Chương 22

[Đam Mỹ] Mùa Đông Ấm Áp

12.896 chữ

02-05-2023

Lúc Đường Tu tỉnh lại, bởi vì mất máu quá nhiều, đầu anh choáng váng cực kỳ, mở mắt ra chỉ thấy trời đất quay cuồng mờ ảo.

Anh nỗ lực phóng tầm mắt đến mép giường, không có ai.

Trên người anh vẫn là quần áo lúc nãy, dây nịt bụng cũng không được cởi bỏ, đứa nhỏ trong bụng động đậy nhẹ nhàng, giống như bé á nhỏ trong phun bong bóng, "lộc cộc lộc cộc".

Anh lại hơi mơ hồ, cảm giác lúc nãy nghe được giọng Khương Mặc, có lẽ chỉ là ảo giác.

Anh nắm chặt mép giường để tựa vững, cố hết sức nghiêng mình, dùng nửa người còn lại không bị thương cố gắng chống đỡ mà gian nan ngồi dậy, miệng vết thương cứ bị co ra rút vào, càng lúc càng đau.

Anh che miệng vết thương, vừa run rẩy vừa hít thở, nhắm mắt nhẫn nhịn không phát ra tiếng động nào.

Chờ cơn đau dịu đi, anh mới vươn tay đến tủ đầu giường lấy ấm nước, đổ lưng lưng(*) nước nào cái ly bên cạnh.

(*): khoảng hơn phân nửa hoặc xêm xêm nửa ly.

Lúc anh muốn thả ấm nước ra, vì không khống chế lực tốt, vòi chạm vào miệng ly làm nó rơi từ cạnh bàn xuống đất, tiếng "Choang" vang lên.

Khương Mặc nghe tiếng động, bỏ đống trái cây đang rửa sạch trong nhà vệ sinh chạy ra: "A Tu?"

Đường Tu nghe được giọng nói cậu, ngơ ngẩn ngẩng đầu, con ngươi như bị che bởi một tầng sương mù cùng với một chút ướt át ngây thơ.

Ngôn Tình Cổ Đại

"Anh đừng nhúc nhích, đừng có lộn xộn nha, anh muốn uống nước em lấy đút cho anh." - Khương Mặc nhìn anh ngồi cũng ngồi không xong, vịn lan can giường mới có thể ổn định thân thể, cũng không biết anh đứng dậy kiểu gì, cũng không rõ sao mà lấy được ấm nước, nếu không có mấy thanh bảo hộ trên giường, sợ là anh có thể từ trên giường ngã xuống.

Cậu ngồi xuống mép giường, để anh dựa vào mình, cầm một cái ly đã bỏ gói Glucose vào, sau đó cho nước khuấy đều rồi đút anh.

Đường Tu uống chừng lưng ly nước, Khương Mặc lại cầm cái ly đi, anh oán hận nhíu mày: "Cậu làm gì vậy? Tôi còn khát mà."

Khương Mặc nghe giọng anh nói hệt như một chú mèo con đang kêu, trong lòng tê dại đau xót, vừa rót nước vừa nhẹ nhàng dỗ: "Em biết, để em rót đầy ly cho anh dễ uống, nếu không dễ bị sặc lắm, ráng khoẻ nha anh!"

Một ly nước đầy lại được đưa đến bên môi, Đường Tu cúi người ừng ực uống, yết hầu tái nhợt tinh xảo đang lả lướt chuyển động, khiến Khương Mặc nhìn mà muốn gấp gáp yêu thương.

Đường Tu uống nước xong, ngẩn đầu nhìn Khương Mặc, hốc mắt nhàn nhạt phiếm hồng, khàn giọng nói: "Sao cậu lại ở đây?"

Khương Mặc lấy khăn giấy lau vệt nước trên cằm anh, qua loa nói: "Có tí việc."

