Tím phu nhân vốn định nghiêm mặt, nhưng trông thấy bộ dạng bi thương của Fujiwara Yukio, khuôn mặt tuyệt mỹ khẽ run rẩy, một câu cũng nói không nên lời.
Fujiwara Yukio đột nhiên sắc mặt đỏ lên, lập tức ho khan kịch liệt, dọa Tím phu nhân vội vàng đỡ lấy nàng, cầm lấy ly nước bên cạnh chuyển tới.
Fujiwara Yukio không có uống nước, suy yếu mà nói: "Tỷ tỷ ta lạnh quá." Tím phu nhân sờ lên bàn tay nhỏ bé của nàng, cảm giác lạnh vô cùng, phảng phất sờ một khối băng, không khỏi rùng mình một cái, cả kinh nói: "Lạnh như vậy? Ta cho người cầm chăn bông tới đây."
Fujiwara Yukio lắc đầu, thống khổ vạn phần nói: "Nóng, ta lại nóng quá, trong bụng giống như có nước sôi đang giội." Tím phu nhân nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đành phải ôm chặt lấy nàng, dùng nhiệt độ cơ thể để cho nàng cảm thấy ôn hòa, ngược lại đem mình đông lạnh run rẩy không thôi, cũng vẫn là không muốn buông ra.
Fujiwara Yukio hỏi: "Tỷ tỷ ta có phải sắp chết đúng không?" Tím phu nhân rất muốn nói ngươi sẽ không chết, nhưng không có biện pháp nào cứu vớt Yukio, cũng không biết nên nói như thế nào.
"Ta muốn chết rồi ta muốn chết rồi."
Fujiwara Yukio đột nhiên sắc mặt kịch biến, từng tiếng kêu rên thống khổ, trong dạ dày đau đớn phảng phất dời sông lấp biển, vốn nàng tự cho là nhìn thấu sinh tử, nhưng ở trong thời khắc này, lại cảm giác sợ hãi vạn phần, giống như một đứa trẻ rúc vào trong ngực Tím phu nhân, nước mắt giống như vỡ đê chảy ra, khóc hô: "Tỷ tỷ, ta không muốn chết. . . Haruka, ta không muốn chết."
Tím phu nhân thống khổ không thôi, lại cái gì cũng không thể làm, thầm nghĩ: "Lão phu nhân, ngươi không phải thương yêu Yukio nhất sao? Vì sao phải tra tấn nàng, không hướng về phía ta đây ngươi ghét nhất đến?" Nàng cảm thụ thân thể của Fujiwara Yukio lúc nóng lúc lạnh, thống khổ phảng phất rơi vào Vô Gian Địa Ngục, hận không thể vì nàng thừa nhận hết thảy.
Tím phu nhân mặt càng ngày càng lạnh, trong lòng phát hận, nếu như để cho Fujiwara Yukio một mực thừa nhận thống khổ đến đêm nay, còn không bằng để cho bệnh viện đưa tới thuốc chết nhân đạo, chính mình tự tay chấm dứt nàng.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tím phu nhân dần dần hiện ra ôn nhu, vuốt khuôn mặt của Fujiwara Yukio, nói ra: "Muội muội, không đau không đau, tỷ tỷ giúp ngươi."
Fujiwara Yukio đột nhiên yên tĩnh trở lại, nhất thời không một tiếng động, quên mất thống khổ trên người, tâm linh đạt được bình tĩnh lớn, phảng phất trở về lúc trước, nhớ đến lúc ấy chính mình sinh bệnh, tỷ tỷ cũng là trấn an nàng như thế, lẩm bẩm nói: "Ta yêu các ngươi."
Tím phu nhân chẳng biết tại sao Fujiwara Yukio đột nhiên nói ra những lời này, thương tiếc nhìn muội muội, đã quyết định để cho bệnh viện đưa tới thuốc chết nhân đạo.
Nàng không hy vọng Fujiwara Yukio thống khổ như vậy qua đời, tình nguyện tự tay tiễn muội muội, lưng đeo thống khổ sống tiếp.
Giữa lúc hai người đều cảm giác vô lực xoay chuyển trời đất, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Yukishiro Haruka vọt vào, trên mặt mang vẻ vui mừng, nói ra: "Yukio, ngươi không cần chết, còn có cơ hội, còn có cơ hội." Tím phu nhân cùng Fujiwara Yukio giật mình tại nguyên chỗ, trong lúc nhất thời, còn tưởng là Yukishiro Haruka bi thương nhập não đến thất tâm phong, nhưng lúc nghe được lời hắn nói, đi theo xuất hiện sinh mừng rỡ, chẳng lẽ cung chủ bằng lòng gặp Yukishiro Haruka rồi hả?
Thì ra là Yukishiro Haruka cùng chúng nữ rời phòng, các nàng nhao nhao an ủi Yukishiro Haruka không nên khổ sở, bớt đau buồn.
Yukishiro Haruka rất muốn rống to một câu: "Yukio còn chưa chết đấy!"
Nhưng hắn là một người có thể khắc chế tâm tình, lại không hy vọng lửa giận của mình làm tổn thương thân nhân của mình, ôn nhu nói: "Ta không sao, để cho ta đi một chút, buông lỏng tâm tình."
Chúng nữ rất muốn cùng đi, lại bị Yukishiro Haruka cự tuyệt, dưới ánh mắt sầu lo của các nàng, hắn bất tri bất giác chạy đến lối vào hậu sơn.
