Đại Niết Bàn

/

Quyển 7 - Chương 14: Vĩ Thanh: Cứ như thế chạy tới vĩnh hằng (2)

Quyển 7 - Chương 14: Vĩ Thanh: Cứ như thế chạy tới vĩnh hằng (2)

Đại Niết Bàn

Khảo Ngư

9.617 chữ

11-07-2023

- Lâu lắm rồi không gặp.

Lâm Lạc Nhiên nhỏ nhẹ nói:

- Ừm.

Chỉ là một câu nói bình thường, nhưng với Tô Xán bây giờ hết sức khó khăn, chưa bao giờ ngờ có ngày hai bọn họ nói chuyện với nhau như vậy.

Bắt đầu từ sự kiện ở Facebook đó, Tô Xán lần nữa được nhắc nhở rằng vận mệnh đôi khi bằng nhiều cách sẽ quay lại quỹ đạo cũ, Tô Xán thực sự sợ hãi, làm sao quên được mũi dao oan nghiệt từng kết liễu sinh mạng Đường Vũ đang độ tuổi rực rỡ, từ trước tới nay Tô Xán luôn tìm mọi cách kéo Đường Vũ ra khỏi vận mệnh đó, nhưng y chợt nhận ra mình rất có khả năng là nhân tố lớn nhất tạo nên bi kịch, nói chính xác là quan hệ của mình và Lâm Lạc Nhiên, Tô Xán không muốn chuyện biến thành chính y là người yêu từ thời trung học bị Đường Vũ nói lời chia tay, chỉ nghĩ tới Đường Vũ không còn ở bên cạnh, Tô Xán không chịu đựng nổi rồi.

Tô Xán không muốn mạo hiểm chút nào trong chuyện này.

Hơn nữa đã không thể cho Lâm Lạc Nhiên một kết quả nào, vậy chỉ có thể cắn răng chấm dứt tất cả, nếu không đó là sự bất công với cả Lâm Lạc Nhiên lẫn Đường Vũ.

- Tôi sắp gả cho người ta rồi.

Gió thổi bay mái tóc dài của Lâm Lạc Nhiên cọ lên mặt Tô Xán, Tô Xán không dám nhìn cảnh này, y sợ làm đau phần mềm yếu nhất trong nội tâm.

Tiếp đó y cảm thấy hai bàn tay mát lạnh đặt lên má mình, béo má y kéo ra ngoài, bộ dạng buồn cười này làm Lâm Lạc Nhiên không nhịn nổi phì cười thành tiếng:

- Vẻ mặt này của cậu thế nào đấy hả, vui lên một chút, tôi tìm được nam nhân tinh phẩm để kết hôn, chẳng lẽ cậu không chúc phúc sao?

Tô Xán hít sâu một hơi, đã cố gắng lâu như vậy rồi, không thể để làm hỏng tất cả:

- Chúc hai người bạc đầu giai lão, vạn thọ vô cương.

Đôi mắt Lâm Lạc Nhiên thoáng qua chút tức giận:

- Xéo qua một bên, lời của cậu sao mà nghe ngứa tai thế?

Rồi nheo mắt lại đánh giá Tô Xán:

- Cậu cường tráng lên nhiều, da cũng khỏe khoắng hơn.

- Biết làm sao, thời tiết ở Hoàng Thành là thế đấy, cho dù là mùa đông cũng trời trong nắng ấm, huống hồ lại suốt ngày quanh quẩn bên hồ.

Tô Xán mỉm cười:

- Bạn cũng thay đổi không nhỏ.

Lâm Lạc Nhiên ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, rồi đưa tay vỗ vỗ bên cạnh mình, Tô Xán chú ý, tay Lâm Lạc Nhiên không đeo nhẫn.

Y cũng không biết sao mình nhạy bén đến thế.

Nhưng có ý nghĩa gì đâu, mai sẽ có, giờ này ngày mai cô ấy sẽ cùng nam nhân khác ở trong phòng tân hôn của bọn họ, Tô Xán suýt chút nữa đã bỏ đi, không tham dự hôn lễ này nữa, nhưng y không thể làm thế, nên từ từ ngồi xuống, chỉ muốn ngồi mãi như vậy tới khi biển cạn đá mòn.

Lâm Lạc Nhiên không còn cảm giác lãnh đạm và khoảng cách với Tô Xán như lúc mới gặp lại nhau nữa, khôi phụ bộ dạng náo nhiệt đầy sức sống giống như trước kia, cùng nô đùa, cùng xách cặp tan học, cùng uống bia hè đường, khôi phục dáng vẻ Lâm đại tiểu thư có động có tĩnh, hai người nói rất nhiều chuyện, toàn bộ là tình hình hơn một năm chia cách vừa rồi.

Cảm giác rất tốt, tiếc rằng mai tới tất cả những thứ mỹ hảo ngắn ngủi này sẽ tan biến, mọi thứ kết thúc ở đây, rồi thành quá khứ.

