Chương 16

[Đam Mỹ] Mùa Đông Ấm Áp

11.157 chữ

31-01-2023

Đường Tu sau khi hạ sốt thì luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, trái tim bằng cách nào đó như đang treo lơ lửng không thể hiểu được, chỉ cần anh hơi vào giấc ngủ sâu một chút thì nó cứ bất thình lình co rút lại, cũng làm anh tỉnh hẳn.

Rất nhiều lần anh muốn tỉnh giấc nhưng anh lại quá mệt mỏi, anh thường có cảm giác Khương Mặc đang ở bên chăm sóc anh, anh lại cảm thấy chính mình đang mơ mơ hồ hồ nói với cậu ấy rằng nếu có việc thì cứ đi trước, nhưng có vẻ cậu ấy vẫn ở bên.

Đứa ngốc này, lại xem những lời anh nói lúc mê sảng là thật, có ăn vạ đến chết cũng không đi.

Bởi vì sốt, đầu óc cứ choáng váng quay cuồng, hơn nửa dạ dày trống rỗng đau đớn như bị thiêu cháy, khiến anh luôn cảm thấy khó chịu muốn nôn ra, nhưng lại nhớ kỹ Khương Mặc đang bên cạnh, tên ngốc này đã bị cơn sốt của anh doạ đến ngu rồi, nếu làm vậy thì cậu ấy sẽ trực tiếp bế anh tới bệnh viện mất.

Vì thế anh chỉ có thể cố gắng chịu đựng, mơ mơ màng màng mà nằm, dần dần không biết mình đang mơ hay tỉnh.

Cho đến khi một tiếng sấm lớn vang tận trời xanh doạ anh bừng tỉnh, anh mở to mắt, thấy ngoài cửa sổ mưa đang tầm tã, một tiếng rồi một tiếng sấm cùng với tia chớp cứ chớp loè liên tục, liên tiếp không ngừng, làn người ta cảm thấy áp lực không thể tả.

Anh nhìn ở mép giường thì không thấy Khương Mặc đâu, nhìn tổng thể cả phòng ngủ cũng thấy, do ngồi dậy đã khiến dạ dày anh co rút đau đớn, anh ghé vào mép giường nôn ra một ít nước chua có lẫn vài tơ máu.

Anh lo lắng Khương Mặc vẫn còn ở nhà, mặc cho đầu đang cháng váng đến nỗi khó xác định rõ phương hướng, anh chạy nhanh xuống lầu lau dọn sàn nhà bừa bộn, lau dọn xong thì dạ dày đau đến nỗi anh đổ cả mồ hôi lạnh, bên ngoài sấm sét vẫn ầm ầm không ngừng, anh ôm bụng quỳ rạp xuống đất, ngồi hồi lâu cũng không dậy nổi.

Anh cảm thấy rất có lỗi với đứa nhỏ trong bụng mình

Có vẻ anh đánh giá hơi cao về thể chất của mình rồi. Cơ thể mang thai thì ngày sau không bằng ngày trước, một sinh mệnh vốn dĩ khoẻ mạnh lại phải khổ sở bị bỏ đói chung với anh trước khi thành hình.

Nếu anh sớm hiểu chuyện một chút thì tốt rồi.

Lần đầu tiên anh bị đau dạ dày là khoảng năm anh chín tuổi. Khi đó vì không hiểu chuyện, cho rằng đau bụng cũng giống như đau bụng bình thường do ăn đồ cũ, nên anh cảm thấy có thể chịu được, từ từ rồi sẽ hết đau.

Nhưng từ lần đó, mỗi lần anh ăn đồ cũ thì bụng lại quậy anh như vậy, thậm chí thường xuyên bị đau đến mức không ăn nổi thứ gì, ăn một lần ói một lần, có khi đi kèm vài tơ máu, có lúc anh nghĩ rằng mình sẽ chết, sợ tới mức khóc như một đứa trẻ lên ba.

Lúc đỡ đỡ có đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là bệnh viêm loét dạ dày, tích cực điều trị sẽ không có vấn đề gì. Nhưng do đi bệnh viện, anh chưa kịp mua cho em gái món ăn vặt em ấy thích, nhìn em khóc khiến vành mắt anh cũng đo đỏ theo, làm trò đến khi em nín khóc và nở nụ cười, hỏi ngược lại sao anh cũng khóc vậy?

