Chương 2

Dạ Khúc Nho Nhỏ

14.841 chữ

28-04-2023

Bùi Đăng trở về phòng ngủ, lại hỏi bạn học buổi chiều đi xem diễn thuyết như thế nào, cả đám bạn học có chút uể oải, nói học trưởng Lục buổi chiều có việc, nên đã thay người khác.

"Uổng công chị tớ còn nhờ chụp mấy tấm ảnh, kết quả đến người còn chưa được thấy".

Bạn học ôm di động kêu rên, thân hình cậu ta mập mạp đáng yêu, thịt mum múp trên mặt bởi vì buồn rầu mà xệ xuống hai cái má lúm đồng tiền, Bùi Đăng phụt cười một tiếng.

"Trần Tuấn Dương, cậu không sợ người khác thấy à? Cẩn thận bị thầy quản lý tịch thu đó".

Trần Tuấn Dương lúc này mới phản ứng lại, đem điện thoại hướng chỗ sâu nhất dưới đáy tủ giấu tốt, lại cầm vài món quần áo phủ lên trên.

"Cậu không được khai ra đâu đó".

Bùi Đăng chớp chớp mắt.

"Vậy tớ có được lợi ích gì không?".

"Được lắm, Bùi Đăng cậu học hư! Cư nhiên còn dám uy hiếp tớ!".

Trần Tuấn Dương làm bộ muốn véo Bùi Đăng, làm cậu sợ tới mức vội vàng chạy về hướng đầu giường.

"Tớ còn đang là người bệnh đó!".

Trần Tuấn Dương cười ha ha, vốn dĩ cũng không muốn tính toán gì với Bùi Đăng, đứng lên đi ra ngoài.

"Cậu có muốn ăn gì không? Tớ mua giúp cậu".

Bùi Đăng vội vàng nói "Cơm chiên trứng", cậu còn đang định đưa thẻ cơm thì bạn học đã đi rồi.

"Không việc gì, anh đây đãi cậu một bữa".

Đi đến gần cửa, cậu ta lại quay đầu, bắt chước mấy mỹ nhân trong phim điện ảnh dùng sức nháy mắt.

"Đã ăn cơm của anh rồi thì cậu chẳng khác nào đã nhận hối lộ biết không? Không được khai ra đâu đó!".

Đôi mắt của cậu ta chớp đến muốn rút gân, Bùi Đăng nhịn không được cười, lúc xoay người lấy thẻ cơm không cẩn thận lôi kéo đến miệng vết thương, lập tức đau đến da đầu tê dại, đành phải ngoan ngoãn ngồi im không dám cử động.

Chạng vạng khi chủ nhiệm lớp và thầy quản lý cùng nhau đến xem Bùi Đăng, thấy đầu giường cậu còn đặt sách giáo khoa, có vài tờ đã được làm xong, trong lòng đều rất cao hứng, khen ngợi cậu vài câu, Bùi Đăng thẹn thùng mà cúi đầu.

"Em vẫn còn phải cố gắng nhiều hơn nữa".

Đây thật không phải khiêm tốn, Bùi Đăng hiểu rất rõ trình độ học tập của chính mình, cậu kém nhất các môn tự nhiên nên từ khi lên cấp hai liền đặc biệt cố hết sức học vật lý.

May mắn cũng bởi vì ở cấp hai Thanh Sơn liều mạng đọc sách nên thẳng đến khi lên cấp ba quá trình học tập của cậu so với các bạn ngoại tỉnh dễ dàng hơn một chút, hơn nữa cậu còn có một ít sở trường đặc biệt khác nên mới được xếp vào ban bốn hiện tại.

Trung học Thanh Sơn dù là cấp hai hay cấp ba đều dựa theo thành tích phân ban, ban nhất là mũi nhọn, các ban còn lại đều được đánh giá như nhau.

Trung học Thanh Sơn luôn chú ý đến việc phát triển toàn diện đức trí thể mỹ, nhưng chủ nhiệm ban bốn Phùng Quần cũng không phải loại người nhìn điểm đoán người.

Thầy đã nghiêm túc xem qua tư liệu của mỗi một học sinh, ngày đầu tiên khai giảng là đã có thể gọi đúng tên mọi người, thầy đối với Bùi Đăng cũng có ấn tượng.

"Thầy nhớ rõ em vẽ tranh rất lợi hại, lúc trước ở đại hội trường cấp hai thầy Lưu đã khen ngợi em rất nhiều lần".

