Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

/

Chương 43: Tình cảm nhà người ta

Chương 43: Tình cảm nhà người ta

Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Lan Rùa

15.931 chữ

12-07-2023

Đại thiếu gia, ông chồng khó tính của cô, đang cau mày rồi. Có ai cau mày mà vẫn phong độ thế này không hả trời, mới sáng ngày ra làm Nhi tim đập chân run, tý nữa quên béng mất việc chính.

Cô hơi nhoi người, ra hiệu cho bác Súng đi mau, còn mình ngọt ngào nịnh nọt.

-"Thôi mà, em xin...bác ấy không cố ý mà..."

-"..."

-"Cậu ơi..."

-"..."

-"Cậu ơi."

-"..."

-"Cậu sao đấy? Cười cái em xem nào!"

-"Cười miễn phí hả?"

Ặc, cười phải có phí à? Nhi ngu ngơ.

-"Gọi chồng rồi thực hiện hiệp ước vợ chồng đi!"

-"Dạ, hiệp ước gì cơ ạ?"

-"Cái con này, hôm qua mày vừa kí xong cơ mà, định nuốt lời à? Làm người mà như thế hả?"

-"Dạ?"

Cậu ra điều chán nản, với tập giấy ở bàn trang điểm gần đó, đưa cho con bé đang ngẩn ngơ trong lòng mình.

-"Đây, may mà tao mang theo, tao biết kiểu gì mày cũng quên mà..."

Uyển Nhi trố mắt tiếp lấy hiệp ước, giở giở tìm tìm...uầy uầy...đây rồi...đây rồi...

Hiệp ước sáng ngủ dậy.

'Vợ chồng phải chủ động thơm lên mặt nhau năm phát, ở năm vị trí khác nhau!'

Trời ạ, cái này là tối qua cậu lừa cô kí đây mà? Có cái dại nào như cái dại này chứ?

-"Mau lên..."

-"Vâng, đây, đây, đợi em tý..."

-"Tý tách cái gì, tao đếm tới ba...MỘT...HAI..."

Vẫn như thường lệ, chưa kịp đếm tới số ba thì người kia đã vội vã làm theo lệnh. Cậu thật, thơm là thơm thôi, lại còn năm vị trí khác nhau. Nhi chu môi, đặt một cái lên trán cậu, một cái lên má cậu, một cái lên mũi cậu, một cái lên môi cậu.

-"Chỉ được có bốn cái thôi cậu ạ, hay sửa thành bốn nhé!"

-"Mày ngu như con lợn ấy..."

Hoàng Thế Hiển khẽ nhắm mắt, chỉ bảo Trương Ngọc Uyển Nhi. Rồi, cô đã hiểu, thơm một chụt một phát lên mi mắt cậu.

-"Gọi chồng đi!"

Sững một lúc, ngại một lúc, mới dám cất tiếng bẽn lẽn.

-"Cậu...chồng..."

-"Ngoan lắm!"

Bây giờ cô mới thấy cậu cười à, cười rạng ngời luôn, cậu như ánh mặt trời rực rỡ chiếu bừng buổi sáng tinh mơ của cô vậy. Hiển khẽ xoay người, đặt Nhi bên dưới thân mình, nhưng cậu không chỉ thơm cô năm phát như trong hiệp ước, còn đểu cáng nhâm nhi cánh môi đỏ mọng, hình như cậu chẳng bao giờ chán thì phải?

Cậu từng chút từng chút một xâm chiếm, cảm giác như đang ăn một món gì đó thật mỹ vị, phải nhấm nháp thật cẩn thận, bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc đen dài, nhẹ nhàng ma sát khiến cô tâm trí mơ màng, đầu óc mông lung hết cả.

Mãi một lúc sau cậu mới thủ thỉ.

-"Chúc vợ ngày mới tốt lành!"

Tốt lành, chẳng biết có tốt lành được không, tự dưng thấy quấn hơi cậu quá à, tự dưng lại chẳng muốn dậy gì cả!

-"Chồng không muốn đi làm, muốn bên vợ mãi thôi!"

-"Em cũng thế!"