Anh không biết nên trả lời em gái thế nào, anh chỉ nghỉ, nếu một ngày anh không còn nữa, không có ai chăm sóc ba mẹ lẫn em gái, lúc bọn họ chịu ấm ức thì làm sao bây giờ?

Sao lúc ấy lại ngốc thế? Lại không hiểu chuyện như vậy, nếu lần đầu tiên bị đau mà đi khám thì tốt rồi, nói không chừng bệnh cũng không nghiêm trọng như bây giờ.

Đường Tu mơ màng nhớ lại những sự việc trước kia, như cảm thấy có ai đang ôm lấy bờ vai mình, anh bỗng nhiên giật mình, không biết sức lực từ đâu mà có, cố chống sàn nhà đứng thẳng lên, âm thanh có chút vội vàng: "Không có gì....Tôi không sao cả, tôi nhặt đồ dưới đất lên."

Động tác người kia hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng ôm lấy anh, vươn tay gạt mớ tóc ướt đẫm lộn xộn trên trán, nhẹ giọng gọi A Tu.

Cái ôm của người nọ quá ấm áp, ấm áp đến nỗi Đường Tu không phân biệt rõ đây là thực tại hay quá khứ. Anh nhớ đến lúc nhỏ bị bệnh, ba đã từng ôm lấy anh đút thuốc, có khi sẽ hát vài bài nhạc thiếu nhi ru anh ngủ.

Anh dựa vào người nọ, vô thức lẩm bẩm gọi ba.

Người nọ thở dài: "A Tu, em là Khương Mặc."

Trong lòng Đường Tu "bộp" một cái, lấp tức tỉnh khoảng bảy, tám phần, thân thể vốn dĩ có thân nhiệt thấp giờ đây có hơi xấu hổ mà nóng lên.

Cái này có hơi mất mặt thực sự.

Anh không biết nên đối diện với Khương Mặc thế nào, cúi đầu chà chà chóp mũi, lẩm bẩm nói: "Chắc đầu óc tôi bị sốt hỏng rồi...."

Khương Mặc nhìn Đường Tu lui ra xe rồi cúi đầu nhận lỗi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, liền chạy nhanh đến đỡ anh ngồi xuống giường: "Dạ dày đau à? Để em xoa xoa cho anh một chút."

"Không cần." - Đường Tu gần như cự tuyệt theo bản năng: "Không đau."

Anh không nói dối, vừa nãy Khương Mặc xuất hiện doạ anh hoảng sợ, dạ dày anh cỏ vẻ biết điều mà không làm mình làm mẩy.

Khương Mặc ngồi ở mép giường, trong tiếng mưa gió sấm giật mà im lặng thật lâu, vì bệnh quáng gà nên Đường Tu không nhìn rõ gương mặt cậu, chắc do cậu ấy bị chính anh cự tuyệt nên không cao hứng.

Anh cảm giác hôm nay Khương Mặc có hơi lạ lạ, nhưng anh không biết lạ chỗ nào.

"....Mặt cậu lại nhăn một đống rồi kìa. Sao giống con nít vậy, không phải tôi cố ý bắt nạt cậu đâu." - Giọng nói Đường Tu ngắt quãng, có vài chữ nghe không rõ, trêu trêu chọc chọc cũng chữ được chữ không: "Tôi có chê tay cậu quá lạnh, đừng nói lúc này tôi không đau, nếu đau tôi sẽ nói, cậu lấy khối băng này che lên bụng tôi chắc tôi xỉu quá...Lại đây tôi sưởi ấm tay cậu."

Đường Tu ho khan nhè nhẹ, cố hết sức với tay qua, Khương Mặc bỗng nhiên túm lấy cổ tay anh, kéo anh vào lồng ngực.

"....." - Đường Tu ngẩn người, sau đó cười nói: "Làm nũng à?"

"A Tu, lúc anh bị sốt, anh luôn gọi ba."

"....."