"Vậy hả?" - Đường Tu gật gật đầu rồi lại nói: "Cậu đem theo một nhóm người tới đánh lộn với người dân trong thôn đúng không?"

Khương Mặc chần chờ một lát, bàn tay lặng yên nắm chặt lại, "Ừm" một tiếng.

Đường Tu nở nụ cười, khoé môi tái nhợt cong lên nhìn cực kỳ nhu hoà sạch sẽ: "Không nghĩ tới một đứa nhóc như cậu vậy mà có bản lĩnh ghê, hô một tiếng là có thể kêu một đống người tới giúp."

Anh vừa nói vừa duỗi tay xoa xoa bàn tay đang căng chặt của Khương Mặc, luồn ngón tay anh vào kẽ tay cậu, mười ngón tay của anh và cậu đan chặt vào nhau.

Khương Mặc cúi đầu nhìn ngón tay tái nhợt ôn nhu của anh, cổ họng bỗng dưng nghẹn lại.

Anh không gặng hỏi cũng không hoài nghi cậu, chỉ nắm tay cậu nói: Thì ra cậu lợi hại như vậy.

Thấy cậu không nói gì, Đường Tu bắt đầu hơi bất an, đem ngón tay mình siết chặt tay Khương Mặc, nhẹ nhàng nói: "Có phải tôi nói sai gì rồi không? Tôi không cố ý châm chọc cậu đâu, thật đó....Đừng bơ anh đây được không?"

Khương Mặc có bao giờ nghe qua cái ngữ khí cẩn thận của anh như vậy bao giờ, trái tim cậu nhói lên một trận, giơ tay vỗ về lên khoé mắt ướt át của anh, nhẹ nhàng nói: "A Tu, anh....sao vậy?"

Đường Tu lại nhìn Khương Mặc cười cười, bỗng nhiên ghé sát vào bờ môi cậu, nhẹ nhàng hôn một chút, ánh mắt lộng lẫy sáng ngời như có hàng ngàn dãy ngân hà chạy qua.

Tim Khương Mặc run lên, do dự được hai giây liền lập tức cúi đầu nhanh chóng ngậm lấy cánh môi tái nhợt lạnh lẽo của Đường Tu, chiếm lại quyền chủ động, đầu tiên là gặm cắn hơi thở ngọt lành ở đầu môi, tiếp đó lại thâm nhập vào, trêu đùa với đầu lưỡi lả lướt tinh xảo của anh, triền miên đến mức làm anh run rẩy, hai má ửng hồng không ngừng thút thít.

Đường Tu thường vô cùng bất mãn với những cái hôn sâu như thế này, hay liều mạng gãi gãi bờ cậu, nếu cậu vẫn không buông tha thì anh sẽ cắn một cái thật tàn nhẫn vào đầu lưỡi, nhưng hôm nay anh bị hôn đến hai má nóng bừng mà vẫn cố hết sức đáp lại cậu dù động tác có hơi chút vụng về.

Trong khoảng khắc đó, trực giác Khương Mặc dường như có điều gì đang mách bảo.

Lúc này, nếu cậu muốn anh, anh nhất định sẽ không cự tuyệt, cũng chẳng sợ vết thương trên vai anh còn đau đến nỗi ngồi cũng không xong.

Anh đang lấy lòng cậu.

Biết được điều này, Khương Mặc bối rối không biết làm sao.

Khương Mặc chỉ dừng ở nụ hôn sâu này, ôm cơ thể vô lực của người đang không ngừng thở dốc, hỏi lại anh lần nữa: "A Tu, anh rốt cuộc bị sao vậy....Tên điên kia làm anh sợ hả? Không có việc gì nữa rồi, đừng sợ!"

"Tôi sợ cái đầu cậu." - Đường Tu thở hổn hển phủ nhận.

"Nhưng anh không cắn em mà." - Khương Mặc cau mày mặt đầy căng thẳng.

