Chương 17

Đáp Lại Lời Yêu

Mộ Thời Yên

26.159 chữ

22-08-2023

Ban đêm nhiệt độ ở đảo Ly Giang thường thấp hơn, gió biển thổi qua mang lại cảm giác mát lạnh, khi lướt qua da thịt càng cảm giác sâu hơn, tận dụng triệt để mà xâm nhập vào lỗ chân lông, giống như muốn lan đến mọi ngóc ngách trên cơ thể.

Thời Nhiễm trong lòng run rẩy, rất lạnh, nhất là nơi bị bắt lấy.

Loại cảm giác này, giống như là có sợi dây leo mang độc không một tiếng động đang dần quấn lấy cô, lạnh băng như muốn lấy mạng.

Bốn phía tựa hồ đen kịt tối tăm.

Trong không khí, mùi máu tanh tựa như càng ngày càng mãnh liệt, nồng đậm đến mức khiến Thời Nhiễm không chịu nổi muốn nôn.

Chỉ là ngắn ngủi vài giây, sắc mặt cô trắng bệch, hô hấp càng thêm khó khăn, cả người phảng phất lâm vào ma trận không tìm được lối thoát, chỉ còn lại một tia trấn tĩnh không ngừng nói với cô là đừng sợ.

Đại não hỗn loạn, tiếng ù ù vang, đột nhiên, cô cắn chặt răng, giống như theo bản năng cố gắng hết sức nâng chân muốn phản kháng.

“Là anh.”

Giọng nói cực kỳ trầm thấp.

Rất nhẹ.

Một giây sau, trước mặt xuất hiện một bóng mờ.

Trong bóng đêm mê hoặc, người đàn ông rũ mắt nhìn cô, đường nét khuôn mặt kiên nghị hoàn mỹ, khuôn mặt anh tuấn kia được ánh trăng mông lung che phủ càng có vẻ xa cách, mà đôi mắt phảng phất như bị rắc mực dày đậm, đen đến không thấy ánh sáng.

Sáng tối đan xen cảm giác như thấy hình bóng anh mơ hồ hiện hai chữ ——

Thâm tình.

“Thời Nhiễm, là anh.”

Thanh âm càng lúc càng trầm khàn, cuối cùng kéo Thời Nhiễm ra khỏi ma trận đáng sợ, cô dần dần thanh tỉnh.

“Anh xem anh đi, sớm đã nói với anh là uống ít rượu một chút không chịu nghe, hiện tại còn ngã xuống đập đầu gối chảy máu nữa! Đáng đời anh! Lại còn lần nữa, em sẽ bỏ mặt anh đấy! Đồ đáng ghét!”

“Bảo bối anh sai rồi, lần sau không dám nữa, đừng tức giận được không? Bảo bối, đầu gối rất đau, em tức giận sẽ làm anh càng đau lòng hơn, bảo bối anh sai rồi, tha thứ cho anh được không?”

Cuộc đối thoại có nũng nịu trách cứ cùng dỗ dành ôn nhu bỗng nhiên vọng lên từ xa đến gần, phá vỡ bầu không khí vốn yên tĩnh đến quỷ dị, giống như tiêm vào sinh mệnh một chút sinh lực cùng sức sống, ít nhất không còn lạnh lẽo cô độc nữa.

Là một cặp tình nhân.

Nữ sinh bị dỗ dành đến vui vẻ nhưng còn muốn nhiều lời hai câu giáo huấn cho bạn trai một chút, chưa nghĩ vô tình liếc mắt một cái, phát hiện ven đường có hai người đang đứng, nhất thời hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu lên.

Nhưng chú ý tới dáng người cao lớn mạnh mẽ…

Đẹp trai chết mất.

“Soái ca.” Cô gái nháy mắt mấy cái kêu lên.

Cậu bạn trai nhìn theo tầm mắt, nhìn vào phong độ cùng khí chất đó liền biết không phải người bình thường, nhất thời ghen tuông: “Trước mặt anh mà lại nhìn người đàn ông khác, còn khen người ta đẹp trai, bảo bối, em coi anh đã chết sao?”

Cô gái cười khúc khích, “Ah” một tiếng, rất kiêu ngạo nói với bạn trai mình: “Đúng nha, so với anh thì đẹp trai hơn nhưng em chỉ yêu anh thôi a, mười sáu tuổi yêu anh, bây giờ hai mươi sáu tuổi vẫn yêu anh, luôn luôn yêu anh.”

Giọng nói đáng yêu, tràn ngập ngọt ngào tươi đẹp làm người ta hâm mộ.

Mà khi hai người dần dần đi xa, không khí thật vất vả ôn hòa lại một lần nữa trở về điểm đóng băng.