Nhỡ mồm thốt ra, bị cậu nhìn chằm chằm ngại hết cả người, vội vã chui vào chăn cho bớt xấu hổ.

-"Sáng nay có một buổi họp quan trọng, chồng đi tý rồi về thôi, đưa vợ đi đăng kí kết hôn..."

-"Dạ, xong em đưa tờ giấy đó cho mẹ là mẹ chuyển cổ phần cho cậu phải không ạ? Là cậu lên được Tổng Giám Đốc phải không?"

Hiển nhìn Nhi, cười thầm trong lòng, đúng là ngô nghê. Cả đời này, nếu cô không ở bên cậu, chắc cậu không yên tâm mà chết mất thôi, tại ngốc quá mà, Hiển sợ Nhi bị người ta gạt.

-"Ừ, vợ yêu thông minh lắm!"

Được cậu khen, trong lòng như có trăm đóa hoa đua nở, cô gật đầu.

-"Thỉnh thoảng em cũng thông minh mà, chẳng qua cậu ít khi khen em thôi!"

-"Ừ, chồng sẽ rút kinh nghiệm."

-"Ơ, thế còn chuyện bác Súng, bác ấy nhìn thấy rồi, hay mình nói thật ạ?"

-"Có ai hỏi chỉ cần nói chúng ta đang trong giai đoạn yêu đương thôi, không cần nói nhiều!"

-"Dạ..."

-"Nhưng riêng bà Súng thì...chắc sẽ cho xuống nông trại Bò Sữa làm việc..."

-"Sao lại thế hả cậu?"

Cậu xoa đầu cô, động viên.

-"Ở đó lương cao hơn, mày yên tâm!"

-"Vâng!"

.....

.....

Trong gian bếp chật hẹp, có bà mẹ bấm số gọi cho con trai yêu. Bà định nói với nó những gì bà trông thấy, nhưng bà lại sợ nếu vậy nó chán, không định theo đuổi con Nhi nữa, thì làm sao mà hưởng được cổ phần bà chủ cho nó?

Thôi cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là lấy thôi mà, xong xuôi sẽ bảo Sên bỏ Nhi, sau đó rước cho bà một nàng dâu thật hiền thảo, đẻ một bầy con cháu, thế chẳng phải hoàn mỹ hay sao?

Nghĩ vậy, bà chỉ hỏi thăm sức khỏe con trai, động viên con cố gắng, ở nhà mọi thứ vẫn ổn. Kể cả việc chuyển xuống nông trại Bò Sữa bà cũng không nói. Ngày xưa, Sên và bà định mua chuộc mấy người giúp việc khác ở nhà họ Hoàng để phòng trường hợp này đây, nhưng khổ nỗi, toàn bọn ngu, trung thành như chó vậy!

Bây giờ mới khổ, bà đi rồi, ai là người thông báo tình hình? Thôi, mặc kệ vậy, đợi thằng Sên về, lên chức, lắm tiền, lúc đó con Nhi còn chạy theo không kịp ấy chứ! Nghĩ bụng, bà yên tâm đóng gói hành lý.

.....

.....

Trương Ngọc Uyển Nhi tranh thủ buổi sáng đi mua cho cậu dây chuyền và nhẫn theo yêu cầu hôm qua. Thực cũng nhanh thôi, cậu họp xong liền đợi cô ở dưới trung tâm thương mại.

Ai đó vội vàng chạy xuống, mãi mà chẳng tìm thấy người kia đâu, lơ ngơ một lúc, mới nhận ra đại thiếu gia nhà mình, đang ngồi uy nghiêm...trong chiếc xe hơi...màu hồng...Ặc! Trông cậu dễ thương quá à, mà sở thích của cậu thay đổi nhanh thật đấy!

Nhi vừa vào vừa hỏi.

-"Anh Ổi đâu rồi cậu?"

-"Về nhà trước rồi..."

Hoàng Thế Hiển cao hứng nói.

-"Sao lại về ạ?"

Cậu quay sang thơm trán cô.

-"Vợ thật là...để thế giới chỉ có hai ta chứ sao!"

