Chương 6

Cuối Cùng Em Cũng Đến

7.785 chữ

17-03-2023

Sau khi thắng Đào Đào nghi hoặc hỏi: “Phì ca anh muốn soán vị à?”

Chơi xạ thủ giỏi như vậy chẳng lẽ anh ta muốn cướp chén cơm của Tạ thần?

Vốn dĩ Phì Thần hay lảm nhảm nhưng nay lại hết sức điềm tĩnh nói: “Tiếp đi.”

Nói xong liền rời khỏi giao diện, mời bọn cô lần nữa.

Đào Đào nhìn Tống Ý phàn nàn: “Phì ca bị ma nhập rồi à?”

Phì ca khẳng định mình không bị ma nhập, nhưng tài khoản hiển nhiên đã đổi chủ.

Thật ra từ đợt giao tranh đầu tiên Tống Ý đã nhận ra sự thay đổi.

Người chơi support lâu năm sẽ là người hiểu trò chơi rõ nhất.

Vì họ thường xuyên phải để ý đến mọi mặt của người họ support, khoa trương một chút thì còn phải để ý đến CD*.

[ *: Thời gian hồi skill ]

Vừa rồi ở đường dưới, đấu sĩ đường trên của đối thủ bị sát thủ đi rừng mai phục, muốn bắt “Phì ca” nhưng “Phì ca” cho mọi người thấy sự phán đoán đáng kinh ngạc.

Kỹ năng thứ hai của Tống Ý (có khả năng tăng tốc độ và hồi HP cho đồng đội sau khi bị thương) vừa được ném cho Phì ca thì anh ta đã luồng qua bụi cỏ thoát được đợt tấn công của thích khách, lăn mình một cái đã đứng sau Tống Ý, sau khi Tống Ý lặng lẽ giảm tốc độ anh bắt đầu đánh ra.

Mai phục cuối cùng bị mất hai mạng, “ Phì ca ” quá xuất sắc.

Những thao tác này không khó, rất nhiều người có thể làm được nhưng điều đáng sợ là từ đầu đến cuối… “Phì ca” không mất một giọt máu nào.

Nói cách khác đối phương vừa bị thương vừa đánh hụt hết tất cả, hoàn toàn không động đến được một góc áo của anh ta.

Chơi xạ thủ mượt mà như vậy toàn KPL chỉ đếm được trên đầu ngón tay. 

Phì ca có thể chơi Tôn Thượng Hương tốt vậy sao? Không có khả năng.

YD ai có thể làm được điều này? Chỉ có Tạ Tinh Thùy.

Cho nên Tống Ý sớm đã biết người cùng chơi với mình là ai.

Thấy “Phì ca” lại lần nữa chọn xạ thủ, Đào Đào chọc anh ta: “Phì ca nè, dã tâm anh không nhỏ nha, không luyện pháp sư của anh cho tốt mà còn đi ‘làm việc không đàng hoàng’.

Để Tạ thần biết thì anh ấy sẽ giết anh đó.”

Phì ca thật đang đi đi lại lại trong căn cứ, cả người tràn ngập oán khí với thịt ba chỉ.

Ở đây có hai bàn thịt lớn, vứt đi thì lăng phí nên anh ta buộc phải ăn hết…nô tài thực sự không làm được đâu!

Lúc chọn anh hùng, Tống Ý ở vị trí thứ ba.

Cô có thể không chọn support, hoàn toàn có thể lấy sát thủ để giải trí một chút.

Nhưng cô nhớ tới trận trước Tạ Tinh Thùy là xạ thủ nên không tự chủ được mà chọn support.

“Phì ca” đã nhắn một hàng chữ: “Chơi cái cô muốn chơi, có thể thắng.”

Khóe mắt Tống Ý cong lên một chút, khóa anh hùng xong trả lời anh: “Một lần nữa.”

Đào Đào đùa bỡn nói: “Phì ca lợi hại, liên minh đệ nhất support coi trọng anh!”