Khương Mặc đem ngón tay mình luồn sâu vào mái tóc mềm mại của anh, nhẹ nhàng xoa xoa cái ót, trầm giọng nói: "Nói cho em biết, ai khi dễ anh?"

Giọng nói với hành động của cậu đều quá nhẹ nhàng, mềm mại, yết hầu Đường Tu nghẹn lại, đem mặt vùi vào hõm vai cậu, giọng nói yếu ớt đến nỗi khó nghe rõ ràng: "Không có."

"Không có?" - Khương Mặc không tin: "Vậy sao nhìn anh có vẻ như mới chịu uất ức gì vậy?"

"Cậu giận."

"Giận đến mức anh muốn gọi ba à?"

"Ừm, không được hả?"

"Đương nhiên được." - Khương Mặc không nhịn được bật cười: "Vậy sao tự nhiên anh tha em rồi?"

"Lần này cậu không gạt tôi, nói không đi là không đi, thấy vậy nên cố ý tha cho cậu...." - Đường Tu nói nói nên tiếp tục ho khan.

"Sao hạ sốt rồi còn ho nhiều dữ vậy?" - Khương Mặc vội vàng vỗ nhẹ vào lưng anh.

"Có khả năng chưa khỏi hoàn toàn....Cậu đừng lại gần quá." - Thật ra ngoài việc vừa hết sốt, phần nhiều là do tim anh không thoải mái, ngực hơi ngứa ngáy bên trong, khó chịu quá thì cơn ho ập tới.

Khương Mặc vẫn ôm anh, đồng thời rót cho anh ly nước ấm: "Em từ nhỏ đến lớn đều không biết cảm giác bị sốt là gì, anh không lây cho em được đâu."

"Câm miệng lại đi. Cái này không nói thì không cần cãi lộn đâu." - Đường Tu khẽ quát: "Cậu nói xong mà sốt thật, tôi đánh cho chết."

Khương Mặc cười hai tiếng rồi không nói gì, trầm mặc hồi lâu, cậu mới nhẹ giọng chậm rãi nói: "A Tu, cảm ơn anh vì đã tha thứ cho em nhanh như vậy. Ngày mai có chút việc em phải xử lý, lần này không biết bao giờ mới có thể gặp anh."

"Đi đâu? Nói tôi biết được không?" - Anh thử hỏi Khương Mặc.

"Không thể....Nhưng em cam đoan với anh, lần này em sẽ không đem cả người đầy máu về gặp anh đâu." - Khương Mặc lại cười, tiếng cười có chút gượng gạo, nhưng lại vô cùng dịu dàng.

"......Này, nhiêu đây đủ rồi." - Đường Tu nghẹn ngào đáp lại, chậm rãi vòng tay lên vai Khương Mặc, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt.

Khương Mặc ngây ngẩn cả người.

Đường Tu cười vươn tay sờ sờ đôi mắt cậu, sau đó tiến lại bên tai nhẹ giọng hỏi: "Sao cậu khóc? Nói tôi nghe được không?"

Khương Mặc nghe anh cẩn thận dò hỏi, trái tim như bị ai đó cào xé dữ dội, phòng tuyến vẫn luôn cố thủ của cậu giờ đây vỡ nát, cậu hít một hơi sâu, dùng sức ôm chặt Đường Tu, tuy ngày thường khi ôm người này như ôm bụi gai vậy, nhưng lúc cậu yếu đuối nhất cũng chính anh là người duy nhất ban cho cậu cái ôm bao dung dịu dàng.

Người này dù có tức giận thế nào cũng chưa bao giờ nỡ tổn thương cậu, thậm chí một lời nói nặng cũng chưa từng thốt ra.

"A Tu, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi." - Khương Mặc nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cảm xúc mình, tuy Đường Tu vòng tay lên người cậu mà trấn an, nhưng ngôn từ cậu nói vẫn mang theo chút ức chế nghẹn ngào: "Em vốn dĩ đồng ý ngày mai, ngày mốt, ngày kia sẽ ở với anh, nhưng em có một người bạn, bởi vì em, cậu ấy tự sát....Do em hại ấy. Em thực sự không thể nói với anh quá nhiều, em...."

Tiểu Đông tự sát.

