Cửu Trọng Tử

/

Chương 10: Mẫu thân

Chương 10: Mẫu thân

Cửu Trọng Tử

Chi Chi

10.407 chữ

11-07-2023

Nghe xong lời Đậu Chiêu nói, ánh mắt Song Chi nhìn Đậu Chiêu có chút hoảng sợ. Đậu Chiêu cũng không thèm để ý.

Chỉ cần mẫu thân và các trưởng bối không nghi ngờ, đám nha hoàn bàn luận thế nào thì cũng chỉ là bàn tán mà thôi.

Đậu Chiêu ra lệnh cho Thỏa Nương bế mình về phòng.

Nhân sự bên tây Đậu đơn giản, phía Hạc Thọ đường giương cung bạt kiếm tuy rằng khiến đám nha hoàn rất lo lắng nhưng còn lâu mới đến mức độ hoảng hốt.

Song Chi dẫn Thỏa Nương và Hương Thảo vào phòng Đậu Chiêu, mọi người lại tập trung sang hai nàng. Có người cười mắng:

- Hương Thảo này láo toét thật, cuối cùng cũng thực hiện được rồi. Không biết là học theo ai?

Lại càng nhiều người chào hỏi Thỏa Nương, tự giới thiệu:

- Ta là Ngân Hạnh.

- Ta là Đinh Hương!

Lại có người hỏi:

- Tỷ tỷ vốn là làm ở phòng nào? Sao đột nhiên lại được đưa đến phòng tứ tiểu thư?

Thỏa Nương không quen với sự nhiệt tình như vậy, bẽn lẽn đáp lời.

Nghe nói nàng là nha hoàn thô từ phòng giặt đồ, mọi người nhìn nhau, có hơi khó xử.

Thỏa Nương thấy vậy thì lại ngượng ngùng.

- Được rồi! Song Chi giải vây cho Thỏa Nương: – Có gì đợi lát nữa các ngươi nói sau. Giờ để thu xếp cho Thỏa Nương đã.

Sau đó nói:

- Phòng của ta và Hàm Tiếu tỷ tỷ còn hai chiếc giường, giờ cũng chẳng biết khi nào thất phu nhân mới về, bên cạnh tứ tiểu thư không thể thiếu người được. Ta thấy, cứ để Thỏa Nương ngủ trong phòng ta đã, chờ thất phu nhân về rồi tính.

Thỏa Nương nhẹ nhàng thở phào.

Mọi người cũng lấy lại tinh thần, hoặc xung phong nhận đi dọn đồ cho Thỏa Nương hoặc là chủ động giúp Thỏa Nương dọn giường chiếu.

Thỏa Nương không chịu rời Đậu Chiêu nửa bước:

- Bên cạnh tiểu thư có ai hầu hạ? Ta cứ chờ Hương Thảo đến rồi nói.

Đậu Chiêu hơi hơi cười.

Thỏa Nương rất hiểu lý lẽ.

Lúc nàng gả qua phủ Tế Ninh hầu, tiền đồ chẳng rõ, không dám đưa Thỏa Nương qua, chờ nàng đứng vững ở phủ Tế Ninh hầu, muốn đón Thỏa Nương về thì Thỏa Nương đã bị bệnh mà qua đời.

Nghĩ đến đây, mắt nàng ửng đỏ, nhẹ nhàng nắm tay Thỏa Nương.

Thỏa Nương nghiêm túc nhìn nàng, trịnh trọng nói:

- Tứ tiểu thư yên tâm, ta sẽ không rời tiểu thư một tấc.

Câu này khiến cho mọi người mặt đều như trứng thối, ai nấy đen mặt. Ánh mắt nhìn Thỏa Nương không được thân thiện nữa. Thỏa Nương lại không hề phát hiện, chỉ đứng bên cạnh nàng, không nói năng gì.

Song Chi đành tức giận sai nha hoàn đến phòng giặt đồ báo tin, tạm dọn đồ của Thỏa Nương qua.

Mọi người chia nhau làm việc, không ai đến gần Thỏa Nương nữa.