Trong trí nhớ của Bùi Đăng thầy Lưu luôn nhíu mày vẻ mặt nghiêm khắc, cậu có chút ngoài ý muốn trợn tròn đôi mắt.

"Thầy Lưu khen em sao?".

Thành tích của cậu không tốt lắm, cho dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn có chút tự ti, cũng rất sợ thầy Lưu chủ nhiệm lớp.

Mỗi lần gặp gỡ, đều khẩn trương mà khom người chào, kêu một tiếng "Thầy" xong liền bỏ chạy.

Phùng Quần cười gật đầu.

"Thầy Lưu nói em vẽ tranh rất có linh khí, còn lấy được giấy khen cấp tỉnh nữa đúng không? Rất không tồi, cứ tiếp tục phát huy thật tốt".

Phùng Quần nhìn thấy Bùi Đăng chỉ bị thương ngoài da nên thăm hỏi vài câu xong liền rời đi, còn cầm giấy xin phép nghỉ giúp cậu đến, trước khi vết thương tốt lên cậu có thể không cần mỗi ngày tham gia chạy bộ buổi sáng cùng khóa huấn luyện thể dục.

Trần Tuấn Dương nhìn giấy xin phép nghỉ trong tay Bùi Đăng, hâm mộ vô cùng.

"Tớ cũng muốn bị ngã, mới bảy giờ liền phải thức dậy chạy bộ buổi sáng, thần thiếp thật sự làm không được...".

Các nam sinh trong phòng ngủ lập tức cười ầm lên, một người túm tay một người kéo chân, làm bộ muốn đem cậu ta ném ra ngoài.

"Trần nương nương, chúng thần liền thành toàn cho người!".

Tiếng kêu rên của Trần Tuấn Dương đan xen với tiếng cười của các nam sinh, trong phòng ngủ nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt.

Bùi Đăng thích loại náo nhiệt này, cậu ngồi dựa ở đầu giường, cong mắt cười, tầm mắt lơ đãng dừng ở túi thuốc hạ sốt nằm trên bàn sách, lại nghĩ tới vị học trưởng đã đưa cậu đến phòng y tế, có điểm phát sầu.

Tại sao mình có thể quên hỏi tên đối phương được chứ? Khối trên nhiều lớp như vậy, làm sao mới tìm được người đây?

Lục Cẩn tự học ở thư viện xong liền trở về phòng ngủ, Chu Hạc đang chơi game, thấy người tiến vào, hỏi.

"Lão đại, buổi chiều cậu đi đâu vậy? Không phải nói sẽ tham gia diễn thuyết sao? Ngược lại cậu vậy mà xin nghỉ, Ngô Phi Hàng thế cậu.

Tốt rồi, một đám nhóc vừa đến đã nhao nhao hỏi "Học trưởng Lục đâu?, "Học trưởng Lục đi đâu vậy?".

Cậu ta bóp giọng giả làm nữ sinh nói chuyện.

"Cậu không nhìn thấy, lúc đó mặt Ngô Phi Hàng đều trắng bệch".

Lục Cẩn nhớ tới bộ dáng Bùi Đăng vừa ngoan lại vừa mềm nằm ở trên giường ngủ, bởi vì đau đớn, hốc mắt hồng hồng một mảng, so với làn da trắng nõn của cậu càng thêm có vẻ đáng thương, thuận miệng nói.

"Đi chăm thỏ con".

Chu Hạc ngạc nhiên, tay quên cả thao tác, nhân vật đã bị địch giết chết, cậu ta đau lòng đến hút khí, tuy vậy cũng không dừng lại tính hóng hớt.

"Không thể tin, cậu là người có tình cảm như vậy sao? Nói đi ăn thịt thỏ thì còn nghe được".

Lục Cẩn liếc mắt nhìn hắn, Chu Hạc lập tức gật đầu.

"Đúng đúng, ai mà không biết Lục lão đại của chúng ta gương mặt hiền từ tâm địa Bồ Tát, cậu nói chăm thỏ con chính là chăm thỏ con!".

Lục Cẩn lập tức đi đến bồn rửa mặt, Chu Hạc là người không chịu ngồi yên, game cũng không đánh nữa, ném di động qua một bên, tiến đến gần cửa hỏi Lục Cẩn.

"Không đúng, tôi nhìn thế nào cũng thấy mặt mày cậu tràn đầy ý xuân".