[Tứ ca, em thích anh. Không, là yêu, em yêu anh, rất yêu, sẽ luôn luôn yêu. Em muốn nhìn thấy anh mỗi ngày, muốn được ở cùng với anh, muốn ở bên cạnh anh, tình yêu đối với anh chỉ có nhiều hơn chứ không ít, là bạn trai của em, có muốn không a?]

Sâu trong trí nhớ, là hình ảnh cô ôm cổ anh mềm mại nũng nịu, rất mê hoặc.

Ngày hôm ấy, là đêm thất tịch.

Nhưng sau đó…

Trong mắt phản chiếu hình dáng của cô, Sầm Diễn không thể không đưa tay ra.

“Thì ra là Sầm Tứ ca.”

Giọng nói ngoại trừ lạnh nhạt thì không còn cảm xúc thăng trầm nào khác chậm rãi vang lên.

Bàn tay hơi cứng nhắc, cách rất gần với khuôn mặt của cô.

Cô ngửa mặt, ánh mắt kiêu ngạo nhìn anh, bên môi nụ cười mờ ảo đến nỗi không nhận ra, nhẹ nhàng mang theo sự giễu cợt.

Cười nhạt lạnh lùng đâm thẳng vào lồng ngực anh.

Ánh mắt Sầm Diễn càng lúc càng u ám.

Thời Nhiễm lại thu hồi tầm mắt không nhìn anh nữa, cúi đầu, nhếch môi, cô không chút để ý đưa tay gỡ bỏ bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay cô, thoát khỏi sự giam cầm chuẩn bị rời đi.

Nhưng giây tiếp theo dưới chân lại nhẹ bẫng.

Cô được anh bế lên.

Bất ngờ không kịp phản ứng.

Theo phản xạ Thời Nhiễm đưa tay ôm cổ anh để tránh bị rơi xuống.

Cánh tay mạnh mẽ kề sát da thịt cô nóng bỏng, hơi thở mát lạnh che phủ xuống, cường thế không kẽ hở bao vây lấy cô.

Khoảng cách gần trong gang tấc.

Mà tầm mắt của anh vẫn rơi trên người cô, chưa từng dời đi.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thời Nhiễm kéo môi, hời hợt châm chọc: “Nam nữ khác biệt, Sầm Tứ ca, thế này rất không có ý nghĩa, đừng làm tôi chán ghét như vậy, thả tôi xuống, được không?”

Sầm Diễn lẳng lặng nhìn cô.

“Chán ghét anh?” Anh thản nhiên hỏi, cảm xúc trong mắt không có chút biến hóa nào, chỉ là giọng nói lặng lẽ trầm xuống vài phần.

Thời Nhiễm làm như không cảm nhận được.

“Đúng vậy.” Giọng nói lười biếng, vẻ mặt càng lộ ra nét quyến rũ yêu dã, cô nhìn anh không chút để ý nói từng câu chữ làm tổn thương người khác, “Không chỉ chán ghét, còn rất ghê tởm, nhìn thấy Sầm Tứ ca tâm tình tôi liền bị ảnh hưởng.”

Hai tay buông ra không ôm lấy cổ anh nữa, mặc kệ có rơi xuống hay không, cô trực tiếp giãy giụa muốn thoát khỏi.

Môi Sầm Diễn mím chặt.

“Muốn anh đi?” Anh hỏi.

Thời Nhiễm mỉm cười: “Đương nhiên.”

Sầm Diễn nửa rũ mắt nhìn chằm chằm cô thấy vẻ mặt cô không phải là đang giả vờ.

“Được.”

Anh buông tay ra.

Động tác nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi xoay người thật sự rời đi.

Đầu ngón chân chạm đất, Thời Nhiễm cuối cùng được tự do.

Cô không nhìn anh, ngược lại cùng anh hai đường ngược hướng đi về phía trước, chỉ là, cô quên chân mình trước đó đã bị đau, lúc đứng không có cảm giác, giờ phút này vừa mới động sự đau nhức đã lan tràn.

Thời Nhiễm nhíu mày.

Cô nhắm mắt lại muốn chờ cỗ cảm giác đau đớn này biến mất, không nghĩ vừa nhắm mắt xung quanh lại trở nên cực kỳ u ám, không biết từ khi nào cảm xúc khos chịu lại bắt đầu dâng trào ra.

Mặc dù thị giác nhất thời không còn tinh tường nhưng thính giác và khứu giác lại trở nên cực kỳ nhạy cảm.

Gió biển, mùi máu tươi…

Đột nhiên, giống như có một bàn tay vô hình nắm chặt lấy cô, cười quỷ dị, tựa hồ muốn kéo cô vào vực sâu vô trượng.

Thân thể dần dần căng thẳng, mồ hôi lạnh không biết từ khi nào đã xuất hiện trên trán.

Thời Nhiễm cố gắng muốn mở mắt ra, muốn từ trong điên cuồng thanh tỉnh lại, nhưng mà, cô lại không thể khống chế được.