Yukishiro Haruka không có mang củi, cũng đã tiếp nhận sự thật cung chủ không gặp hắn. Cảm thụ gió mát lướt qua mặt, ngồi ở trên bậc thang vô cùng bẩn, nhớ tới từng li từng tí cùng Fujiwara Yukio, cái mũi không khỏi chua xót.
"Chiêm chiếp."
Yukishiro Haruka nghe thấy phía trên có chim sẻ kêu to, bản năng ngẩng đầu nhìn lên, lại trông thấy ba con chim sẻ lớn nhỏ không đều bay xuống, không khỏi kinh ngạc nói: "Thu? Các ngươi vì sao tới rồi?"
Phải biết rõ Thần Cung cách Fujiwara gia cách nhiều cái huyện, chỉ dựa vào chim sẻ nhỏ bé, nào có dễ dàng như vậy bay tới?
Thu lắc đầu, giống như không còn khí lực bay trên mặt đất, Yukishiro Haruka bỗng nhiên phát giác lông vũ của nó trở nên ảm đạm, ánh mắt vẩn đục không chịu nổi, bộ dạng già nua, run rẩy nói: "Ngươi muốn chết già rồi?"
Hắn nhìn về phía hai con chim sẻ khác, một con là Tiểu Tiếu sớm đã quen biết, một con khác lại là tiểu chim sẻ chưa từng thấy qua, trong lòng kinh hãi, nói ra: "Thu Thu đâu?"
Thu không giống một con chim sẻ, chẳng qua là dùng mắt chim vẩn đục nhìn chằm chằm hắn. Yukishiro Haruka lập tức hiểu được Thu Thu đã chết già, không khỏi liên tưởng tới Fujiwara Yukio, giống như cọng rơm cuối cùng đè chết Lạc Đà, hắn rốt cuộc khắc chế không được tâm tình, bắt đầu gào khóc.
Thu "Chiêm chiếp" hai tiếng, giống như đang an ủi Yukishiro Haruka, lại để cho con của mình xuống, đem con tiểu chim sẻ chưa từng gặp qua kia đẩy về phía trước.
"Đây là hài tử của ngươi?"
Yukishiro Haruka tâm tư tinh tế tỉ mỉ, xem liền minh bạch ý của Thu, hỏi: "Ngươi hy vọng ta đặt tên cho nó?"
"Chiếp!" Thu gật đầu ý bảo không sai.
Yukishiro Haruka mắt nhìn con tiểu chim sẻ kia, lại một chút cũng không sợ người, yên lặng ngốc tại nguyên chỗ, giống như một tiểu nữ sinh ngượng ngùng.
Hắn không khỏi nhớ tới giường bệnh bên trên Fujiwara Yukio (Tuyết Thuần), vốn định gọi là "Tuyết" hoặc là "Thuần", nhưng mỗi lần nhắc đến một chữ trong đó, tim liền như bị đao cắt, lấy một từ gần nghĩa, nói ra: "Ngươi liền gọi là Bạch a."
Chim sẻ vui sướng gật cái đầu nhỏ, chiêm chiếp kêu không ngừng. Thu chậm rãi bay lên, nó quá già rồi, chỉ là bay đến Thần Cung, liền đem tất cả khí lực tiêu sạch, minh bạch chính mình sống không được vài ngày, quay đầu nhìn Yukishiro Haruka thật sâu, đang cầu xin hắn hỗ trợ chiếu cố con của nó, lập tức dùng hết toàn lực đâm vào trên một thân cây ở gần.
Thế giới trong mắt Yukishiro Haruka biến thành màu xám trắng, chỉ có một con chim sẻ đầy máu rơi xuống mặt đất, bên tai là tiếng rên rỉ của hai con tiểu chim sẻ. Hắn hiểu được Thu là không thể chờ đợi được muốn làm bạn vợ mình rồi, thì ra chim sẻ cũng có tình cảm.
Yukishiro Haruka thống khổ vạn phần, hận không thể giống như Thu, cùng Yukio qua đời. Hắn phảng phất lại nhớ tới nhiều năm trước, biến thành tiểu nam hài trơ mắt nhìn mẫu thân chết bệnh kia, trong đầu lại toát ra ý nghĩ nhảy xuống hậu sơn cùng Fujiwara Yukio ly khai nhân thế.
Nhưng hắn vẫn là bỏ đi ý nghĩ này, còn có rất nhiều người yêu mình. Tự sát loại hành vi này quá mức nhu nhược, quá mức ích kỷ.
Nhưng trong bụng lại bị đè nén tích tụ chi khí, rốt cuộc khắc chế không được tâm tình, ngửa mặt lên trời thét dài, từng quyền nện vào mặt đất cứng rắn, lưu lại đạo đạo dấu quyền thật sâu.
Khi hắn phục hồi tinh thần lại, phát giác mặt đất phụ cận đã bị hắn nện nát bấy, nhưng quả đấm của hắn lại hoàn hảo không tổn hao gì.
Yukishiro Haruka càng thêm bi thương rồi, rõ ràng hắn có được loại lực lượng này, lại hoàn toàn không có cách nào trợ giúp nữ nhân mình yêu. Hắn đứng ngơ ngác, tư duy ngăn không được phát tán, việc lớn việc nhỏ đồng loạt hướng bên ngoài bốc lên.