Lục Cẩn đang vặn vòi nước rửa tay, hắn xoay người lại nhìn về phía Chu Hạc, ôm cánh tay dựa vào bồn rửa mặt nhàn nhạt nói.

"Cậu rất rảnh rỗi?".

Tâm hóng hớt của Chu Hạc còn chưa ngừng lại.

"Nói ra đi lão đại, hôm nay cậu ở sân thể dục bỗng nhiên chạy đi tận đến khi diễn thuyết bắt đầu rồi cũng chưa trở về, lại không lấy giấy xin phép nghỉ, nói, có phải hay không bồi tiểu cô nương nào!".

Lục Cẩn không đáp hỏi lại.

"Đúng thì thế nào, không đúng thì thế nào?".

Chu Hạc xoay chuyển tròng mắt.

"Vậy chính là đúng rồi, người đó là ai? Học muội hay học tỷ? Không phải cậu nói sẽ cống hiến cả đời cho sự nghiệp, độc thân cả đời sao?".

Lục Cẩn cảm thấy đầu óc chính mình có vấn đề mới có thể cùng Chu Hạc nói chuyện, hắn một lần nữa xoay người vặn mở vòi nước, vốc nước lạnh vỗ lên trên mặt.

"Kì thi tháng sau cậu còn muốn phụ đạo không?".

Chu Hạc lập tức tắt lửa, nhưng cậu ta trời sinh nói nhiều, xoay người tránh ra còn không quên lưu lại một câu.

"Ngày nào đó gặp lại nhớ giới thiệu với tôi, không biết là cô nương đáng thương nào đã bị dung mạo của cậu mê hoặc đến hoa mắt".

Lục Cẩn nhớ tới Bùi Đăng nhỏ giọng nói thầm.

"Lớn lên đẹp mắt nhưng lại có chút gầy".

Khóe miệng hắn chôn trong khăn rửa mặt hơi hơi cong lên.

Ngày hôm sau bắt đầu chính thức đi học, tiết đầu tiên chính là vật lý, Bùi Đăng như gặp đại địch, sau khi bắt đầu tự học liền mở sách cẩn thận chuẩn bị bài.

Trần Tuấn Dương chạy đến nhìn thấy Bùi Đăng vẻ mặt nghiêm túc học bài, cậu ta trở về chỗ ngồi của chính mình nói.

"Vừa mới khai giảng, học kì đầu này cũng chưa có gì khó khăn".

Bùi Đăng ủ rũ mà ghé vào trên bàn, đem đầu gác ở trên cánh tay nhẹ nhàng lo lắng.

"Với tớ mà nói cũng rất khó khăn, tớ thật vất vả mới đuổi kịp được tiến độ, không thể lại rơi xuống".

Ba mẹ Bùi thật ra đối với thành tích của con trai không yêu cầu quá nghiêm khắc, nhưng chính Bùi Đăng lại không chịu thả lỏng.

Tốt nghiệp cấp hai xong, ở lúc nghỉ hè cậu còn nhờ ba mẹ tìm lớp học bổ túc, nhưng trong lòng vẫn là không an tâm, sợ kì thi tháng sau thành tích lại bắt đầu lung lây.

Thành tích của Trần Tuấn Dương không tồi nên không thể hiểu cảm giác chua xót của Bùi Đăng, chỉ cảm thấy cậu như vậy rất thú vị, vì vậy cậu ta cũng học theo bộ dáng của cậu đem đầu gác ở trên cánh tay, an ủi nói.

"Đừng sợ, buổi tối cậu cùng tớ đi thư viện tự học, có gì không hiểu cậu có thể hỏi tớ, tớ giúp cậu học bù".

Bùi Đăng lập tức ngồi thẳng dậy, tromg ánh mắt tròn xoe lấp lánh ánh sáng.

"Thật sự có thể sao?".

Trần Tuấn Dương cười rộ lên.

"Đương nhiên".

Cậu ta cụng nhẹ lên nắm tay Bùi Đăng.

"Hai ta là anh em tốt mà".

Cậu ta lại nhìn thoáng qua chân Bùi Đăng, bởi vì bị thương cho nên Bùi Đăng được Phùng Quần đặc biệt cho phép không cần mặc quần dài đồng phục, mà là mặc quần vận động ngắn, băng gạc trái một vòng phải một vòng, đem đùi phải cùng đầu gối bọc đến kín mít.

"Bất quá phải chờ chân của cậu tốt lên rồi lại nói, mấy ngày nay nếu có gì không hiểu, tiết tự học buổi tối tớ giảng cho cậu".

