Chương 9

Đáp Lại Lời Yêu

Mộ Thời Yên

10.867 chữ

22-08-2023

Trước đây cô phẫu thuật ruột thừa phải nằm viện, lúc sau lại phát sốt, khi anh đến bệnh viện xem vừa vặn ngay lúc cô tỉnh lại, cô nhìn thấy anh rất vui vẻ, nét mặt cười tươi như hoa, ánh mắt sáng ngời, cô gái trẻ xinh đẹp biểu hiện sự đắc ý vô cùng rõ ràng.

Sau đó y tá bước vào chuẩn bị truyền nước biển cho cô, lúc này cô cáu kỉnh nháo lên, nói cái gì cũng không chịu đưa tay ra, không nghe theo yêu cầu của y tá.

Mới đầu, anh cau mày, bảo cô nghe lời đừng làm ồn.

Không nghĩ anh vừa nói xong câu đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trực tiếp lạnh xuống, trực tiếp ngồi quỳ lên, thở phì phì nói với y tá rằng anh là người đàn ông cô coi trọng, đừng nghĩ đánh chủ ý lên anh, không được lén lút nhìn anh nữa.

Lúc đổi lại một y tá lớn tuổi tỉ mỉm cười, cô mới miễn cưỡng phối hợp.

Về sau có một lần cô làm nũng kêu cho anh đến gần thêm chút nữa, nói là có chuyện muốn nói với anh, vì thế anh ngồi xuống bên giường, cơ hồ là cùng một lúc, tay kia của cô ôm lấy cổ anh, “Bẹp” một cái hôn nhanh lên mặt anh.

Ký ức rõ ràng, giống như đang ở ngay trước mắt, cô nũng nịu, ánh mắt chứa tình ý nóng bỏng ——

“Tứ ca, em phát hiện hôm nay mình lại thích anh nhiều hơn một chút, anh đấy, rốt cuộc đến khi nào mới thích em, để em làm bạn gái anh nha?”

Cô từ trước đến nay vô cùng phóng khoáng, dám yêu dám hận, vô tư trong sáng, không bao giờ kiềm chế, cũng không che giấu, chẳng hạn như lúc trước cô thích anh, chính là oanh oanh liệt liệt, hận không thể nói cho cả thế giới ngang ngược chiếm lấy anh.

Mà bây giờ…

Bốn năm không gặp, cô dường như càng thêm kiêu ngạo tùy ý.

Tâm trạng của cô đã không còn dao động rõ ràng vì anh nữa.

Từ khi gặp lại đến nay, vô luận anh làm gì, nói gì, cô không cảm động cũng không tức giận, cô có thể thản nhiên đối xử xa lạ, thờ ơ không chút động lòng với anh.

Trong mắt cô đã không còn anh nữa.

Đối với cô mà nói, anh chỉ đơn giản là anh trai trong gia tộc.

[Tứ ca, Nhiễm Nhiễm nói cô ấy không yêu anh.]

Tin nhắn Wechat Sầm Vi Nịnh gửi cho anh đột nhiên hiện lên rõ ràng trong đầu.

Không yêu…

Mà chính cô cũng nói, cô đã yêu người đàn ông tên Kiều Việt.

Thời Nhiễm mơ màng tỉnh lại, xung quanh quá mức yên tĩnh, trước mắt là một mảnh tối tăm, cách đó không xa là ánh đèn đường màu vàng, ngược lại vì đêm lạnh lẽo mà mang lại vài phần ấm áp.

Không phải trong bệnh viện, cô đang ở dưới lầu chung cư.

Tỉnh táo trở lại, ngón tay trắng nõn khẽ xoa trán, cô hoảng hốt nhớ tới lúc truyền nước biển ở bệnh viện, bởi vì không muốn nhìn thấy người đàn ông kia cô lựa chọn nhắm mắt lại ngủ, cô tưởng mình sẽ không ngủ được.

Nhưng không nghĩ tới…

Lần thứ hai cô ngủ thiếp đi ở bệnh viện, hoàn cảnh mà cô chán ghét và bài xích, vả lại còn không bị tỉnh giấc vì cơn ác mộng không thể thoát khỏi, ngay cả trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Hơi thở mát lạnh riêng biệt của đàn ông quanh quẩn nơi chóp mũi.