"...." - Đường Tu ngẩng đầu cắn một cái lên xương quai xanh Khương Mặc, lực cắn không hề nhẹ tí nào.

"Ashhh...!" - Nói cắn cái cắn liền, Khương Mặc bị cắn không chút phòng bị nên mặt cậu đực(*) ra.

(*): Ngây ra, đờ ra, không còn biết phải làm gì.

"Cắn chết cậu!" - Đường Tu nghiến răng nghiến lợi: "Thiết nghĩ lâu rồi không gặp nên đút đường cho cậu ăn, kết quả là cắn cậu cũng nói, không cắn cũng nói, tôi chưa thấy ai khó chiều như cậu."

Đến bây giờ, Khương Mặc mới thấy người này mới giống A Tu, cậu cười hai tiếng ngây ngô, giống như con chó Golden cỡ lớn ôm chầm lấy anh, đem đầu chôn vào cổ anh, nhẹ nhàng cọ cọ.

Đường Tu thấy ngứa, cười rộ lên thì bả vai lại đau, liền bóp cánh tay Khương Mặc nói: "Cậu làm gì vậy, chó à?"

Khương Mặc ôm anh, trầm mặc hồi lâu, giọng nói bõng trở nên khàn khàn vô cùng: "Đừng nói chỉ có anh sợ....Em cũng sợ, nhìn anh cả người đầy máu, em cảm thấy tim mình như đang nhảy ra ngoài.

Nếu em lúc đó không đi ngang thì...."

"Khương Mặc, không có "nếu" nhiều như vậy đâu, đừng nghĩ nữa." - Đường Tu thu ngón tay lại, ôm Khương Mặc càng chặt, vừa chịu đựng vết thương đau vừa nhẹ nhàng nói: "Cứ nghĩ nếu cái này có xảy ra, rồi sau đó thế nào, thì sẽ chỉ càng ngày càng khó chịu hơn thôi."

Khương Mặc thở dài, rầu rĩ "ừ" một tiếng, cậu có rất nhiều chuyện muốn nói với Đường Tu, nhưng không biết nên mở lời từ chỗ nào.

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Khương Thánh ngó đầu vào, cười tủm tỉm nói: "Anh! Chị dâu! Em mang cơm tới cho hai người nè~"

Cậu đi khập khiễng, Khương Mặc đỡ Đường Tu nằm xuống đàng hoàng, muốn tới dìu cậu, Khương Thành cảm thấy ngượng ngượng nên nói: "Anh làm quá rồi, đừng lo cho em."

Đường Tu cảm thấy vết thương trên vai ngày càng đau, nên anh phản ứng hơi chậm, lúc nhận ra mới quay lại hỏi: "A Thành, chân cậu sao vậy? Do bị người kia..."

"Không phải đâu chị dâu, anh đừng nghĩ nhiều!" - Khương Thành vội vàng lắc đầu: "Là do anh em tới đón, em chạy nhanh lên, hối hả quá nên té ấy mà."

Đường Tu trầm ngâm một lúc rồi nói: "Lại đây, tôi xem thử."

Khương Thành không biết làm sao nên nhìn qua Khương Mặc, Khương Mặc ngầm bảo em qua đi, Khương Thành đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường, vén ống quần lên cho Đường Tu xem cái đầu gối sưng tím của mình.

"Cậu----" - Đường Tu giận đến xanh mặt: "Bị như thế này rồi, ngồi còn đau như vậy, cậu chạy đi mua cơm làm cái gì?"

"Không, cũng không đau lắm đâu chị dâu, có làm trị liệu sơ qua rồi...." - Khương Thành vừa nói vừa run, vừa túm lấy góc áo Khương Mặc đang ngồi phía sau mà cầu cứu.

Khương Mặc sờ sờ mũi: "Chuyện này, A Tu...."