Đậu Chiêu và Thỏa Nương trợn mắt nhìn nhau, đợi ở trong phòng.

Chỉ chốc lát, Hương Thảo chạy vào:

- Tứ tiểu thư, thất phu nhân và Du ma ma đã quay lại!

Không nhắc đến phụ thân. Tim Đậu Chiêu chìm xuống, hỏi:

- Phụ thân?

Hương Thảo lau mồ hôi trán, nói:

- Thất gia, lão thái gia, tam gia và tam phu nhân vẫn ở Hạc Thọ đường.

Đang thương lượng chuyện nạp thiếp? Hay là thương lượng làm sao để mẫu thân chịu chấp nhận?

Đậu Chiêu có chút sốt ruột, dưới sự giúp đỡ của Thỏa Nương mà leo xuống đất, vội chạy ra ngoài.

Thỏa Nương và Hương Thảo bám sát theo sau nàng.

Mẫu thân vẻ mặt bình tĩnh được Du ma ma dìu, mặt không thay đổi đi vào trong.

- Mẫu thân, mẫu thân! Đậu Chiêu xông đến.

Sắc mặt mẫu thân thoáng hòa hoãn lại, xoay người bế Đậu Chiêu, thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rồi giao cho nha hoàn:

- Chơi dây với tứ tiểu thư đi.

Hàm Tiếu vội bế Đậu Chiêu nhưng Đậu Chiêu lại kéo vạt áo mẫu thân không buông.

Mẫu thân mất kiên nhẫn:

- Con bé này, sao không nghe lời thế? Mẫu thân còn có việc, con chơi với Hàm Tiếu đi.

Nói xong nhìn Thỏa Nương và Hương Thảo, chỉ hai người:

- Hay là chơi với các nàng đi.

Đậu Chiêu biết mẫu thân giờ không có tâm tình dỗ nàng, ngoan ngoãn để Hàm Tiếu bế, chờ mẫu thân và Du ma ma vào phòng rồi, nàng tuột xuống khỏi người Hàm Tiếu, chạy vào phòng.

Đám nha hoàn không dám ngăn cản nàng.

Nàng thuận lợi chạy vào phòng.

Mẫu thân đang khóc trên bàn:

- … Ngươi thấy đó, người còn chưa vào cửa mà hắn đã che chở như vậy, sợ người kia phải chịu tủi thân. Ta còn có thể nói gì. Ta thuận theo ý hắn, để nữ nhân kia vào cửa là được! Ta muốn xem xem, nữ nhân kia có bản lĩnh gì, dùng thủ đoạn gì khiến hắn không phân biệt được cha mẹ, vợ con, đến danh dự, khí tiết cũng không cần!

Dư ma ma hơi nhìn xuống, thấp giọng nói:

- Thất gia nạp thiếp, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Người xem, có nên phái người nói với cữu gia một tiếng…

- Không được!

Không đợi Du ma ma nói xong, mẫu thân đã ngẩng phắt dậy, vội nói:

- Sang năm ca ca sẽ vào kinh đi thi, bây giờ đang đóng cửa đọc sách. Nếu biết ta gả vào đây chưa được ba năm mà Vạn Nguyên đã nạp thiếp, dựa vào tính khí ca ca quyết sẽ không bỏ qua, không thể vì chuyện của ta mà làm ảnh hưởng đến tiền đồ của ca ca được.

Lại dặn dò Du ma ma:

- Ngươi là người hầu hạ mẫu thân ta, nếu là chuyện khác, ngươi giấu ta làm gì ta cũng không so đo, ta biết ngươi vì muốn tốt cho ta. Nhưng chuyện này không nhỏ. Triệu gia ta đã 40 năm rồi chưa có được một tiến sĩ. Nếu vì ngươi mà xảy ra chuyện gì thì chính là ngươi biến ta thành kẻ bất nghĩa, biến ta thành tội nhân thiên cổ của Triệu gia.

Du ma ma gật đầu, xoay người đi lau nước mắt.

Cữu cữu tốt thế sao?

