua đã vô cùng khủng hoảng, hôm nay liền nhìn thấy Trương Tích Hoa, giờ phút này vô cùng xúc động. Cảm giấc ấy thật giống như có mẫu thân chở che, tâm nàng như có một đôi tay vuốt ve qua.

Nàng năm nay 15 tuổi, so với Trương Tích Hoa cũng chỉ kém 3 tuổi thôi. Nhạn Nương xấu hổ không thôi bởi chính mình như thế mà lại đem Tích Hoa tỷ coi như là mẫu thân.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!