Ngọt ngào quá, không ngờ cậu lạnh lùng là vậy, đi tới đâu sát khí tới đấy mà có thể thốt ra câu này, phúc phận cô tu mấy đời mấy kiếp đây! Nghe cậu nói mà mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng.

-"Cậu này...quà...em mua cho cậu...như hôm qua cậu bảo ý...cậu không vừa lòng thì để em đổi..."

-"Không sao, mày mua là tao thích rồi, đeo cho tao đi..."

Cô mở dây chuyền, bỏ vào đó chiếc nhẫn nhỏ, rồi cẩn thận đeo cho cậu. Cự ly gần quá, lại bị cắn một phát rồi, nhưng mà cô cũng không có thấy thiệt thòi gì cả, môi cảm giác run run, người lâng lâng, chỉ là hơi xấu hổ tý thôi.

Cậu quay ra, thắt dây an toàn cho cô, ấm áp quá đi mất.

-"Tao cũng có quà tặng mày đấy con vợ bé bỏng ạ!"

-"Dạ, cái gì vậy cậu?"

-"Mày đoán xem..."

Cô nhìn xung quanh, chẳng có gì sất.

-"Cậu giấu ở đâu kĩ vậy?"

-"Có giấu đâu, to lù lù thế mà..."

-"Trước mặt em á...sao em không thấy..."

Nhi lại ngó quanh lần nữa, chắc mẩm bị cậu trêu rồi. Hiển thì phì cười, véo má cô một phát, chiếc xe hồng thẳng tiến tới địa điểm đăng kí kết hôn.

Lần đầu đi đăng kí thật nhiều điều mới lạ, trước đây Nhi cứ nghĩ ai lấy nhau thì dắt nhau đi đăng kí thôi, ai ngờ cũng có người còn dẫn theo bạn bè đi cùng cho vui. Lúc đợi còn có người tám chuyện cùng. Biết thế cô cũng mang các bác theo.

-"Mệt không để tao vào bảo họ một tiếng..."

-"Thôi mình cứ đợi như người ta đi cậu!"

-"Ừ!"

Là Nhi không muốn gây chú ý, không muốn khác người. Mà cô đã sai lầm, để một ánh hào quang như Hoàng Thế Hiển ngồi ở chỗ đông người quả không phải cách hay. Mấy cô gái trẻ cứ nhìn cậu hoài, lại còn thì thầm nho nhỏ, liếc mắt lườm lườm cô nữa chứ.

Hết việc, bọn họ không chơi với bạn bọn họ thì thôi, lân la bắt chuyện.

-"Chào anh, em là Linh...đây là Ngọc Anh, Trang, Dung, bạn em..."

-"Chào anh ạ!"

-"Ừ, chào các em!"

-"Anh đi chúc mừng bạn...hay là..."

-"Anh đi đăng kí kết hôn các em ạ!"

Ai đó nói thản nhiên, người ngồi cạnh không hiểu sao thấy lòng cứ thấy khó chịu, cậu...cậu hot quá à, đi đâu cũng hot, đi với cậu chỉ làm nền thôi, cô tiu nghỉu hẳn.

-"Anh còn trẻ mà, suy nghĩ kĩ chưa anh?"

-"Đúng vậy anh ạ, bây giờ tình trạng ly hôn cực nhiều!"

-"Hai người nhìn cũng không hợp lắm..."

-"Hay để bọn em mời hai người đi uống café nhé!"

Dù sao cũng là người lạ, chẳng ảnh hưởng gì, cô muốn lên tiếng cho họ biết sự thật, cậu lại nhanh hơn, kéo cô vào lòng, xoa xoa cái bụng nhỏ, giả bộ ngại ngùng nói.

-"Anh biết, bọn anh cũng muốn hoãn lắm chứ em, nhưng cháu lớn nhà anh tới tuổi đi học, giờ phải đăng kí kết hôn để làm giấy khai sinh, cháu út cũng được ba tháng rồi, các em xem, thôi thì bậc cha mẹ mình đâu thể vì thú vui của bản thân mà làm lỡ tương lai con cái..."

Mấy cô gái trẻ nghe thấy thì sốc.

-"Anh...anh có hai con rồi ạ?"