"Cậu câm lại! Mang theo vết thương chạy nhảy tùm lùm, cậu dạy cậu ta đúng không? Dạy điều tốt thôi được chứ? Sao?" - Đường Tu hận không thể đánh hai anh em nhà này một cái - "Các cậu nghĩ chính mình là cao thủ võ lâm, vô địch thiên hạ, bị thương thì điểm huyệt vài cái rồi phun vài ngụm máu là khỏi hả?"

Khương Thành muốn cười, mà thực tế cũng không nhịn được, liền phì cười.

"Cậu cười cái gì? Ai làm cậu mắc cười?" - Đường Tu quát lớn.

Khương Thành sợ tới mức run run: "Em em em em không có ý gì đâu, chỉ là muốn nói....Chị dâu xem nhiều phim kiếm hiệp quá rồi, như chuyện hài cũ á."

"Câm mồm!" - Khương Mặc đập một phát vào ót Khương Thành.

Khương Thành uất ức ngậm miệng.

Khương Mặc ho khan vài tiếng, giảng hoà nói: "À thì, A Tu, chân Khương Thành em đã dẫn đi khoa chấn thương chỉnh hình kiểm tra rồi, không có gì đâu, bác sĩ cũng làm trị liệu sơ qua rồi."

Đường Tu hơi sủng sốt, vừa chuẩn bị cầm túi lên lại hạ xuống, anh nhớ trong túi mình có một chai tinh dầu hoa hồng, anh tưởng sẽ lấy ra giúp Khương Thành xoa bóp đơn giản để lưu thông máu các thứ, như vậy cậu sẽ không đau nữa.

"Cho nên anh đừng quan tâm em ấy nữa." - Khương Mặc mở hộp cơm Khương Thành mang đến ra, ngẩng đầu nhìn qua đồng hồ: "Chúng ta nên ăn cơm rồi."

"Được, hai anh cứ ăn cơm đi, em phải xem xét thật tốt rất nhiều báo cáo nữa!" - Khương Thành vừa nói, vừa mong đợi nhìn Khương Mặc, phát hiện anh không có ý định giúp mình, bèn cụp mắt xuống.

"....Cái chân không nên đi lung tung, sẽ đau nhiều....hồi phục vết thương cũng chậm." - Đường Tu cau mày, nhẹ nhàng giúp Khương Thành thả ống quần xuống.

Có lẽ khi nói như vậy, bọn họ sẽ cho mình là kẻ dối trá.

Do anh không nghe giải thích tình huống rõ ràng, không đầu không đuôi mà mắng chửi người khác xối xả, sau đó bù lại bằng một câu nói bùi tai mà thôi.

Anh cẩn thận nhớ lại những câu mình nói vừa rồi, mỗi câu đều rất khó nghe, cũng do Khương Thành tốt tính mới có thể chịu đựng được những câu mắng chửi nặng nhẹ của anh.

Rõ ràng là có những phương pháp khác để giải thích cho họ hiểu, nhưng tính anh nóng nảy luôn dễ dàng tự cho mình là đúng, kết quả khiến anh nói ra mà không lựa lời.

Anh như vậy đã khiến Trăn Trăn tổn thương nhiều vậy rồi, bây giờ vẫn tiếp tục không thể kiềm chế chính mình khiến anh bối rối.

"Anh nghĩ gì vậy A Tu?" - Khương Thành vừa khuấy cháo vừa hỏi.

Đường Tu lắc lắc đầu, cơn tức lúc nãy khiến tim anh đập liên hồi, vận động quá mức khiến vết thương anh chảy máu không ngừng, anh nhìn bàn tay đang khuấy cháo của Khương Mặc, ngón tay mạnh mẽ hữu lực khiến anh rất muốn nắm lấy bàn tay ấy.

Như vậy anh sẽ cảm thấy vết thương không còn đau nữa.