Thời Nhiễm hoàn toàn tỉnh táo.

Đôi mắt như mực của nam nhân liền rơi vào trên người cô, ánh mắt thâm trầm sâu như vực thẳm.

Thời Nhiễm nghiêng mắt nhìn.

“Cảm ơn Sầm Tứ ca đã đưa về.” Thời Nhiễm nở nụ cười nhưng không sâu, cô nhẹ nhàng qua loa đơn giản chỉ để nói lời cảm ơn.

Dứt lời, cô thu hồi tầm mắt, đẩy cửa.

“Cạch.”

Một tiếng rất nhỏ, cửa xe bị khóa lại.

“Ở lại thêm mười phút nữa đi.” Cô nghe thấy giọng nói cực kỳ thấp của người đàn ông bên cạnh vang lên.

Thời Nhiễm quay đầu lại nhìn anh.

Khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ, đường nét kiên nghị như điêu khắc, trầm lắng mà lạnh nhạt.

“Nhưng tôi không muốn.” Môi đỏ nhàn nhạt không chút nể tình nói, “Quần áo đã bồi thường, bệnh viện cũng đi rồi, đã thanh toán xong rõ ràng rồi.”

“Thanh toán xong?” Tầm mắt Sầm Diễn khóa chặt khuôn mặt cô lặp lại lần nữa, giọng nói khàn khàn mà căng chặt.

Thần sắc anh rất bình tĩnh, bình tĩnh gần như kinh khủng.

“Thời Nhiễm.” Trong mắt tựa hồ có thể kết ra một tầng băng, anh thấp giọng gọi tên cô, giọng nói như phát ra từ sâu trong cổ họng, ngữ điệu lãnh đạm dị thường, “Chưa xong.”

Khi nghe được lời của anh, lại quan sát thấy sự u ám trong đáy mắt anh, ý cười của cô còn đậm hơn vài phần, càng thêm quyến rũ trêu chọc người khác, tươi sáng rực rỡ.

“Sầm Tứ ca.” Thời Nhiễm nhìn anh, mở giọng: “Trước kia là tôi tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, vẫn thích quấn lấy anh, làm phiền anh, cho rằng mối tình đầu thì sẽ yêu thích cả đời.”

Trong bóng tối, khuôn mặt Thời Nhiễm kiều mị khiến người ta tim đập loạn nhịp, vẫn xinh đẹp mỹ lệ như xưa, khóe môi cô hiện lên độ cong rất nhạt, gần như không có.

“Nhưng mà, lòng người dễ thay đổi, chưa từng có chuyện cả đời, mối tình đầu yêu thích bất quá chỉ là do động tâm nhất thời, nguội lạnh rồi liền phát hiện kỳ thật mọi thứ cũng không quan trọng lắm.”

Giọng nói trầm ấm ôn nhu lại truyền rõ ràng vào trong màng nhĩ Sầm Diễn.

Tê cóng, lạnh như cắt da cắt thịt.

“Tôi đã trưởng thành, đã biết mình muốn gì, thích gì. Sầm Tứ ca, tôi đã không thích anh nữa rồi, không thích thì càng đừng nói đến tình yêu, sẽ không tiếp tục quấn lấy anh, mang đến phiền nhiễu cho anh nữa.”

Tôi đã trưởng thành…

Lúc đầu, anh nói rằng cô còn quá nhỏ.

Ngực giống như đang nổi lên một ngọn lửa, đáy mắt tối tăm cuộn trào mãnh liệt, Sầm Diễn nhìn chằm chằm vào cô, hai mắt lại vô cùng lạnh lẽo, mỗi chữ phun ra như đều bị phủ đầy băng: “Không thích sao?”

“Đúng vậy.” Thời Nhiễm thản nhiên, ý cười trong đáy mắt lấp lánh như ngôi sao nhỏ.