Ở lớp học bổ túc lúc nghỉ hè luyện qua ít nhiều bài thi vẫn là hữu dụng, ít nhất trước khai giảng nửa tháng Bùi Đăng vẫn theo kịp tiến độ học tập, làm Trần Tuấn Dương hoài nghi cậu là học bá* ngụy trang học tra**, thẳng đến khi Bùi Đăng đỏ mặt báo ra thành tích của bản thân cậu ta mới từ bỏ.

Bất quá trung học Thanh Sơn là trung học trọng điểm toàn tỉnh, thành tích của Bùi Đăng so trong trường tuy rằng không cao nhưng đặt chung với các trường khác lại rất ổn định.

Vấn đề chủ yếu của cậu chính là các môn tự nhiên, bị khoa học tự nhiên kéo chân sau, nhưng môn văn không tồi, đặc biệt thành tích môn lịch sử vô cùng tốt, Phùng Quần chính là giáo viên lịch sử, điểm môn lịch sử của cậu là đứng nhất toàn khối.

(*Học bá là thuật ngữ để chỉ những người chăm chỉ học tập cho nên điểm cao, giàu kiến thức)

(**Học tra là thuật ngữ để chỉ những người học cho có nên điểm thấp, kết quả học tập chia làm hai loại: rớt và xém rớt)

Vài ngày sau các bạn học đã chậm rãi quen thuộc nhau, cũng dần dần thu hồi tâm tình muốn chơi như lúc nghỉ hè, bất quá chờ đến thứ sáu, một đám học sinh lại bắt đầu nóng lòng muốn về nhà.

Tiết của Phùng Quần vừa vặn là tiết cuối, nhìn học sinh ở trong giờ học liền bắt đầu thu dọn cặp sách, vừa tức giận vừa buồn cười, gõ gõ bục giảng.

"Ai thu dọn đồ vật, bắt được một người thầy liền dạy thêm mười phút...".

"Đừng mà thầy Phùng".

"Thầy Phùng đẹp trai như vậy sẽ không đối với chúng em như vậy đâu!".

Phùng Quần bình dị gần gũi, cùng bọn học sinh rất nhanh liền quen thuộc, bọn học sinh nhìn thấy bộ dáng cười hì hì của thầy cũng biết là nói giỡn, đánh bạo cùng thầy cò kè mặc cả.

"Được rồi, nghiêm túc nghe giảng bài, chờ lát nữa thầy hỏi lại, nếu trả lời được thì tan học sớm mười phút...!cũng không phải không được".

Các bạn học giống như nghe thấy được phần thưởng hấp dẫn, một đám đều tập trung tinh thần, rốt cuộc ai cũng đều có khả năng bị hỏi, đây chính là thời điểm một người cống hiến vì mọi người! Cuối cùng Bùi Đăng là người may mắn, Phùng Quần hỏi một câu trong phần đọc mở rộng.

Không ít bạn học vội vàng mở sách, hy vọng có thể nhắc bài Bùi Đăng, còn có chút nhỏ giọng nói thầm, cảm thấy Phùng Quần đây là cố ý làm người khác khó xử, vừa rồi cái phần đọc mở rộng này mọi người đều chỉ nhìn lướt qua rồi thôi, ai sẽ nhớ rõ được? Không nghĩ đến Bùi Đăng vậy mà lại không cần bất kì người nào nhắc nhở, thật nhanh mà nói ra đáp án, trong lòng cậu còn không ngừng thắc mắc, ngày hôm qua cậu gặp thầy Phùng ở trên hành lang, thầy cũng hỏi cậu vấn đề này, cậu trả lời xong còn sợ nhớ nhầm, còn hỏi lại thầy một lần, Phùng Quần hẳn là biết cậu sẽ trả lời được.

"Bạn học Bùi Đăng trả lời rất tốt, chúc mừng các vị bạn học đã tranh thủ được cơ hội tan học sớm mười phút".

Phùng Quần đi đầu vỗ tay, tập thể ban bốn cũng theo đó vỗ tay hoan hô, thanh âm trầm trồ khen ngợi Bùi Đăng vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Bùi Đăng sửng sốt một chút, trong lòng bỗng nhiên ê ẩm mềm mại.