Cô không thể mở mắt ra.

Bàn tay kia, càng dùng sức hơn.

Cảm giác âm u dày đặc vây quanh cô, hô hấp ngày càng rối loạn, thân thể Thời Nhiễm đã bắt đầu run rẩy.

Mà trong chớp mắt…

Cái lạnh lại biến mất và được thay thế bằng sự ấm áp.

Hơi thở nam tính không thể quen thuộc hơn lần nữa bao bọc lấy cô, lòng bàn tay dán lên da thịt, cô cảm giác được tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ như đang nói cho cô biết, hết thảy vừa rồi bất quá chỉ là ảo giác, là ác mộng mà thôi, không cần sợ.

Trong lúc hoảng hốt, cô thoáng nghe được một tiếng thở dài không rõ ràng.

Mở mắt ra.

Trong đôi mắt đen, sâu không lường được của người đàn ông phản chiếu sắc mặt trắng bệch của mình.

Trên người cô rất lạnh, đôi mắt xinh đẹp liền như vậy nhìn thẳng vào anh, không có giễu cợt không có lạnh lùng, cái gì cũng không có, chỉ toàn là sự trong suốt tinh khiết, nhưng giây phút cô mắt mở ra, anh rõ ràng ở trong đó bắt được sự bài xích cùng chán ghét.

Yết hầu Sầm Diễn đột ngột lăn xuống.

Khuôn mặt anh tuấn vẫn bình tĩnh, cuối cùng, anh không nói gì, chân dài sải bước ôm cô rời đi.

Bóng hai người chồng lên nhau.

Nhìn khăng khít gắn bó.

Gió biển vẫn đang thổi, không ai nói chuyện, rõ ràng nhất là tiếng sóng biển.

Đi được một lúc, ánh đèn rực rỡ lại xuất hiện trong tầm mắt.

Sầm Diễn ôm Thời Nhiễm đang đặc biệt yên tĩnh trong lòng mình trực tiếp đi vào thang máy khách sạn, cùng lúc đi vào vừa vặn có hai nhân viên nữ cũng vừa tới cửa khách sạn.

“Tôi có nhầm lẫn không? Thân ảnh vừa rồi sao lại giống Sầm tổng của chúng ta thế? Anh ấy sẽ không đến, phải không? Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói về việc đó cả.” Trong đó cô gái tóc ngắn vẻ mặt mơ hồ nhìn về phía thang máy.

Người bên cạnh khoát tay: “Nhất định là cô nhìn lầm rồi, tuyệt đối không thể là Sầm tổng, đừng nói anh ấy không thể xuất hiện trong bất kỳ hoạt động tập thể của bất kỳ bộ phận nào, ôm một người phụ nữ như vậy càng không có khả năng, chẳng lẽ cô không biết Sầm tổng rất bài xích người khác phái à, bên cạnh chưa từng xuất hiện phụ nữ?”

Cô ấy dừng một chút: “Hơn nữa, Sầm tổng vẫn luôn mặc âu phục áo sơ mi, làm sao có thể ăn mặc đơn giản như vậy?”

“Hình như cũng đúng a.” Cô gái tóc ngắn gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, trên mặt nổi lên vẻ khả nghi đỏ ửng, “Aiii, cô có biết phụ nữ trong cả công ty đều muốn làm cái gì nhất không?”

“Cởi bỏ áo sơ mi của Sầm tổng và sau đó là quần tây … tiếp đó nữa là ngủ với anh ấy, xé rách bộ mặt cấm dục kia một lần!”

Hai người kiềm chế hưng phấn không hẹn mà nói.

Khi đầu ngón tay ấm áp chạm vào da thịt, giống như kích thích dây thần kinh mẫn cảm nhất, hai mắt dần dần rút ngắn tiêu cự, Thời Nhiễm cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Đập vào mắt, chân trái của cô đã được đặt trên đùi của Sầm Diễn, anh nắm chặt chân cô trong lòng bàn tay của mình.

Tư thế quỳ một gối, nửa rũ mắt, tựa hồ có thể kết thành hai từ  ——

Thành kính.

Thậm chí, còn cho người ta một loại ảo giác sau một giây sẽ lập tức hôn lên mu bàn chân cô.

Bất đồng với đầu ngón tay, lòng bàn tay của anh càng thêm ấm áp, hoặc là nói, là cực nóng, chân trái bị anh bao bọc trong đó giật mình có được loại cảm giác bị đốt nóng.

Anh nắm chặt như vậy.

Nụ cười lạnh nhạt khách sáo từ bên môi tràn ra, Thời Nhiễm cử động muốn tránh thoát.

Giống như biết cô sẽ làm cái gì, người đàn ông đột nhiên dùng lực đạo mạnh mẽ hơn, cường thế không cho cô bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.

Cùng lúc đó, anh ngước mắt lên.