Lúc ở nhà vệ sinh của phòng bệnh, cậu ấy ngồi trên chiếc xe lăn, cắt mạch máu ở cổ tay mình, để tay trong bồn tắm, làm máu trong người mình chầm chậm chảy ra mà đi.

Lúc cậu chạy đến bệnh viện, bác sĩ đã tuyên bố Tiểu Đông không thể cứu kịp, cậu chỉ thấy xác Tiểu Đông đã được trùm vải trắng.

A Mao có nhắc nhở cậu nhiều lần, lúc Tiểu Đông biết chân mình không giữ lại được, cảm xúc vẫn luôn không ổn định, cậu ấy muốn gặp cậu, cậu lại không buông Đường Tu xuống được, liền ích kỷ nghĩ rằng chỉ cần mình trấn an qua điện thoại vài câu, phân phó A Mao giám sát chằm chằm, bản thân mình qua trễ một chút sẽ không sao.

Nếu cậu có thể sắp xếp thời gian chạy qua một chuyến, mọi chuyện có lẽ sẽ không như vậy.

Rốt cuộc cậu muốn tổn thương bao nhiêu người vô tội nữa đây?

"Không sao cả, cậu không muốn nói thì không nói, muốn khóc cứ khóc đi." - Đường Tu nghe được chữ "Tự sát", ngày càng có thể xá định những chuyện anh không biết kia thật sự có bao nhiêu đen đối và hung hiểm, tất cả làm anh lạnh toát từ đầu đến chân, nhưng anh vẫn kiềm nén những điều đó vào lòng vì nếu không biết gì sẽ sinh ra lo sợ, cố gắng làm giống ba hay dỗ dành anh lúc còn nhỏ, vì thế chỉ trấn an Khương Mặc: "Cậu vẫn còn trẻ, có chuyện gì tôi vẫn luôn bên cậu, được không?"

Khương Mặc không nói gì nữa, chỉ ôm chặt anh, không ngừng lặp lại tên anh "A Tu, A Tu, A Tu".

Mỗi lần gọi như vậy, Đường Tu vẫn luôn kiên nhẫn đáp lại, mãi cho đến khi cậu không lẩm bẩm kêu tên mình nữa, anh hỏi cậu: "Ổn hơn chút nào chưa?"

Khương Mặc gật gật đầu, nhưng vẫn dính người giống như con đại kim mao (*), ôm Đường Tu mãi không buông tay, Đường tu cũng không buông cậu ra, cũng không dừng vỗ nhẹ trên vai cậu.

(*): giống chó Golden Retriever.

Hai người cứ như vậy dựa sát vào nhau, mệt mỏi nằm lên giường.

Khương Mặc không định ngủ, nhưng Đường Tu vẫn luôn dỗ cậu ngủ.

"Anh bạn này nên ngủ sớm dậy sớm, dù gì ngày mai cũng là một ngày vất vả không phải sao?"

"Tôi không giống cậu, tôi có thời gian ngủ nhiều, cậu ngủ đi rồi tôi ngủ."

Anh cứ lải nhải liên miên như vậy, quả thật có tác dụng thôi miên, với một Khương Mặc nhiều ngày đêm không thể chợp mắt, cuối cùng cũng ôm lấy anh chìm vào giấc ngủ.

Sấm chớp ngoài cửa sổ đã im lặng như đang ẩn mình, chỉ nghe dư lại tiếng mưa rơi tí tách, Trong tối nên Đường Tu không thấy rõ mặt Khương Mặc, chỉ có thể thông qua nhịp thở đều đặn và việc vuốt ve cậu nhưng lông mi không động đậy nên anh đoán cậu đã ngủ rồi.

Anh lại hôn hôn lên mắt cậu, đem bàn tay lạnh như băng của cậu đặt lên lồng ngực ấm áp của mình, nhưng rốt cuộc cũng không ngăn nỗi bất an như sóng cuộn trào trong lòng.

Anh dùng bàn tay của mình bao chặt lấy bàn tay Khương Mặc, nhắm mắt đầy thành kính nói bằng giọng run run, cầu xin nói: "Cậu nhất định phải bình an, thật bình an nhé, làm ơn...."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!