Nghĩ tới đó Tô Xán đột nhiên không kìm lòng được, nói:

- Bạn vừa mới tốt nghiệp nửa năm thôi, vì sao vội kết hôn như thế, nên tìm công tác trước, thích ứng với xã hội, tích lũy kinh nghiệm công tác, đặt toàn bộ tâm tư vào sự nghiệp, vì quốc gia thêm giàu mạnh, sao vội vàng như vậy?

Lâm Lạc Nhiên quay đầu đón ánh mắt Tô Xán, đôi mắt lóng lánh như hắc bảo thạch tựa hồ nhìn thấu nội tâm y:

- Trước kia tôi hỏi cậu, nếu như tôi quen cậu trước Đường Vũ thì kết quả có khác đi không? Vậy bây giờ cậu đã có câu trả lời chưa?

Bị ánh mắt Lâm Lạc Nhiên dồn ép, Tô Xán im lặng một lúc, cắn răng nói:

- Chính bởi vì không thể quay trở lại được, cho nên mình không thể cho bạn đáp án.

Lâm Lạc Nhiên đau lòng lắc đầu, đứng dậy xoay người bỏ đi.

Trời đã khuya, đám Tô Xán rời biệt thự tân hôn của Lâm Lạc Nhiên, trở về tứ hợp viện ngõ Sử Gia.

Cũng may là trong ngõ không tới mức tối đen làm người ta tuyệt vọng như Tô Xán nghĩ, nhiều ánh đèn hắt ra, rất ấm áp. Bên cạnh đám Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương rất hưng phấn nói cười, còn hẹn nhau ngày mai nhất định phải đánh chén no say thế nào.

Tô Xán không sao hòa nhập vào với bọn họ.

Có lẽ bây giờ về ngủ một giấc thật say sưa, mai tỉnh dậy không cần tới tham dự hôn lễ, hết thảy liền kết thúc.

Thế nhưng đêm đã rất khuya mà Tô Xán không ngủ dược đi bộ dưới giàn nho, nhìn cây lựu và ao nước, nước trong ao đã cạn, tất nhiên không thể thấy tôm cá mà khi nhỏ đám Vương Uy Uy bắt khi còn nhỏ. Ngồi xuống cái bàn đá, nhìn giàn nho xanh, nhìn cây lựu, nhìn giả sơn, phảng phất như nghe thấy tiếng người lanh lảnh cô gái nhỏ chạy tung tăng nơi này.

Đó là quỹ tích cuộc sống, cách đây nhiều năm Tô Xán tình cờ gặp cô gái đó, thế rồi chẳng bao lâu nữa họ sẽ chia thành hai đường mãi mãi rời xa nhau.

Đường Vũ cũng không ngủ được, nên khi Tô Xán vừa dậy rời phòng là cô biết rồi, nhưng cô không lên tiếng ngăn cản, tâm trạng Tô Xán lúc này dứt khoát không tốt, tâm trạng cô cũng không khá hơn, ngồi trên giường, mặt gục xuống gối, đợi rất lâu, sợ Tô Xán ở ngoài nhiễm lạnh, Đường Vũ rời giường.

Nhẹ nhàng mở mở cửa, đột nhiên cô ngửi thấy trong gió có một mùi lạ làm lòng cô trầm xuống.

Quả nhiên y như rằng, đêm mùa xuân Bắc Kinh, trời lạnh băng, Tô Xán mặc đồ ngủ, chỉ khoác qua loa một cái áo, ngồi trên bàn đá, chân dẫm lên ghế, mắt ngơ ngác nhìn đi đâu đâu, trong tay còn cầm một điếu thuốc cháy dở, nhìn rất cô tịch, u buồn.

Nhìn thấy Đường Vũ xuất hiện, Tô Xán lúng túng dập tắt điếu thuốc, còn ném xuống dẫm vài cái, lấy lý do sứt sẹo giải thích:

- Đám Kiều Thụ Hâm, Lâm Quang Đống toàn là người hút thuốc, ngửi khói còn nguy hại hơn cả, thế nên anh cũng đành phải hút.. ha ha…

Đường Vũ đau lòng, vì Tô Xán có lẽ hút thuốc lâu rồi, nhưng cẩn thận không cho cô biết, sợ cô buồn. Vì nguyên nhân khiến Tô Xán hút thuốc, cô có thể hiểu. Cô chằm chằm nhìn y, trong mắt như thoáng có vệt nước óng ánh xuất hiện.

- Anh, anh sẽ không hút thuốc nữa …

Tô Xán vội nói, y từng thề, không bao giờ để cô gái này phải khóc.

Bản thân Tô Xán cũng hết sức kiềm chế rồi, y biết rõ hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, nhưng y vốn không uống rượu, cũng không đi quán bar, không có thú vui nào, chỉ có cách này để phát tiết.

Thế nhưng bất ngờ là Đường Vũ không làm khó y ở chuyện này, đi tới cẩn thận kéo khóa áo khoác cho y, còn choàng cho y một cái khăn len, nói:

- Chưa bao giờ chúng ta đi dạo trong đêm, chúng ta đi chơi đi.