Thần sắc quả nhiên ảm đạm, tối đen như mực.

“Sợ cái gì?”

Thời Nhiễm nghe được anh thản nhiên hỏi, bình tĩnh đến cực hạn.

Cho dù là tư thế quỳ một gối, người đàn ông này vẫn thanh lãnh, cao cao tại thượng, cảm giác đó như đã ăn vào xương tủy anh không thể xóa bỏ được.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng mở ra, Thời Nhiễm cười cực kỳ nhạt: “Không sợ cái gì, nhưng chính là không thích Sầm Tứ ca động chạm vào tôi, đầu tiên là tay, sau đó là chân, tôi không thích bị đau, rất không thích.”

“Không buông sao?” Khẽ nâng cằm, thái độ kiêu ngạo như nữ vương.

Nhưng người đàn ông vẫn là không buông lỏng.

Thậm chí, ngón tay anh không biết là cố ý hay vô tình, bắt đầu nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve trên da cô, mỗi một lần đều rất chậm, như là muốn khắc động tác và cảm thụ này vào lòng cô.

“Sau khi dùng xong liền vứt đi, Thời Nhiễm, em xem anh là cái gì? Hả?” Một câu nhàn nhạt, nhưng rõ ràng vô cùng.

Cũng rất quen thuộc.

Chính là đêm đưa cô từ bệnh viện về căn hộ, anh hỏi cô, muốn ngủ liền ngủ, muốn xóa sạch liền bỏ đi, cô xem anh là cái gì.

Không sai biệt, ngay cả vẻ mặt cũng giống hệt.

Môi Thời Nhiễm còn hơi nhếch lên, cô cùng anh nhìn nhau, không né tránh.

“Tự nhiên là…”

“Thời Nhiễm, anh không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy.”

Lời nói bị gián đoạn, ánh mắt người đàn ông trầm trầm chăm chú nhìn cô, giọng điệu trầm thấp mà nguy hiểm, từng chữ từng chữ thấm sâu vào trí nhớ, không cho phép cắt ngang cũng là đang nhắc nhở điều gì đó.

Mà dứt lời, cảm giác lạnh buốt đột nhiên ngấm vào da thịt, cô theo bản năng muốn rút chân lại.

Song, bàn tay của người đàn ông càng lúc càng dùng sức, cô không thể thoát khỏi, trong trận đấu một đối một này, cô không có bất kỳ khả năng chiến thắng nào.

Cảm giác lạnh buốt vẫn còn.

Ở chân, túi chườm đá được đặt lên chỗ bị sưng.

“Đừng nhúc nhích.” Một câu nhẹ nhàng nhưng hết lần này tới lần khác lại có ý trách cứ trong đó.

Thời Nhiễm lạnh mắt nhìn anh vài giây, lát sau, cô cười như không cười dựa thân thể về phía sau, nhắm mắt lại, tư thái thả lỏng tùy ý tựa vào lưng vào sô pha nghỉ ngơi.

Thích chườm thì cứ chườm đi, cô không thèm nhìn anh nữa.

Chỉ là, người đàn ông cứ không buông tha cho cô.

“Đang sợ cái gì?”

Cho dù không có mở mắt, Thời Nhiễm vẫn có thể cảm giác rõ ràng tầm mắt anh rơi vào trên người mình.

Trầm tĩnh.

Mạnh mẽ.

Giống như chưa nghe thấy, Thời Nhiễm không để ý tới.

Chẳng qua là giây tiếp theo…

Hơi thở nóng bỏng đột nhiên phả vào mặt cô, gần như vậy!

Thời Nhiễm giật mình mở mắt ra.

Vẫn là biểu cảm đạm mạc xa cách, cho dù chân cô bị nâng lên, cho dù giờ phút này anh cách cô một khoảng…

Trong đầu Thời Nhiễm liền nhảy ra bốn từ ——

Mặt người dạ thú!

Biến! Thái!

Nhưng Sầm Diễn không biết suy nghĩ của cô, nét mặt và ánh mắt của anh chỉ biểu đạt ra một ý tứ —

Nếu cô không trả lời, anh sẽ liên tục ép hỏi, dùng cách thức cô không thích, không buông tha cô.

Nhìn nhau trong chốc lát.

Đôi môi đỏ tươi của Thời Nhiễm nhếch lên ý cười rạng rỡ, chỉ là dưới sự khiêu khích không hề có nhiệt độ nói: “Xem ra là Sầm Tứ ca đã lớn tuổi rồi, lỗ tai không còn tốt, câu hỏi trả lời rồi còn phải hỏi lại… cũng đúng, dù sao Sầm Tứ ca cũng 31 tuổi rồi, đúng là già rồi.”

Ánh mắt cô vô tội trong suốt.

Lớn tuổi.