Nhi định xua tay phân trần thì cậu đã nắm lấy tay cô, làm người ta tưởng như họ tình cảm lắm ý.

-"Ba cháu tất cả, cháu thứ hai được một tuổi rồi, đẻ con ra mới thấy mình đã già, lạc hậu các em ạ..."

Họ nghe cậu chém bắt đầu thấy chán, tản dần ra...còn cô hết há lại hốc...Cậu...cậu nên đi làm diễn viên đi là vừa!!!

-"Cậu à!"

-"Sao mày?"

Hồi hộp, sợ lắm, nhưng hôm nay cô quyết hỏi bằng được. Quay sang, hít một hơi, dõng dạc đòi công bằng.

-"Sao cậu xưng hô với mấy người con gái đó cậu gọi anh em ngọt xớt, mấy em trong công ty cũng thế, sao cậu lại xưng mày tao khô khan với em?"

Hiển hơi ngạc nhiên, khẽ cười, tay nắm tay ai đó đặt lên ngực mình, ánh mắt chân thành thủ thỉ.

-"Vì...vì..."

-"Vì sao ạ?"

-"Vì ở đây...chỉ có mày thôi!!!"

Trời ạ, dạo này cậu nói gì má cô cũng hồng nhuận rồi bủn rủn hết cả người là sao? Sao con người cô lại dễ xúc động thế cơ chứ?

.....

Lúc chuẩn bị về, ai đó mới phát hiện ra một điều vô cùng lớn lao, đó là chữ Trương Ngọc Uyển Nhi, được viết rất mềm mại, uốn lượn trên mui xe.

-"Cậu...cậu em bảo này, xe cậu mua mới hay cũ..."

-"Cũ thì sao mà mới thì sao?"

-"Cũ thì chắc là người chủ đó có tên giống em, còn mới...em cũng không biết nữa...nhưng hay lắm này...tên em trên xe đó...em nổi tiếng nhỉ?"

Hiển méo cả mặt, chỉ gật đầu.

-"Ừ, mày nổi tiếng!"

Thì cậu công nhận, nhưng thái độ cậu lạ quá, cô phải vắt óc suy nghĩ xem vì sao, khó quá à...mãi sau, lúc đang đi cúi xuống thấy trên dây bảo hiểm có in chữ Hiển, một hình trái tim, rồi tới chữ Sen mới ngớ người reo lên.

-"A, em biết rồi, cậu bảo có quà tặng em...là cái xe này à?"

-"Vợ thông minh quá!"

Người lái xe cố nhịn cười, người ngồi cạnh ngọ nguậy nhìn trước trông sau.

-"Uầy, đúng màu hồng luôn nha, em thích cực kì ý!"

-"..."

-"Ơ ơ, chỗ này cũng ghi thương hiệu HYN này cậu này, cái hãng sản xuất gối nó cũng sản xuất ô tô à cậu?"

-"Ừ!"

-"Ơ, còn cả thương hiệu NYHTĐ này cậu ơi, à, à, em biết rồi, hai hãng gối cùng hợp tác sản xuất ô tô, chắc giờ sản xuất gối không lãi...mà cũng có thể là do họ muốn bán cả ô tô nữa cho giàu cậu nhỉ..."

-"Đúng rồi, vợ đích thị là thiên tài!"

Em biết mà, mọi người cứ chê em ngốc hoài, em cũng có lúc thông minh nhá! Sướng được một lúc mặt cô lại tiu ngỉu.

-"Nhưng mà, em không biết lái xe cậu ạ!"

-"Lên đây chồng dạy!"

Hiển tháo dây an toàn giúp Nhi rồi kéo cô vào lòng mình, cằm tựa vào vai cô, gần gũi quá, lần nào ngồi quá gần với cậu tim cô cũng loạn xạ hết cả.

-"Sao không giống lúc bác Lựu dạy anh Ổi lái xe ạ?"

-"Vợ nghi ngờ khả năng sư phạm của chồng?"

Giọng cậu hơi lành lạnh, hại cô sợ sợ.

-"Không...không...em đâu dám..."

-"Ngồi ngoan nào! Đó, đó, vợ đang lái được xe đấy còn gì?"