Không phải không thích, mà là quá đột ngột làm Tô Xán cảm thấy có chút bất an, nhưng tạm thời áp xuống, nói:

- Ừ, vậy vào phòng lấy thêm áo ấm.

- Không cần.

Đường Vũ dụi đầu vào vai Tô Xán, nói:

- Em sẽ dùng anh sưởi ấm, cõng em đi.

Lại lần nữa bất ngờ, Tô Xán tất nhiên không từ chối, ngồi xổm xuống để Đường Vũ ngồi trên lưng mình.

Đêm khuya lạnh lẽo, gió lùa rít gào trong con ngõ nhỏ vắng tanh, chỉ có tiếng bước chân của Tô Xán, Đường Vũ nằm sấp trên lưng Tô Xán, hai tay ôm chặt cổ y, má áp tai Tô Xán, hít nhẹ một hơi, mắt hơi nắm lại, khuôn mặt không còn sự lạnh lùng thường ngày, mang theo chút thỏa mãn hạnh phúc.

Mặc dù không hoàn mỹ, nhưng Đường Vũ cảm thấy mình không còn gì để không hài lòng nữa rồi, một năm cô đi Mỹ, Tô Xán không phụ sự tin tưởng của cô, Lâm Lạc Nhiên cũng không phản bội tình bạn của cô. Rồi hơn một năm qua Tô Xán tránh mặt Lâm Lạc Nhiên, đem bao nhiêu tình cảm khóa chặt trong lòng, không một giây phút nào tỏ ra không vui, trước mặt cô lúc nào cũng là nụ cười rạng rỡ đó … đến cả chuyện hút thuốc cũng giấu được cô, đủ thấy y hao tốn rất nhiều tâm tư, có một chàng trai coi cô gái mình yêu quan trọng hơn bản thân, thực sự là quá đủ.

- Phù..

Hơi thở Tô Xán trở nên nặng nề, y đã cõng Đường Vũ đi hết ngõ, đi qua ba dãy phố, tính ra cũng hơn 1 km, dù Đường Vũ khá nhẹ, dù gần đây sức khỏe y tốt hơn, nhưng bắt đầu không chịu được nữa, cánh tay Đường Vũ vẫn vòng qua cổ, làm hơi thở của y thêm khó khăn.

Đường Vũ chẳng hề có ý định rời khỏi lưng Tô Xán, còn hôn chụt lên má y một cái cổ vũ:

- Cố lên..

Tô Xán cảm thấy bờ môi mang thơi hơi thở ấm áp in lên má, sau đó là đôi mắt sáng lấp lánh chứa toàn bộ thế giới đang nhìn mình, hít sâu một hơi, xốc Đường Vũ lên, cắn răng tiếp tục bước đi.

Đường Vũ cười khúc khích, cứ khi nào tay Tô Xán đặt dưới mông mình hơi lỏng ra lại hôn má y một cái, hoặc nói lời tình từ ngọt ngào, khiến Tô Xán càng lúc càng thở to, càng khò khè, phổi nóng rát, chân tay nhũn ra.

- Được rồi, dừng lại.

Đi tới một công viên nhỏ, Đường Vũ mới chịu tha cho y, cô vừa ra lệnh, Tô Xán như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng đặt cô xuống, sau đó ngồi phịch xuống một cái ghế, thở một lúc, nói đứt quãng:

- Anh xin lỗi, chuyện này.. chuyện này …

Tô Xán rất hiểu vì sao Đường Vũ lại đột nhiên hành hạ mình như thế.

- Bỏ đi, em cũng biết anh yêu Lạc Nhiên từ lâu rồi, nhưng anh không làm em thất vọng.

Đường Vũ ngồi xuống, dựa người vào lồng ngực y, giọng hơi run:

Tô Xán ôm cô vào lòng, ôm thật chặt như muốn làm Đường Vũ hòa vào thân thể mình:

- Anh xin lỗi.

Đường Vũ trầm mặc một lúc, sau đó đẩy Tô Xán ra, nhìn vào mắt y nói:

- Phạt anh ra ngoài đường, hô to đúng một trăm lần câu “Đường Vũ, anh yêu em.”

Dù cho hơi thở chưa đều, dù vừa rồi cõng Đường Vũ đi quãng đường xa, cổ họng khô cong, Tô Xán không chút do dự đi ra ngoài đường, bắc tay làm loa hét lớn:

- Đường Vũ, anh yêu em.

- Đường Vũ, anh yêu em.

- …

Không biết đủ 100 lần chưa, khi Tô Xán giọng khàn đặc, hét gần như không ra hơi nữa, Đường Vũ đi tới đằng sau, ôm chặt lấy y, hai mắt đỏ hoe, nghẹn giọng nói:

- Tô Xán, em không muốn cùng người khác chia sẻ anh, không muốn chút nào. Nhưng em càng không muốn nhìn anh không vui, anh không vui thì em cũng sẽ không vui, trước kia em nói rồi phải không, nhiệm vụ của anh là làm em được vui vẻ.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!