"Khương Mặc, cháo...." - Anh run rẩy chịu đựng cơn đau, muốn cố chút sức nâng bàn tay mình lên để lại gần cậu, muốn nói với cậu, cậu có thể để cháo xuống mà nắm tay anh hay không, tay anh đau rồi.

"A Tu chờ chút nha, anh sắp được ăn cháo rồi." - Khương Mặc lại nhìn thoáng qua đồng hồ, thử độ ấm của cháo, chân mày nhíu lại mang theo sự nôn nóng và bất an không thể che giấu.

Thật ra cậu đã giấu rất kỹ rồi, nhưng đến khi hai người đối diện tầm mắt, Đường Tu đã nhận ra.

Anh vừa nâng tay lên một ít rồi thả xuống, tay nắm chặt tấm drap trải giường, đau âm thầm đến khi cả người toát mồ hôi.

Anh nỗ lực ổn định nhịp thở, cố gắng giữ vững giọng nói hỏi Khương Mặc: "Lát nữa cậu....phải đi à?"

"...." - Tim Khương Mặc đau như ai cấu một cái, tay cầm muỗng run nhẹ, yết hầu như có cái gì nghẹn lại, một chữ cũng không nói nên lời.

Cậu thật ra đã không nói bất cứ cái gì cho anh, vẫn luôn cho rằng mình giấu rất kỹ.

Cậu không biết một người tinh tế, tỉ mỉ nhiều như vậy mới có thể thấy được áp lực, cảm xúc của người khác giấu sâu trong đáy lòng.

"Nếu không thì cậu đi trước đi, cháo tôi có thể tự uống, không sao đâu, đừng để chuyện cậu bị chậm trễ." - Đường Tu tái nhợt cười cười mơ hồ: "Trở về thì mua cho tôi đồ ăn ngon, tôi không nghĩ mình sẽ ăn cháo hết cả ngày hôm nay."

Khương Mặc nhìn Đường Tu tươi cười, tim cậu đau nhức vô cùng, cậu rũ mắt dùng sức chớp chớp vài cái, giọng khàn khàn: "Anh muốn ăn gì?"

"Súp bao tử nấu tiêu."

"Anh lúc nào cũng thích cái này hả? Rõ ràng lần não cũng ngại ăn cay nên đâu ăn hết đâu?"

"Ăn không hết không còn có cậu sao?"

Điện thoại trong túi Khương Mặc reo không ngừng, cậu với Đường Tu đều im lặng trầm mặc, toàn bộ thời gian trong phòng ngoài tiếng chuông điện thoại ra thì tất cả như ngưng động lại, cậu nắm chặt nắm tay, đôi mắt đỏ hoe: "Em phải đi rồi, em sẽ kêu A Thành đến chăm sóc anh."

Đường Tu xua xua tay, nói: "Đừng phiền đến A Thành, tôi không sao cả, cậu mau đi đi."

Khương Mặc biết bản thân mình không có thời gian, đang khảo sát tình hình xung quanh thì gặp Đường Tu bị thương, cậu không bỏ được anh, nên đã chậm trễ tiến độ nửa ngày, rất nhiều chuyện quan trọng cậu không thể lường trước được, trước mắt Lương gia đang trên đường đến Quách gia, cậu cần thiết phải qua.

Cậu lấy một mảnh giấy đưa cho Đường Tu, mặt trên viết một số điện thoại: "Chỗ này là phòng khám tư nhân, khá an toàn, nếu anh có việt rời đi thì gọi vào số này."

Đường Tu nhìn vào dãy số, anh chưa gặp qua nó bao giờ, trông không giống số điện thoại mà giống một tổ hợp mật mã.

Nhưng cái gì anh cũng không hỏi lại, chỉ nhận lấy tờ giấy, siết chặt nó trong lòng bàn tay, nói tôi đã biết.

"Em sẽ nhanh trở về." - Khương Mặc cúi người hôn lên trán anh, lúc xoay người rời đi, hạ quyết tâm không quay đầu lại..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!