Phải không? Mang tiếng là lái, nhưng là tay cậu đặt lên tay cô ở vô lăng mà, cô có thấy mình được cái tích sự gì đâu?

-"Đó, vợ rẽ được rồi này, giỏi quá!"

Nhưng mà được khen giỏi cũng thích thích! Thôi cứ học theo phương pháp của đại thiếu gia vậy, dù sao cũng không thiệt thòi gì mà!!!

.....

.....

Ánh nắng vàng rực, bây giờ không có cậu, đỡ ngại, có người mới dám mở giấy kết hôn ra đọc, đọc tới mấy lần. Giấy trắng mực đen chứng nhận, từ giờ và ông Hoàng Thế Hiển và bà Trương Ngọc Uyển Nhi chính thức là vợ chồng. Dù là giả, vẫn thấy vui vẻ. Dù là giả, vẫn thấy hạnh phúc.

Đời này, không sinh được con mà vẫn được làm vợ cậu bốn tháng, cô chẳng có mong muốn gì hơn. Vội vàng chạy lên phòng mẹ, cầm giấy bảo mẹ chuyển cổ phần cho cậu, bị mẹ hỏi han đủ điều. Mẹ hỏi cô có yêu cậu thật lòng không, là kết hôn thật hay giả. Mẹ tinh thật đấy, cô phải nói dối căng thẳng hết cả người.

Hôm qua còn định chuyển lên cái phòng cạnh phòng cậu, giờ lên thì chết chắc, mẹ mà biết thì toi. Chắc phải dùng chung phòng với cậu rồi.

Có bà chủ nhìn con gái, ngày hôm nay, con trai con gái kết hôn, bà cũng vui thay. Hi vọng là chúng sẽ có tiến triển tốt. Nhi và Hiển tính cách hoàn toàn trái ngược, nếu Hiển là cáo già thì Nhi chính xác là tiểu bạch ngốc nghếch. Ngốc tới mức bị hết người này tới người kia lừa!

Chuyện cổ phần của Hoàng Thế Hiển, có nhiều kẽ hở vậy mà nó cũng không nhận ra, đường đường là con trai chủ tịch tập đoàn, ngoài tài sản cụ nội để lại, ba mẹ cho, còn có năng lực hơn người, biết đầu tư từ thời sinh viên ở bên Mỹ, mọi việc, sao có thể làm khó nó?

Cũng chẳng thể trách Nhi, bệnh tật ảnh hưởng, cứ nghĩ nhiều là đau đầu, vì vậy bà luôn dạy con bé, đơn giản hóa mọi chuyện. Nó ngốc, nhưng nó là người sống chân thành, tình cảm và đáng yêu nhất!

-"Được rồi, mau sinh cháu cho mẹ!"

-"Vâng..."

-"Mẹ bảo này...hai đứa đã...ấy...chưa?"

-"Dạ, ấy là cái gì ạ?"

Mẹ đành ghé tai Nhi, tận tình giải thích, nghe tới đâu, người cô nóng tới đó. Chuyện này, thật là...chỉ là kết hôn giả thôi mà, chắc sẽ không có chuyện đó, nhưng làm sao cô dám lộ ra với mẹ, là cô, cậu và bác Lựu lừa mẹ mà, đành phải ngoan ngoãn tiếp thu.

-"Có thể nó sẽ làm con đau...dặn nó từ từ thôi, không phải ngại!"

-"Dạ!"

-"Mẹ mua quà cho con này!"

-"Cái gì vậy mẹ?"

-"Bộ quần áo ngủ may mắn con ạ, nhưng con phải hứa với mẹ, con phải mang vào phòng tắm, lúc nào tắm xong mới được mở ra!"

-"Vâng ạ!"

Đứa con ngây thơ trả lời.

.....

Nhi không thông báo với các bác các chị là kết hôn, nhưng tin hai người quay lại yêu đương nhau cũng khiến cả nhà mừng rối rít, ai cũng bu vào hỏi thăm, chị Na còn phán như thánh.

-"Biết ngay mà, chị đi xem bói bảo cô cậu sống hạnh phúc tới già!"

