Chương 4

Cuộc Sống Thường Ngày Của Hồ Ly Và Giáo Thảo

9.913 chữ

09-02-2023

Cuộc sống thường ngày của hồ ly và giáo thảo

Tác giả: Tàn Dương Thất Tửu

Edit: Pơ Olga (watt.pad: gyuhaonu)

Beta: Vannie

"Cứu mạng a —— Có người rơi xuống nước ——! Cứu người a——"

Trúc Nguyệt sửng sốt một lát, lỗ tai hồ ly run lên, chạy về phía trước hai bước.

Cách túc xá không xa có cái hồ nhỏ, bên hồ xây một quảng trường nhỏ, không có rào chắn giữa quảng trường và hồ nước.

Trúc Nguyệt cộc cộc cộc chạy đến chỗ mấy cây cột của quảng trường, thò đầu ra nhìn.

Cậu nhìn thấy một cô gái đứng bên bờ lớn tiếng kêu cứu, trong nước loáng thoáng thấy một cái đầu đen sủi bọt nước.

Lúc này cách thời gian chuông báo vào học không bao lâu, ai có lớp thì đi học, không có lớp cũng sẽ không sáng sớm chạy đến quảng trường dạo chơi nên trong nhất thời chẳng ai nghe thấy tiếng hô của cô gái.

Mắt thấy đỉnh đầu kia dần chìm xuống, Trúc Nguyệt không kịp suy nghĩ, vội vàng nhảy ra, 'sưu' một tiếng liền vọt vào trong hồ.

Trời sinh biết bơi lội, Trúc Nguyệt nâng đầu trên mặt nước, bốn cái chân nho nhỏ đạp mạnh, rất nhanh đã tiếp cận người bị rơi xuống nước.

Cũng không biết người này xảy ra chuyện gì, cho dù rơi xuống nước thì sao mà rơi ngay giữa hồ được nhỉ.

Trong đầu Trúc Nguyệt hiện lên oán giận nhưng dưới chân lại không ngừng đạp nước.

Người kia đã hoàn toàn chìm trong nước, Trúc Nguyệt không có cách nào nhìn thấy người nọ trên mặt nước nên cậu đành phải hít sâu một hơi, lặn xuống dưới nước.

Dưới nước là một mảnh đục ngầu, Trúc Nguyệt trừng to mắt rồi dùng linh lực cảm ứng, nhanh chóng xác định đúng vị trí của người nọ, nhanh chóng cắn cổ áo.

Chỉ mới khẽ cắn cổ áo, Trúc Nguyệt bất ngờ bị chìm xuống.

"?" Có chuyện gì với người này vậy? Ăn toàn dầu mỡ hay sao mà bếu thế? Tại sao lại nặng như vậy?

Trúc Nguyệt cắn răng, miễn cưỡng làm một Đại Lực Quyết nhưng người này nặng đến đáng sợ, vẫn bị chìm xuống.

Cũng may linh lực của cậu đã hồi phục hơn phân nửa, bằng không cũng chẳng cứu nổi gia hỏa này.

Cậu mệt tâm nghĩ, ngậm lấy cổ áo người này, cố gắng nổi lên mặt nước.

Người này cũng đã đã hôn mê, mặc cho Trúc Nguyệt cắn cũng không giãy dụa, Trúc Nguyệt ngậm hắn bơi lên bờ.

Lúc này có vẻ như đã có người nghe được tiếng kêu cứu của cô gái nên đã chạy tới bên hồ.

Trúc Nguyệt bơi nhanh nên linh lực cũng tiêu hao nhanh chóng.

Cũng may khi cậu đến gần bờ thì mấy người trên bờ lại nhảy xuống, nhanh chóng bơi đến.

Trúc Nguyệt cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, há miệng thả người liền cảm giác răng lợi vừa chua lại đau, giống như chẳng còn là của mình nữa.

Cậu chẹp chẹp miệng, nhìn thấy những người kia đem người đón lấy, hợp lực lên bờ.

Trúc Nguyệt cũng nhảy lên bờ, run run lông mao vẩy đi một thân đầy nước.

Trên bờ một mảnh rối loạn, giáo y nhanh chóng chạy đến sơ cứu, có người vây xem, có người nhận ra kẻ bị rơi xuống nước, một mảnh rối bời, Trúc Nguyệt thấy thế, muốn lặng lẽ chạy đi.

Lại không nghĩ cô gái ban nãy kêu cứu lại lớn tiếng nói: "Chính là con cáo kia! Là nó nhảy xuống nước cứu người!"

"..."

"?"

Ủa alo tiểu cô nương à sao cô nhiều chuyện dzị? Tuổi còn nhỏ mà sao lắm lời thế.

Trúc Nguyệt mặt không biểu tình.

Cậu chỉ muốn làm một Lôi Phong* không muốn xoát cảm giác tồn tại.