Già…

Đôi môi mỏng của Sầm Diễn nhất thời mím thành một đường thẳng, mà trong lòng bàn tay anh, chân cô vẫn như cũ hơi lạnh, giống như vô luận xoa thế nào cũng không ấm lên.

“Bờ biển, đang sợ cái gì?” Giọng nói trầm khàn từ trong cổ họng thoát ra, đôi mắt sâu khóa chặt cô lại, anh nhắc nhở.

Trong nháy mắt, trái tim Thời Nhiễm run rẩy mãnh liệt, tiếp theo là đau đớn kéo dài không dứt, chậm chạp mãnh liệt tuông ra, tất cả đều là ký ức đen tối mà cô rất bài xích.

Nhưng, cũng chỉ là vài giây thế thôi.

“Ồ.” Bên môi lại tiếp tục nhấc lên vài phần độ cong hờ hững, “Tôi là một cô gái nha, nhất thời bị một người lạ không lên tiếng theo dõi lâu như vậy đương nhiên sẽ sợ hãi, ai biết có phải là tên biến thái nào hay không.”

Sầm Diễn không hề tin lời cô.

“Lúc đến bên cạnh em, thân thể của em cứng đờ.” Anh nhìn cô không chớp mắt, dường như đang muốn nhìn thấu toàn bộ những gì cô đang cố che giấu.

Thời Nhiễm thần sắc tự nhiên: “Lá gan nhỏ, không được sao?”

“Trước kia lá gan của em không nhỏ như vậy.”

“Sầm Tứ ca, chính anh cũng nói là trước kia mà, cái gì rồi cũng sẽ thay đổi.” Dừng một chút, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, cô kéo khóe môi, “Huống chi, Sầm Tứ ca anh vốn cũng không hiểu tôi.”

Bộ dáng hời hợt của cô là hoàn toàn không để ở trong lòng.

“Cái gì cũng sẽ thay đổi?” Tư thế vẫn như trước, Sầm Diễn nhìn cô thật sâu hỏi lại.

“Đúng vậy.”

“Kể cả thích cũng thay đổi?”

Thời Nhiễm dừng một chút, cô đối diện với tầm mắt của người đàn ông, bên môi bất đắc dĩ bật cười, sau đó than vãn thở dài: “Sầm Tứ ca, đến tột cùng là anh muốn tôi nói bao nhiêu lần anh mới chịu tin, không thích, tôi không thích anh.”

Cho dù đã sớm không phải là lần đầu tiên nghe thấy lời này, nhưng mỗi lần cô thừa nhận đều giống như một lưỡi dao sắc bén lặng yên không tiếng động nhanh chóng đâm sâu vào tim anh tạo thành vết thương dù có làm cách gì cũng không chữa khỏi được.

Cơn đau nhức dần khuếch đại, ngày một nhiều hơn, hơi thở dường như có chút khó khăn.

“Nếu đã không có cảm giác. “ Sự âm u trong đáy mắt dâng trào mạnh mẽ, anh cố khắc chế, bình tĩnh đến dị thường nói ra những lời còn lại, “Vì sao phải trốn tránh anh? Thời Nhiễm, sao em phải dồn hết tâm sức muốn phân rõ giới hạn với anh như vậy?”

Ngón tay vô cùng nhẹ nhàng vuốt ve làn da cô, anh thản nhiên tiếp tục: “Nếu đã kêu một tiếng Sầm Tứ ca, Tứ ca anh ôm em gái bị trật chân trở về thì em kháng cự cái gì, lại quyết liệt cự tuyệt cái gì, hửm?”

Nói đến đây thôi, anh không nói nữa.

Nhưng ý nghĩa trong lời nói biểu hiện rõ như vậy ….

Nếu không phải vẫn còn yêu, tại sao lại không được tự nhiên mà chống cự.

Thời Nhiễm nghe xong rất muốn cười, mà cô cũng thật là cười lên, tùy ý kiêu ngạo cười đến hai mắt cong cong, ánh mắt sáng chấn động lòng người.

Một giây sau, thân thể cô chợt nghiêng về phía trước, một tay ôm cổ anh kéo gần khoảng cách, hơi thở đặc trưng trên người anh cũng càng thêm rõ ràng mãnh liệt, tận dụng triệt để xâm nhập vào các giác quan trong cô.

“Sầm Tứ ca.” Cô gọi anh, khuôn mặt lãnh diễm ngữ điệu vô cảm, “Anh hỏi tôi coi anh là cái gì, vậy chính anh thì sao, anh coi chính mình là cái gì? Nghĩ rằng một cô gái sẽ chết vì thích anh, nhớ mãi không quên anh, yêu anh đến chết đi sống lại à?”

Ngón tay trắng nõn tùy ý chọc vào da anh vài cái, cô tựa như cảm khái: “Gương mặt này làm cho tôi nhìn thấy rất muốn ngủ, đáng tiếc, bây giờ ngược lại không còn hứng thú nữa, rất vô vị, đừng làm tôi cảm thấy ghê tởm hơn nữa, hửm?”