Nhìn hàng chữ này Tạ Tinh Thùy xúc động chụp màn hình lại nhưng mà hai chữ Phì ca quá chướng mắt, đổi thành Tạ thần thì ổn hơn.

Vào trận sau, Tạ thần được ca ngợi như một vị thần đang ban phước, lần nữa thể hiện thế nào là một xạ thủ đẳng cấp.

Tốc độ farm đáng kinh ngạc, thời gian phất lên rất ngắn, năng lực tìm kiếm cơ hội rất đáng sợ…

Tống Ý nhìn Tạ Tinh Thùy chơi lại có chút cảm giác đau lòng.

Cô support cho Tô Quang đã lâu nên đối với phong cách chơi của anh ta hiểu biết rất rõ.

Các fan đều chỉ nhìn đến Tố thần hào quang đầy người một lần đoạt hai ba mạng, chỉ nhìn thấy sau khi hết trận Tố thần giết được bao nhiêu mạng, cũng chỉ cảm thấy kinh ngạc khi ở giao diện kết thúc cả người Tô Quang phát ra ánh sáng kinh người.

Không ai để ý là ai giúp anh ta gầy dựng bước đầu, là ai giúp anh ta tìm cơ hội, là ai bảo hộ anh ta giành được đầu người.

Tống Ý phụ trợ Tô Quang, một ván kết thúc cô sẽ cảm thấy rất mệt: Mắt mỏi, tinh thần cũng vậy.

Nhưng cùng Tạ Tinh Thùy chơi… hoàn toàn không cảm giác được chút mỏi mệt nào.

Hai người cùng là tuyển thủ chơi ADC (xạ thủ) chuyên nghiệp nhất, Tô Quang giống như một đứa trẻ lớn xác, lúc nào cũng cần một người support anh ta như thế. 

Nhưng Tạ Tinh Thùy lại hoàn toàn độc lập: Farm lính? Không cần, lính của anh đều là tự mình đoạt, đoạt từ đối thủ, lấy từ đồng đội! Kiểm soát tầm nhìn? Không có gì khó, support có thể đi hỗ trợ đường khác, đầu óc nhanh nhạy nên anh có thể tự thăm dò! Bảo hộ? Anh giống như con cá, tự trốn khỏi tấn công, bản lĩnh đó làm lòng Tống Ý chua xót.

Giống như…Tô Quang là đứa trẻ cần nhiều sự bảo hộ thì Tạ thần là một đứa trẻ đáng thương. 

Một ván nữa lại nhanh chóng kết thúc, trong sáu phút đánh đối phương thua thảm, đội bên kia đã nhắn lên kênh: “Xạ thủ bên kia là cái gì vậy! Làm sao mà phất lên nhanh vậy?”

Một xạ thủ có trị giá hơn ba ngàn đô như vậy thì ai có thể chơi lại? Bạn có được một kiện trang bị thì anh ta đã có ba kiện, đánh một chuỗi!

Đẩy mất cao điểm của đối phương Tạ Tinh Thùy lên kênh đội nhắn một dòng: “Thiên thần danh bất hư truyền.”

Tống Ý cười một cái, trả lời anh: “Anh có thể tin tưởng tôi một chút.”

Tạ Tinh Thùy sửng sốt.

Đào Đào lúc này cũng nhận ra sự việc không đúng, đưa tay tắt âm của cô và Tống Ý xong mới hỏi: “Đây…là Tạ thần?”

Tống Ý giả bộ không biết: “Chắc vậy.”

Đào Đào vẫn chưa nghĩ nhiều: “Mình nói mà, Phì ca làm sao chơi xạ thủ giỏi như vậy được! Thì ra là Tạ thần chơi tài khoản của anh ta.”

Tống Ý gật gật đầu.

Đào Đào do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra thắc mắc trong lòng mình: “Tống Tống này, cậu không suy nghĩ đến việc gia nhập YD sao?”

Tống Ý quay đầu nhìn về phía cô ấy.

Đào Đào nói: “Mình biết CST có chỗ đứng trong lòng cậu nhưng lần này là bọn họ….”