Đậu Chiêu bĩu môi, thầm nói với mẫu thân: Mẫu thân cứ quấy rầy cữu cữu cũng được. Cữu cữu là tiến sĩ khoa Đinh Mùi. Hơn nữa, vừa đỗ đạt đã mưu cầu được chức quan còn khuyết ở Tây bắc, dẫn cả nhà đi nhậm chức, không về lại Thực Định nữa.

Nàng chỉ gặp cữu cữu mình một lần vào ngày thành thân.

Mẫu thân có anh trai, lúc từ biệt người thân, nàng nể tìn mẫu thân, cung kính dập đầu lại cữu cữu ba cái.

Hình như cữu cữu rất kích động, ánh mắt nhìn nàng như thế “nhà có con gái mới lớn”. Lúc ấy nàng rất vui mừng, nghĩ cữu cữu nhậm chức ở Tây Bắc, đường xá xa xôi, không tiện liên lạc. Mẹ kế thì trong mắt lại chỉ có huynh đệ nhà mình, cữu cữu là người đọc sách, chắc chắn là tâm cao khí ngạo, không muốn chịu nhục nên mới không đến Đậu gia. Lần này cữu cữu trở về tiễn nàng, có thể thấy trong lòng cữu cữu vẫn có đứa cháu này. Thậm chí nàng còn định nhân dịp này hiếu kính cữu cữu cẩn thận, để cữu cữu kể lại chuyện mẫu thân năm đó cho mình.

Không ngờ nàng chân trước xuất môn, cậu chân sau đã quay về Tây Bắc, hơn nữa từ đó về sau bặt vô âm tín.

Nếu lúc trước cữu cữu kiêng dè mẹ kế thì sau khi nàng gả về phủ Tế Ninh hầu thì còn gì kiêng kị nữa?

Đậu Chiêu nghĩ thế nào cũng không rõ.

Sau này, chị họ Triệu Bích Như nhà cữu cữu theo phu quân đến kinh thành nhậm chức, từng đến thăm nàng nhưng nàng lại dùng ba chén trà đuổi đi.

Người như vậy có thể trông cậy sao?

Đậu Chiêu nghi ngờ, nấp sau rèm lớn trầm tư.

Nếu mẫu thân đồng ý cho phụ thân nạp thiếp thì chẳng lẽ kế mẫu là được phù chính? (Phù chính: Nâng từ hàng thiếp lên hàng chính thất)

Nhưng lúc nào kế mẫu cũng đều tự xưng là: Mình được Đậu gia cưới hỏi đàng hoàng, dùng kiệu tám người khiêng đưa về. Nghe xong những lời này của bà cũng đâu có ai phản đối gì?

Kế mẫu có thể giải tán nha hoàn của mẫu thân, có thể uy hiếp, lợi dụng đám vú già của Đậu gia nhưng không thể có chuyện ngay cả những phu nhân quan lại quyền quý cũng trợn mắt nói dối theo chứ.

Chẳng lẽ giữa đó còn có nữ tử nào khác?

Nhưng cũng không đúng, kế mẫu vào cửa rồi có thai, muội muội Đậu Minh chỉ nhỏ hơn nàng hai tuổi, 7 tháng…

Đậu Chiêu càng nghĩ càng hồ đồ.

Hàm Tiếu đi đến. Nàng thật cẩn thận nói:

- Thất phu nhân, tam phu nhân đến.

Mẫu thân vội lau nước mắt, sai nàng:

- Mau mời tam đường tẩu vào đây nói chuyện.

Rồi vội đứng dậy nghênh đón.

Vẻ mặt tam bá mẫu nghiêm túc, được hai nha hoàn đỡ đi vào.

Thấy mẫu thân, mắt nàng đó lên, kéo tay mẫu thân.

Nha hoàn trong phòng đều lui xuống.

Tam bá mẫu không đợi Du ma ma dâng trà đã nói:

- Ta biết lòng muội buồn, ta cũng không cản muội, muốn khóc thì cứ khóc đi. Nhưng khóc xong rồi thì phải lấy lại tinh thần mới được. Nhìn thất thúc như vậy, sau này muội phải chiến đấu gian khổ đó!