Dứt lời, cô thản nhiên thu tay lại muốn ngồi thẳng người lên.

Không ngờ người đàn ông trực tiếp nắm lấy tay cô.

Cực chặt.

Thời Nhiễm không nhúc nhích.

Cô nhìn Sầm Diễn, trên mặt anh lúc này không hề che giấu sự mệt mỏi xuất hiện, mệt mỏi vì cố chấp khẳng định cô vẫn còn yêu anh, thậm chí bắt đầu mệt mỏi với chính bản thân anh.

Thật mệt mỏi mà, cô nghĩ.

Nhưng người đàn ông vẫn nắm lấy tay cô, ngay cả khi cô đã nói những lời làm tổn thương anh.

Thái độ trên mặt anh vẫn như trước, trong mắt thủy chung chỉ có hình ảnh phản chiếu của cô.

Thời Nhiễm nhắm mắt lại.

“Sầm Tứ ca.” Cô nói, ngữ điệu bình thản không gượng ép, “Chườm đá xong thì gọi tôi, phiền anh.”

Cô thực sự không muốn mở mắt nhìn nữa.

Khuôn mặt trở nên an tĩnh, thần sắc thản nhiên, không có một chút dấu vết của sự miễn cưỡng hay che giấu, là thật sự hoàn toàn đem anh đá ra khỏi lòng, không lưu lại bất kỳ ký ức nào.

Sầm Diễn nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng u ám.

Anh hiểu rõ hơn ai cả, cho dù giờ phút này anh nói cho cô biết, không thích thì không thích, đổi lại anh sẽ thích cô, là anh đến yêu cô, nhưng cô chẳng những không tin còn sẽ làm cho khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.

Thật giống như đêm đó ăn cơm ở Thời gia, nếu ở trên bàn ăn, anh dưới sự khiêu khích của Thời Ngộ Hàn mà ở trước mặt mọi người nói ra bản thân đã có người mình thích trong lòng, sẽ chỉ dẫn đến kết cục hoàn toàn chặt đứt mọi thứ liên quan đến cô.

Anh chỉ có thể từng bước ép cô rơi vào trong chiếc lưới mà anh đã tự tay dệt nên.

Nhiều năm như vậy, anh tự nghĩ bản thân mình đã là kiên nhẫn nhất, đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng có thể bất động thanh sắc.

Nhưng giờ phút này…

Anh phát hiện những lúc đối mặt với Thời Nhiễm thì anh triệt để không bình tĩnh nổi.

Trái tim cô quá lạnh, quá cứng rắn.

Thời Ngộ Hàn nói đúng, cô đối với anh không có tình cảm cho nên sẽ không cảm động.

Thời Nhiễm mơ mơ màng màng tỉnh lại, tay vẫn còn bị anh nắm chặt, thậm chí tư thế của anh suốt toàn bộ quá trình vẫn không thay đổi, vẫn như cũ quỳ một chân xuống thay cô chườm đá lạnh vào chỗ chân bị sưng lên.

Túi đá đã tan hết, anh cẩn thận xoa xoa chân cô, sau đó một tay cầm bình xịt ở một bên phun vào mắt cá chân cô.

Anh ngước mắt lên.

Tầm mắt hai người giao nhau.

“Tỉnh rồi?”

Ngữ điệu cùng thần sắc của anh trước sau như một đều lạnh nhạt, tựa như những lời cô vừa nói không hề ảnh hưởng đến anh chút nào, càng không có gì thay đổi, làm Thời Nhiễm có chút hoảng hốt, như thấy bóng dáng cô năm đó khi luôn cố đuổi theo anh.

Đàn ông luôn luôn như vậy, vĩnh viễn làm cho người khác không nhìn thấu.

Thời Nhiễm động đậy người, lông mi hướng xuống, ý bảo anh có thể buông ra.

Sầm Diễn cuối cùng cũng buông tay cô ra: “Tối nay em ngủ ở đây.”

Không phải thương lượng, mà là thông báo.

Thời Nhiễm cảm thấy buồn cười: “Sầm Tứ ca, tôi có phòng.”

“Không thích hợp, ngủ không được.” Động tác nhẹ nhàng thả chân cô xuống, Sầm Diễn nói đơn giản nhưng là ngữ điệu mười phần không cho phép thương lượng.

Thời Nhiễm lười phản bác.

Cô tự mình đứng lên muốn rời đi, nhưng mới vừa động, lại lần nữa bị người đàn ông ôm ngang.

Động tác quen thuộc tự nhiên, giống như đã luyện qua hàng ngàn lần, không thể thân mật hơn nữa.

Thời Nhiễm híp mắt, nhìn anh, mà người đàn ông đối diện cũng đang nhìn cô.