Hình như nghĩ đến cái gì đó, cô yếu ớt thở dài, dứt khoát nói rõ: “Sầm Tứ ca, kỳ thật anh chỉ là quen với cảm giác tôi luôn chạy theo phía sau quấn quít lấy anh mà thôi, nếu đổi lại là tôi, ước chừng cũng sẽ như vậy, thói hư tật xấu… không chỉ đàn ông có, đôi khi phụ nữ cũng sẽ có.”

“Nhưng mà, không thích chính là không thích, cũng không có khả năng sẽ thích một lần nữa.”

Dưới mái tóc ngắn màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân trở nên tối tăm ngày càng khó coi, còn có khói mù quấn quanh, bỏ đi sự kiêu ngạo từ trong xương cốt, cả người phảng phất trở nên tàn bạo bức người.

Bầu không khí khẽ biến.

Không ai nói nữa.

Chốc lát,, “lách cách” một tiếng, là âm thanh của bật lửa.

Tầm mắt nhìn thấy ngọn lửa màu xanh lam nhảy lên, châm lên điếu thuốc.

Khói trắng chầm chậm lan ra.

Thời Nhiễm nhìn thấy tư thế của anh tao nhã hít một hơi, sau đó, cô rõ ràng bắt được đôi môi mỏng của anh chậm rãi nhiễm một tầng tà tứ không rõ ràng, có chút ý cười tràn ra, nhạt nhẽo cơ hồ không có ——

“Không thích anh, vậy thì sao?”

Biệt thự Hương Long.

Toàn bộ biệt thự đều không bật đèn, bóng tối bao phủ, chỉ có chỗ Sầm Diễn hiện lên một tia đỏ lúc sáng lúc tối.

“Ong ong…”

Điện thoại rung lên.

Anh bắt máy, giọng nói khàn khàn thêm vài phần gợi cảm: “Nói.”

“Cậu mẹ nó cuối cùng cũng trả lời điện thoại?” Chu Diệc say rượu hét lên, “Làm sao? Thật vất vả mới tổ chức cho cậu một buổi tiệc sinh nhật nhưng người lại biến mất? Cậu… cậu chạy nhanh như vậy làm gì? Mau tới đây chơi…”

“Đô đô đô…” Một giây sau âm thanh đáng ghét này lại vang lên.

Chu Diệc cũng không có dũng khí gọi lại.

Có người say rượu ôm lấy vai anh ta, miệng còn kêu lên: “Tứ ca xảy ra chuyện gì vậy, người đâu? Không thấy vẻ mặt Tô Thiển lúc Tứ ca rời đi mất mát đến thế nào sao, Tô Thiển… lúc Tô Thiển đi… Ồ, đúng rồi, tôi thấy cô ấy đi cùng Thời Ngộ Hàn.”

Thời Ngộ Hàn?

Chu Diệc vốn có chút hỗn loạn đầu óc chợt thanh tỉnh, suy đoán theo đó tuôn ra ——

Chẳng lẽ, Sầm Diễn đột nhiên rời đi là đi tìm Thời Nhiễm?

Thời Nhiễm…

Trước kia Sầm Diễn không phải chính miệng thừa nhận, đối với Thời Nhiễm một chút hứng thú cũng không có sao?

Bây giờ anh đang làm gì vậy?

Suy nghĩ có chút đau đầu Chu Diệc nhéo nhéo mi tâm, lại nghĩ nghĩ một chút, hay là quyết định gọi điện thoại cho Sầm Diễn hỏi rõ ràng, mặc kệ thế nào, nếu không thích, anh không nên đi trêu chọc Thời Nhiễm.

Chưa từng nghĩ, đằng kia trực tiếp cắt đứt điện thoại của mình.

Mẹ kiếp.

Chu Diệc nhịn không được thấp giọng chửi tục một câu.

Đêm khuya tịch mịch.

Sầm Diễn im lặng hút thuốc, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không có nửa phần dao động, ngoại trừ rét lạnh thì không còn cảm xúc nào khác.

Điện thoại báo cáo của Từ Tùy lúc này gọi vào: “Sầm tổng, tư liệu của Lục Gia Thụ anh muốn tôi điều tra đã có, anh ta là người Nam Thành, hiện đang phụ trách tập đoàn Tần thị, là bạn tốt nhiều năm của Thời tổng, độc thân, tư liệu chi tiết đã gửi email cho anh.”