Từ tiểu học Bùi Đăng đã đặc biệt coi trọng thành tích, lúc ấy chủ nhiệm lớp của cậu càng là một người hết thảy mọi việc đều lấy điểm làm trọng, đối với học sinh có thành tích không tốt thậm chí đi đầu trào phúng, dẫn tới Bùi Đăng khi đó bắt đầu liền đối với chuyện thành tích vô cùng mẫn cảm.

Loại thói quen từ nhỏ đã dưỡng thành quan niệm rất khó bị thời gian xoay chuyển, cho nên ở cấp hai bởi vì thành tích không tốt nên cậu có chút không tự tin, cảm thấy chính mình dường như vẫn luôn thấp kém hơn bạn bè một bậc.

Cậu tự giễu mà nghĩ đại khái đây là tự giác của một học sinh kém.

Nhưng giờ phút này trong lớp hết đợt này đến đợt khác truyền đến thanh âm tán thưởng làm cậu cảm thấy kỳ thật mình cũng không kém cõi đến như vậy.

Khi Bùi Đăng mang theo đầu gối quấn băng gạc trở về, ba mẹ Bùi đều đau lòng muốn chết, mẹ cậu Đặng Tân Từ sáng trưa chiều ba bữa đều hầm canh xương cho cậu, Bùi Đăng uống đến độ muốn buồn nôn, ở trên bàn cơm dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn ba Bùi.

Bùi Mậu Vân bưng tô canh to bự của chính mình lên bóp mũi uống hết, đối với ánh mắt của con trai yêu thương mà không giúp gì được nhún vai.

Chắc là nhờ canh xương hầm, thương thế của Bùi Đăng tốt lên rất nhanh, đến khi trở lại trường học đã có thể tháo băng gạc, kế tiếp chỉ cần không vận động quá độ liền không thành vấn đề.

Cậu nói ngọt, quấn lấy Hạ Khi muốn hỏi một chút vị học trưởng đưa mình tới ngày đó rốt cuộc là ai, bởi vì nhìn cách hai người nói chuyện rõ ràng là có quen biết.

Nhưng Hạ Khi chỉ tranh thủ nhờ Bùi Đăng giúp trước giúp sau, chính là không chịu nói cho cậu biết người kia là ai, ngược lại vẻ mặt bỡn cợt mà nói.

"Chờ sau này gặp lại em sẽ biết".

Bất quá chờ Bùi Đăng giúp xong, Hạ Khi lại lấy ra một túi đồ ăn vặt nhập khẩu đưa cho cậu nói cảm ơn.

Bùi Đăng cầm lấy, làm mặt quỷ trêu chọc Hạ Khi, sau đó quay đầu liền tính chạy, không đề phòng mới vừa quay người lại liền đụng phải một người, đối phương giơ tay ấn ở trên vai cậu tránh cho Bùi Đăng té ngã, thanh âm mang theo vài phần bất đắc dĩ.

"Em lúc nào cũng không cẩn thận như vậy".

"Học trưởng!".

Bùi Đăng kinh hỉ*** mà kêu ra tiếng, dường như cậu sợ Lục Cẩn chạy nên liền nhanh tay bắt lấy đối phương, rồi lại sợ dùng sức quá mạnh mà chọc giận đối phương, lực đạo cũng nhẹ nhàng.

(***vui mừng, vui sướng)

"Học trưởng, em rốt cuộc tìm được anh rồi!".

Ngày đó cậu nhìn thấy ký hiệu phân khối trên ngực đối phương, còn tính đến từng ban từng ban hỏi thử, nhưng bởi vì chân bị thương chưa lành chỉ đành từ bỏ, lấy bánh kem nhỏ mẹ Bùi làm ra hối lộ Trần Tuấn Dương, nhờ cậu ta giúp mình tìm xem.

Nhưng Trần Tuấn Dương ở mấy ban trên nằm vùng một ngày cũng không đợi được Lục Cẩn, còn bị thầy giám thị bắt được ném về phòng học.

Bọn họ đương nhiên không biết, Lục Cẩn học ban nhất nằm ở bên trái hành lang thứ nhất khu dạy học, thông thường Lục Cẩn đều sẽ đi từ hành lang bên kia, cùng chỗ tiểu mập mạp ngồi xổm hoàn toàn là hai hướng ngược nhau.

...

Cách hành xử của thầy tiểu học của Bùi Đăng rất sai luôn, hồi nhỏ tôi cũng đã từng bị đối xử như vậy nên lớn lên với tư cách cũng là một cô giáo tiểu học tôi hứa với lòng là mình sẽ không bao giờ giáo dục trẻ em giống như vậy..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!