Tư thế mập mờ, cảnh vật chung quanh yên tĩnh, nhìn thực sự có vài phần thâm tình thú vị.

Thời Nhiễm không chút để ý vén môi cười nhạt, nhưng không nói gì nữa.

Muốn ôm, vậy thì cứ để anh ôm.

Chỉ cần cô mở miệng, không cần biết là nói cái gì, sợ là anh đều có cách phản biện lại, không bằng cứ im lặng, tựa như đêm trước ở nhà hàng tư ăn cơm vậy, không đếm xỉa đến anh, cái gì cũng coi như không có.

Sầm Diễn cũng không nói gì, anh ôm cô trực tiếp rời đi.

Anh ở trên tầng cao nhất, mà căn phòng Thời Nhiễm ở ngay dưới tầng của anh, thang máy “đinh” một tiếng dừng lại, anh ôm cô bước ra ngoài, toàn bộ tư thế đều không thay đổi, cũng chưa từng buông cô xuống.

Mà Thời Nhiễm, toàn bộ quá trình không liếc anh một cái.

Mắt thấy ngã rẽ qua căn phòng xuất hiện, bước chân của Sầm Diễn đột ngột dừng lại, ngay sau đó, anh thả cô xuống.

Đúng với ý muốn của cô.

Thời Nhiễm nghĩ như vậy, nhấc chân muốn đi ra ngoài liền bị anh mạnh mẽ chặn lại.

Cách đó không xa…

Một người đàn ông và một người phụ nữ đang hôn nhau nhiệt tình.

Rất… ham muốn.

Người bị đặt trên tường rõ ràng là bảo bối của cô, Khương Họa.

Mà người đàn ông kia…

Đột nhiên, trước mắt tối sầm.

Là bàn tay của Sầm Diễn đứng bên cạnh phủ lên mắt cô, che khuất tầm nhìn của cô, khiến cô rơi vào bóng tối, cảm giác mãnh liệt duy nhất chính là nhiệt độ cực nóng trên lòng bàn tay anh, phảng phất có thể thiêu đốt người.

Thị giác bị thiếu hụt, trong một khoảnh khắc, các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn.

Anh đang đến gần.

Hơi thở ấm nóng phun lên chỗ mẫn cảm của cô, giọng nói của anh bên tai cũng chui vào: “Hiển nhiên, bạn bè của em không có thời gian để chăm sóc cho em, dưới tình huống này em chắc chắn sẽ làm phiền họ, hay là muốn ngủ dưới gầm giường nghe lén? Hửm?”

Âm thanh trầm nhẹ không dao động nhưng có thể thấy được ý cười nhạo bên trong.

Thời Nhiễm còn chưa mở miệng nói chuyện, thanh âm người đàn ông lại vang lên ——

“Bọn họ đi vào rồi, rất khó chia lìa.”

Vẫn là một câu rất bình tĩnh đạm mạc nhưng lại vô cùng gợi hình, không biết tại sao, trong đầu Thời Nhiễm đột nhiên nhảy ra cảnh tượng vừa mới nhìn thấy.

Chỉ là góc nghiêng mà thôi, nhưng cô chưa bao giờ được thấy ở trên người Khương Họa.

Thật giống như…

“Thời Nhiễm, đừng nghĩ đến người đàn ông khác trước mặt anh.”

(*) Hình như Tứ ca đang hiểu lầm bạn đi cùng với Nhiễm Nhiễm là nam thì phải, kkkk

Nhiệt độ lòng bàn tay trở nên nóng hơn.

Thời Nhiễm lấy lại tinh thần.

Cơ thể hoàn toàn thoải mái, cô dựa lưng vào tường, lười biếng cong khóe môi, trong bóng tối dùng một giai điệu nhẹ nhàng và dễ chịu nói: “Suy nghĩ, thì sao?”

Đôi môi xinh đẹp của cô hơi cong, nói ra những lời lạnh nhạt, nhưng vẫn khiến người ta muốn hôn lên, hung hăng, nặng nề tra hỏi, thậm chí muốn làm cho đôi môi cô dính chặt vào hơi thở của chính mình.

Sầm Diễn cúi đầu.

Môi cô đang gần trong gang tấc.

Đôi mắt của anh càng lúc càng ảm đạm, phần ý nghĩ muốn khi dễ cô ác liệt muốn từ trong lòng rục rịch xông ra.

Muốn hôn cô.

Ngay bây giờ, ở đây.

Ngay cả khi cô không muốn.

“Sầm Tứ ca, tôi có người mình yêu.” Lúc sắp chạm vào, Thời Nhiễm đưa gương mặt quyến rũ cười khẽ, ôn nhu nhàn nhạt nhắc nhở anh.

Như một cây kim đâm thẳng vào lòng Sầm Diễn.

Trong chốc lát, sự mập mờ không còn nữa, biến mất không thấy bóng dáng.