[*Lôi Phong - người chiến sĩ của quân giải phóng TQ, là một hình tượng nhân vật vị tha và khiêm tốn, hết lòng vì đảng vì dân]

Thế là Trúc Nguyệt chưa kịp trốn thì bị một đám người vây quanh.

"U là trời gầy thế kia! Nhỏ như vậy mà sao có sức kéo được người nhỉ?"

"Không nhìn lầm chứ? Con cáo biết cứu người ư?"

"Nó sẽ bị cảm lạnh đó, mau mang khăn lông tới đi!"

......

Những người vây quanh mồm năm miệng mười nói, sau đó Trúc Nguyệt bị một chiếc khăn lớn bọc lấy.

Bị xoa nắn một trận không chút nào nương tay, Trúc Nguyệt mới từ trong khăn tắm ngoi ra.

Kết quả liền hú hồn chim én khi nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của Lục Ngàn Bạch.

"..."

Bầu không khí lâm vào ngưng trọng và xấu hổ trước nay chưa từng có.

Trúc Nguyệt yên lặng rụt người, chẳng biết tại sao có điểm chột dạ.

"Lục, Lục học trưởng...?" Cũng may cô gái đột nhiên kinh hô phá vỡ bầu không khí quỷ quái khiến người ngạt thở này.

Lục Ngàn Bạch ngẩng đầu, lạnh lùng gật gật đầu xem như chào hỏi, cô gái kia lập tức vừa kích động vừa khẩn trương tiến lên một bước nhỏ.

Trúc Nguyệt lặng lẽ meo meo thở ra, sau đó sợ hãi hề hề co lại thành một đoàn.

"Lục học trưởng làm sao lại ở chỗ này...? Chẳng phải khoa Xây dựng có lớp buổi sáng sao?" Cô gái kia nhỏ giọng nói.

Lục Ngàn Bạch đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên đám người bị đẩy ra.

"Xin chào xin chào, xin hỏi cô chính là người đầu tiên phát hiện có người rơi xuống nước sao? Có thể cùng chúng tôi nói một chút tình huống cụ thể không? Nghe nói là do một con cáo cứu người, chính là con cáo này sao? Chúng tôi là phóng viên của nhật báo A Thị..."

"Xin chào, chúng tôi thuộc Thiển Cận XX, có thể phỏng vấn ngài không..."

Đến hiện trường nhanh nhất ngoại trừ xe cấp cứu chính là phóng viên, người được sơ cứu đã tỉnh và được xe cấp cứu chở đi, phóng viên không kịp chụp ảnh mới phải tìm đến cô gái đã phát hiện người rơi xuống nước để phỏng vấn thay.

Đúng lúc cô bé kia còn vây quanh bên Trúc Nguyệt.

Trúc Nguyệt liếc nhìn khuôn mặt đen thui của Lục Ngàn Bạch rồi lại nhìn nhìn đủ loại microphone trước mắt, lập tức cảm thấy nhức đầu.

"A? Là, là như vậy, buổi sáng hôm nay tôi đang tản bộ ngang qua bờ hồ thì nhìn thấy trong hồ giống như có gì đó, sau đó nhìn kỹ một chút phát hiện hình như có người liền lớn tiếng tri hô, bởi vì quá gấp nên cũng quên dùng di động cầu cứu, không nghĩ tới liền có một con cáo lao xuống nước... Tôi còn quay video nữa, bởi vì không biết bơi, gọi cấp cứu xong cũng chỉ biết lo lắng suông nên đã quay video lại." Cô gái kia líu lo không ngừng nói, có lẽ chuyện lần này rất bất thường nên nói mãi chẳng dừng được.

Ngược lại chỉ khổ cho Trúc Nguyệt bị chụp ảnh điên cuồng.

Tiếp tục như thế này cũng không ổn.

Trúc Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó 'sưu' một tiếng thoát khỏi đám người.

"Này, chờ đã..." Đám người phía sau la lên.

Trúc Nguyệt không chút nào để ý tới, nhanh chóng xông vào bụi cỏ, nhảy mấy cái liền biến mất.

Trúc Nguyệt nhìn phía sau thấy không có ai đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm, chọn đường nhỏ hẻo lánh chạy về ký túc xá của Lục Ngàn Bạch.

Chỉ trong chốc lát, Lục Ngàn Bạch cũng đẩy cửa tiến vào.

Hắn vừa mở cửa liền đi thẳng vào.

Trúc Nguyệt có chút lo lắng bất an, ánh mắt chột dạ lắc lư theo Lục Ngàn Bạch.

Nhìn thấy Lục Ngàn Bạch cắm điện cho máy sấy, sau đó không nói một lời đứng trước mặt cậu.

Muốn làm gì a? Đừng thổi lông mà!

"Kít ——!"

Đừng —— Thổi —— Lông ——

Linh hồn của Trúc Nguyệt điên cuồng hò hét.

Sau đó thành thành thật thật bị Lục Ngàn Bạch ấn cho bất động.