Tới già...tự dưng cô thấy lòng mình nhói.

-"A, sáng nay thấy cậu đi ra từ phòng Nhi mà..."

-"Ơ bác dặn này con này, nhanh nhanh mà sinh thằng con, trói cậu lại không là cậu nhà mình đào hoa lắm..."

-"Đúng đấy em ạ, phải sinh ba bốn đứa vào..."

-"Ơ, sao tự dưng lại khóc hả em?"

-"Em...em...vui quá thôi...em về phòng đây..."

......

'Chồng đi kí hợp đồng, sẽ cố gắng về sớm, nhưng vợ cứ ngủ trước đi không phải đợi đâu!'

Cậu nhắn tin, có vài chữ thôi mà cô cũng lôi ra lôi vào, đọc tới mấy trăm lần. Thà cậu không dặn còn hơn, dặn dò làm cô cứ thấy lòng mình lâng lâng. Loanh quanh chẳng có việc gì làm, đành vào tắm rửa.

Ai đó hí hửng mang chiếc hộp màu hồng theo. Nhi là rất nghe lời mẹ nha!

Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy hối hận...giá kể...giá kể...Biết làm sao giờ? Quần áo cũ thì dính nước ướt hết cả. Bộ đồ ngủ trong cái hộp màu hồng thì ôi thôi...có chắc đây là đồ để mặc? Hay mẹ mua nhầm rồi?

Là đồ ren, có ba bông hoa hồng che ba điểm cần thiết, còn lại, mặc cũng như không mặc. Mẹ ơi là mẹ! Mẹ hại con rồi, con biết làm sao?

Khổ sở trong nhà tắm một lúc, cuối cùng ai đó cũng lấy hết can đảm bước ra, tự nhủ chẳng có người đâu, các bác thì đi ngủ, cậu thì về muộn, chỉ cần cô chạy nhanh ra lấy quần áo trong tủ rồi lại bay vào thay, chắc chưa mất tới hai phút đâu.

Thế rồi, liều lĩnh.

Thế rồi, số nhọ.

Trong gian phòng hồng, có hai người sững sờ, mặt cũng hồng theo. Nhi tạm thời không biết làm gì, hai chân bối rối đan vào nhau, tay thì che trên che dưới, thấy chỗ nào cũng cần che hết à.

Hiển thì...ôi...cô không biết biểu cảm bây giờ của cậu ý là sao nữa? Chỉ thấy cậu cười rất gian tà.

-"Lại đây với anh nào em yêu!"

A, cậu xưng anh em như cô đòi hỏi...nhưng sao người lại sởn gai ốc hết cả lên thế này?

-"Em...em...đi thay áo quần..."

Cô bối rối, định nhân cơ hội chạy thì đã bị bắt lại, thực ra cô chạy kém hơn cậu nhiều thì phải. Cậu nhanh chóng đặt cô lên giường, người ghé sát thì thầm.

-"Vợ bình thường cũng rất đẹp rồi, không cần kì công quyến rũ chồng thế này, nhưng dù sao thì chồng cũng rất vui..."

-"Em...không phải em...em thề...là mẹ..."

-"Ai tin được?"

-"Chờ em vài phút...em đi thay áo quần, mà không...chỉ một phút thôi..."

-"Chờ đợi cái gì? Vợ thực hiện hiệp ước vợ chồng rồi làm gì thì làm..."

-"Hiệp ước gì ạ?"

-"Thì hiệp ước quy định mấy việc buổi tối ý, hôm qua chồng quên chưa nhắc vợ..."

-"Vợ thẹn cái gì? Chẳng phải vợ còn có kinh nghiệm hơn chồng hay sao? Còn từng làm với anh Sên yêu quý cơ mà?"

-"Em...em..."

Tự dưng nhớ tới Sên, Hiển mặt mày khó coi hẳn. Tuy nhiên nhìn vợ bé bỏng gợi cảm chết người lại nguôi ngoai, cậu nham hiểm cắn nhẹ vành tai, Nhi thẹn muốn độn thổ, trời ơi biết thế sáng nay tranh thủ cô đọc hết à, không biết là việc gì trong hiệp ước nữa đây?

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!