Bỏ tay ra.

Phục hồi tinh thần.

Sắc mặt người đàn ông tối tăm, Thời Nhiễm nhìn anh nhếch môi cười cười.

Tuy nhiên, cô đã đánh giá thấp sức chịu đựng của Sầm Diễn.

“Vậy thì sao?” Cô nghe thấy anh hỏi ngược lại, thậm chí còn nhìn thấy bên môi anh tràn ra ý cười ngả ngớn vô cùng hiếm, tựa như đêm đó cô nói cô không thích anh, anh cường thế hỏi ngược lại, không thích thì như thế nào.

Cùng lúc đó, bàn tay của cô bị anh giữ lại.

Không biết khi nào khoảng cách giữa hai người đã gần sát nhau.

Thời Nhiễm thần sắc không thay đổi.

“Sầm Tứ ca…”

Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy có tiếng cười đùa từ xa đến gần, thanh âm nhộn nhịp bỗng mang theo sự khiếp sợ tột cùng dừng lại —

“Sầm… Sầm tổng?!”

Bước chân đột ngột dừng lại, đoàn người ngơ ngác nhìn nhau, tiến thoái lưỡng nan.

Trong đoàn người cũng có hai nữ nhân viên lúc trước ở cửa khách sạn cho rằng đã nhận nhầm Sầm tổng.

Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy khiếp sợ trong mắt đối phương, liền dùng ánh mắt kích động trao đổi qua lại——

“Vậy mà! Thật sự là Sầm tổng!”

“Cô gái xinh đẹp này là ai? Có quan hệ gì với Sầm tổng? A a a, không đúng, mấu chốt chính là tư thế của họ! Ép tường… ép tường! Không tin được khi còn sống tôi lại có thể nhìn thấy Sầm tổng cấm dục, không gần nữ sắc lại đè con gái người ta vào tường! Một màn làm người ta nhiệt huyết sôi trào!”

Người đứng đầu bộ phận kỹ thuật phản ứng lại đầu tiên.

“Xin lỗi, Sầm tổng, chúng tôi sẽ rời đi ngay.” Người phụ trách áy nhỏ giọng nói, vội vàng quay đầu ra hiệu cho những người khác cũng đi theo mình.

Mặt Sầm Diễn không chút thay đổi, thập phần lãnh đạm.

Dù có khiếp sợ đi nữa, nhưng nghĩ đến tính cách và tác phong nhất quán của Sầm Diễn, căn bản không ai dám ở lại hay bàn tán gì về anh, ít nhất bây giờ sẽ không, nhưng chờ lúc trở về phòng thì khác.

Mọi người nhìn không chớp mắt, luyến tiếc rời đi.

“Chờ một chút…” Lúc này Thời Nhiễm từ từ nhàn nhạt vén khóe môi lên, như cười như không nói, “Đừng hiểu lầm a, tôi và Sầm tổng của mọi người không có quan hệ gì, tôi đã có bạn trai.”

Mọi người: “…!!!”

Có bạn trai?

Chẳng lẽ, Sầm tổng…là nam tiểu tam?!

Chúa ơi!

Trong nháy mắt, đã có người nhanh chóng tự bổ não viết ra mấy vạn chữ yêu hận tình thù, tam giác tình ái, có người trong mắt hưng phấn, chỉ là cơ hồ cùng lúc một cỗ lãnh ý đánh tới, làm cho người ta không ngừng run rẩy.

Vì thế lập tức không ai dám dừng lại, tăng tốc bước nhanh chân rời đi.

Rất nhanh, trong hành lang khôi phục sự yên tĩnh một lần nữa, không gian chỉ còn lại hai người Thời Nhiễm và Sầm Diễn.

Thời Nhiễm mặt mày tươi cười kiều mị lại khiêu khích.

Sầm Diễn nhìn cô, ánh mắt âm thầm khắc chế, một giây sau, anh cúi người ôm cô lại!

Thời Nhiễm lại bị ép trở về phòng Sầm Diễn ——

Phòng riêng của cô tạm thời không phù hợp để quay trở lại, gọi cho quầy lễ tân cũng được thông báo rằng khách sạn không còn phòng trống.

Không uổng công anh ngàn mưu vạn kế, nhất quyết không để cô đi.

Có vẻ như cô đã không có lựa chọn nào khác.

Đột nhiên…

Tứ ca: Lão bà đâm chọc vào lòng tôi cũng đúng, dù sao cũng do tôi lưu manh trước, nhưng tôi biết lão bà vẫn còn yêu tôi cho nên trong lòng đều vui vẻ chấp nhận.

Nhiễm Nhiễm: Lạnh nhạt.jpg

Thời Ngộ Hàn: Hôm nay cẩu nam nhân Sầm Diễn lại tiếp tục lừa mình dối người thêm một ngày nữa.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!