Làn gió ấm áp thổi lên người, lông mao ướt sũng được đầu ngón tay Lục Ngàn Bạch nắm lấy, sau đó mới buông ra.

Bộ lông ướt nhẹp kết thành từng đoàn từng đoàn một lần nữa trở nên bồng bềnh, đầu và lưng được vuốt ve đến thoải mái, nếu như Trúc Nguyệt là một con mèo thì lúc này đã phát ra tiếng ngáy rồi.

"Ô..." Trúc Nguyệt thoải mái rầm rì.

Tay Lục Ngàn Bạch dừng lại, rũ mắt, nhẹ nhàng sờ lên lưng của cậu.

Lục Ngàn Bạch cũng không biết mình đang giận cái gì, đang lên lớp đột nhiên nghe thấy có người rơi xuống nước, lại đột nhiên nhìn thấy cứu người chính là bé cáo quen thuộc, trong lòng chấn kinh, không quản đang trong giờ học mà lao ra ngoài.

Thể trọng của người so với bé báo chênh lệch ít nhất là mười lần, lại thêm lực cản của nước, trên chân còn mang vết thương, vạn nhất cáo ngốc này bị chuột rút thì sao? Chết đuối trong nước thì ai mà biết được?

Lục Ngàn Bạch chỉ cần nghĩ đến đây thôi thì vừa tức vừa sợ.

Mà gia hỏa này lại làm như chưa từng xảy ra việc gì, cứ như cậu chỉ mới bị trượt chân một chút lúc chạy ra ngoài chơi, quay về thì làm nũng bán manh với hắn.

Lục Ngàn Bạch hung hăng vỗ mông bé cáo một cái làm cho bé cáo đang ngủ bỗng thức giấc.

"?" Ngươi đang làm gì dzị?

Trúc Nguyệt tặng hắn một ánh mắt tử thần.

"Ba" một tiếng, Lục Ngàn Bạch lại đánh một cái.

Xúc cảm sao mà tốt như thế chứ.

Biểu tình bên ngoài của Lục Ngàn Bạch thì lạnh lùng nhưng trong lòng khó mà kìm nến nổi ý nghĩ đó.

Còn Trúc Nguyệt, lông tơ của tiểu hồ ly lông dựng đứng lên hết.

Ngươi chưa từng nghe qua câu không được sờ mông hồ ly sao!

Trúc Nguyệt tức giận kêu một tiếng, sau đó chạy tới góc giường, đem giấu cái mông đầy lông không cho Lục Ngàn Bạch thấy dù chỉ một kẽ hở, rồi cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Ngàn Bạch.

"..." Lục Ngàn Bạch thở dài, vuốt vuốt mi tâm mà nói, "Em chỉ là một con cáo con còn có thể làm được gì hả? Loài cáo chẳng phải luôn lạnh lùng giảo hoạt sao? Bây giờ còn bắt chước loài cẩu thấy người rơi xuống nước thì chạy đi cứu à?"

Trúc Nguyệt nghe thấy lời lẩm bẩm không giấu được nỗi sợ của hắn thì không khỏi vẫy vẫy đuôi, chột dạ sợ sệt nhìn xuống đất.

"Lỡ mà..." Lục Ngàn Bạch muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu nói, "Quên đi, hôm nay không bé thịt gà, ngoan ngoãn ở trong phòng đấy, anh còn phải về lớp."

Trúc Nguyệt không dám phản kháng, nhìn hắn vội vàng thu thập một chút rồi lần nữa rời khỏi ký túc xá.

Trúc Nguyệt nhìn qua cánh cửa đóng chặt nửa ngày, mới phờ phạc mà nằm xuống.

Ai, cái tên nhân loại này đến tột cùng là người tốt hay là người xấu a?

Rõ ràng là hắn mang cậu về nhà trị thương, Trúc Nguyệt chuẩn bị quan sát mấy ngày thì sẽ cân nhắc đến chuyện báo ân, nhưng tên này lại nói muốn đem cậu trả cho tên cặn bã ngược đãi kia, ý tứ chính là hắn cùng với tên cặn bã đó cùng một giuộc, nhưng rồi hắn lại đối xử với cậu tốt vô cùng.

Trách không được các trưởng bối đều nói nhân loại phức tạp lại mâu thuẫn, hồ ly còn phải học hỏi nhiều lắm.

Trúc Nguyệt phiền muộn thở dài, trở mình, lần này cứu người khiến cho linh lực của cậu lại tiêu hao không ít, vừa ra ngoài đã gặp chuyện, trái tim Trúc Nguyệt cũng muốn văng ra luôn, không còn cách nào khác đành phải ngủ tiếp để tịnh dưỡng.

Trúc Nguyệt ngủ ngon lành tự nhiên cũng không hề hay biết tin tức và video cậu cứu người đã đăng đầy trên các mặt báo và leo lên hot search.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!