Thuốc lá sắp đốt cháy hết vẻ mặt Sầm Diễn vẫn không chút thay đổi, đem đầu thuốc vào gạt tàn, hỏi: “Bình thường đồ mang lên mạng bán ở đâu?”

Từ Tùy hiếm khi ngẩn người.

“…” Rất nhanh, anh phản ứng lại, “Có một trang web chuyên về mảng đó.”

Sầm Diễn im lặng.

Một lúc lâu sau, giọng điệu của anh đặc biệt lạnh nhàn nhạt nói: “Nghĩ biện pháp tra được tài khoản của Bùi Viễn trên loại trang web này, đem quần áo hắn bán đều mua về, cho dù đã bán đi, cũng phải tìm cách mua về.”

Rõ ràng là cách điện thoại, Từ Tùy vẫn chân thật cảm giác được hàn ý từ trong lời nói của anh tản ra.

“ Được Sầm tổng, tôi hiểu rồi.”

Cuộc gọi rất nhanh kết thúc, sự im lặng lần nữa trở lại.

Cảm giác nghiện thuốc tăng lên, nhưng Sầm Diễn không hút nữa, chỉ là ngón tay thon dài không chút chú ý vân vê đầu thuốc, ánh mắt lại rơi vào túi đồ bên cạnh.

Bên trong là cái áo sơ mi màu hồng nhạt.

Sinh nhật của anh đã qua rồi.

Hôm sau.

Thời Nhiễm vẫn như cũ cả đêm khó ngủ, cho dù vẫn xem phim liên tục, cố gắng tìm nhiều việc để làm, cũng chỉ khi sắp bình minh mới miễn cưỡng có thể nhắm mắt ngủ một lát, nhưng cô ngủ cực kỳ không an ổn.

Vô tri vô giác, cô không đếm được giữa chừng đã tỉnh lại bao nhiêu lần.

Một lần nữa mở mắt ra, cô dứt khoát đứng dậy không miễn cưỡng nữa, điện thoại của Thời Ngộ Hàn lúc này lại gọi đến, thông báo cho cô một giờ sau Lục Gia Thụ sẽ tới đón cô về nhà ăn cơm, để cô chuẩn bị.

Hoảng hốt nhìn đồng hồ, Thời Nhiễm mới phát hiện đã gần bốn giờ chiều.

Hít sâu một hơi, đè xuống sự khẩn trương trong lòng, cô rời giường tắm rửa.

Làn da của cô quá trắng thế nên quầng xanh đen dưới mắt hiện lên quá mức rõ ràng, dùng kem che khuyết thoa lên mới miễn cưỡng nhạt bớt nhìn không ra, trang điểm nhạt một chút phù hợp với khi gặp mặt trưởng bối, lại từ trong phòng thay đồ tìm ra một cái váy rất nhu thuận cũng vừa có chút hoạt bát thay vào, sau khi hài lòng mới bắt đầu đeo phụ kiện.

Cô luôn thích bông tai và đồng hồ.

Đồng hồ…

Thời Nhiễm nghĩ nghĩ một chút, hẳn là nên đeo chiếc đồng hồ do bà nội và bác gái thiết kế, cả thế giới độc nhất vô nhị, hai người họ nhìn thấy hẳn là sẽ không nỡ mắng mình chứ nhỉ?

Nhưng mà cô tìm đi tìm lại, lật tung cả vali lên, thậm chí đem từng góc trong căn hộ dò thật kĩ cũng không tìm được chiếc đồng hồ đó.

Không thể được.

Chiếc đồng hồ đó là chiếc đồng hồ cô yêu thích nhất, đối với cô mà nói quan trọng nhất, cô vẫn luôn đeo, ngày về nước còn đeo, sao…

Suy nghĩ này vừa hiện ra động tác của Thời Nhiễm dừng lại, sắc mặt cũng hơi biến đổi.

Chỉ có một khả năng

Cô đã làm rơi trong phòng của Sầm Diễn.

Tứ ca: Năm nay được trải qua sinh nhật cùng vợ ~ *thật vui*

Thời Ngộ Hàn: Ha, cẩu nam nhân tự lừa mình dối người.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!