- Muội biết!

Mẫu thân nói xong, nước mắt lại tuôn rơi, nàng không kể khổ mà chỉ xin lỗi tam bá mẫu:

- Phía tam bá, xin tam tẩu nói giúp muội mấy câu. Muội giận quá nên mới nói những lời này. Xin tam bá nể tình trẻ tuổi, không hiểu chuyện, đừng so đo với muội.

- Muội nói vậy là khách sáo với chúng ta rồi.

Tam bá mẫu cũng khóc theo:

- Nói đến nói đi cũng là tam ca không đúng! Nếu tam ca không lỗ mãng thì thất thúc sẽ chẳng gây chuyện thế này…

- Chuyện này liên quan gì đến tam bá đâu?

Mẫu thân nức nở cắt lời tam bá mẫu.

- Nói là huynh đệ nhưng tam bá coi Vạn Nguyên như con, Vạn Nguyên có chuyện cần tìm, tam bá sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Nói đến nói đi đều là Vạn Nguyên không đúng, hắn bị ma ám… muội chỉ hận… Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, luận tình cảm hẳn là phải tốt hơn bất kì cặp phu thê nào mới đúng. Hắn muốn nạp thiếp sao không bàn trước với muội? Muội không đồng ý hắn liền quỳ gối trên tuyết không đứng dậy… phụ thân 42 tuổi mới có hắn, là độc đinh của dòng này, hắn coi là ta gì? Ta nghĩ mà lạnh lòng…

Lại gục xuống khóc òa.

- Đừng khóc! Đừng khóc!

Tam bá mẫu ôm mẫu thân:

- Đời người có ai không gặp phải khó khăn? Thất thúc còn trẻ, khó tránh khỏi có lúc hồ đồ. Ta cũng không sợ muội cười, đại bá đó, trầm ổn đúng không? Vừa đỗ tiến sĩ chẳng phải cũng học theo người ta, nạp thiếp. Lúc ấy đại tẩu cũng giận muốn khóc nhưng qua vài năm, qua thời hoang đường rồi, biết vẫn là thê tử mới là tốt nhất, toàn tâm toàn ý sống bên đại tẩu. Đại tẩu đã sắp 40 vẫn sinh thêm Lan Nhi… Có thể thấy, đôi khi lấy nhu thắng cương chứ không thể lấy cứng chọi cứng!

- Lời tam tẩu nói muội đều hiểu.

Mẫu thân nghe, ngồi thẳng dậy, lau nước mắt nói:

- Muội có chuyện muốn nhờ tam tẩu.

Cũng không nói tiếp chủ đề kia.

Tam bá mẫu có chút bất ngờ, vội hỏi:

- Muội cứ nói đi. Chỉ cần ta giúp được thì sẽ giúp.

- Nếu nữ nhân kia muốn vào cửa nhà chúng ta, vậy kiểu gì ta cũng phải đến gặp trước. Ta muốn mời tam tẩu và đại tẩu đi cùng.

Đây vốn là quy củ của nhà giàu, cho dù đồng ý cho phu quân nạp thiếp nhưng cũng phải nhìn người đó thế nào. Nếu là nữ tử phong trần hay phẩm hạnh không tốt thì dù thê tử có từ chối yêu cầu của phu quân cũng sẽ không mắc phải tội “ghen tỵ”. Không thể so với đám thương nhân, không cần để ý gì, thích là cưới về nhà.

Tam bá mẫu hiểu ra:

- Được, được. Ta sẽ nói lại với đại tẩu.

- Vậy phiền tam tẩu rồi.

Mẫu thân nói xong, đứng lên:

- Để muội nói với Vạn Nguyên, bảo hắn đưa người từ kinh thành về Thực Định.

Tam bá mẫu không nói thêm, cười cười vỗ vỗ tay mẫu thân:

- Thất đệ muội cũng đã trưởng thành!

Ngữ khí nửa là cảm khái, nửa là vui mừng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!