Tống Ý nhíu mày nói: “Mình sẽ không trở lại CST.

Đào Đào hô lên: “YD là nơi thích hợp với cậu nhất!”

KPL có mười hai chiến đội, đội kỳ cựu cùng tân binh.

Nếu Tống Ý để lộ ra ý muốn chuyển đội thì chắc hơn nửa số đội đó sẽ mời cô.

Những chiến đội đó thực sự nhìn thấy được thực lực của cô sao?

Không, cái bọn họ xem trọng là giá trị thương mại của nữ tuyển thủ.

Sau khi đem về thì đặt vào ghế dự bị, đó là một mánh khóe.

Nhưng Tống Ý không muốn như vậy, cô cực khổ đi lên vị trí dẫn đầu, dùng toàn lực đoạt được hai cái quán quân cũng chỉ là muốn chứng minh bản thân mình.

Không phân giới tính, ai cũng có thể đứng trên ở sân khấu thi đấu này, ai cũng có cơ hội chạm vào cúp quán quân!

Đây mới là mị lực của thi đấu điện tử, là lý do vì sao vô số người phấn đấu nỗ lực.

Tống Ý nhìn Đào Đào nói: “Mình đi gọi điện thoại.”

Cô đứng dậy về phòng, gọi cho Tạ Tinh Thùy.

Tạ Tinh Thùy trả lời rất nhanh, câu đầu tiên chính là: “Tôi rất tin tưởng cô.”

Tống Ý ngây người, phải mất vài giây mới phản ứng được, anh đang đáp lại câu nói của cô trong game.

Tống Ý không nhịn được trong mắt xuất hiện ý cười, cô hỏi: “Tạ thần, có người quan trọng muốn đến YD sao?”

Tạ Tinh Thùy có chút không hiểu: “Người quan trọng?” Chính là cô.

Tống Ý nói: “Phì ca nói các anh dọn dẹp sạch sẽ, hình như là tiếp đón người quan trọng.” Nếu là thật cô sẽ không đến.

Tạ Tinh Thùy im lặng, buồn bã nói: “Không phải ngày mai cô đến sao?”

Tống Ý sửng sốt.

Tạ Tinh Thùy làm sáng tỏ: “Thật vất vả mới có một cô gái tới tham quan nên YD chuẩn bị mặt mũi để nghênh đón.”

Môi Tống Ý nhẹ nhếch lên, nửa ngày cũng chưa nói ra được một chữ.

Tạ Tinh Thùy lại nói: “Cô yên tâm, không phải chỉ là làm cho xong.

Chờ cô gia nhập YD thì vẫn sẽ giữ nguyên bộ mặt như vậy.”

Vì cô mà chuẩn bị sao? Chuyện này như một dòng nước ấm chảy qua lồng ngực cô, cô nhẹ nhàng trả lời: “Ngày mai tôi không đến.”

Tạ Tinh Thùy: “!” Chuyện gì vậy?

Tống Ý nói thêm: “Chờ thủ tục chuyển đội xong xuôi tôi sẽ trực tiếp dọn đến căn cứ.”

Tạ Tinh Thùy: “!!!”

Tắt điện thoại, Tạ Tinh Tinh Thuỳ phải mất một lúc mới tỉnh lại, tim đập còn nhanh hơn đi tàu lượn siêu tốc, Tạ thần cảm thấy mình cần phải uống ngay thuốc trợ tim hiệu quả tức thì.

Từ phòng ngủ đi ra, trong mắt Tống Ý chứa đầy vui sướng, cô nhìn Đào Đào nói: “Mình quyết định đến YD.”

“Thật tốt quá!” Đào Đào đứng bật dậy: “Làm CST, Tô Quang hối hận thôi!”

Nhưng vào lúc này điện thoại Tống Ý vang lên, cô cúi đầu nhìn thấy tên Tô Quang thì ý cười đều biến mất.

Bắt máy, giọng của Tô Quang rất mệt mỏi, anh ta thì thầm: “A Ý, xin lỗi em rất nhiều.”.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!