Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

/

Chương 138: Chương 138:

Chương 138: Chương 138:

Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Thời Tam Thập

11.211 chữ

23-07-2023

Trâm gỗ trên đầu Thu Vãn mới cài không bao lâu đã được thay đổi bởi một cây khác.

Đây là cây trâm Tiêu Vân Hoàn tự tay chọn mua cho nàng, ý thức được điều này, gương mặt Thu Vãn ngượng ngùng có chút nóng lên.

Tiêu Vân Hoàn hồn nhiên không phát giác lôi kéo nàng nhìn trái nhìn phải, sau khi hài lòng rồi lại tiếp tục lôi kéo nàng đi về phía trước.

“Đây là lần đầu tiên ta tới huyện Thanh Thành nhưng thật ra trước kia ta đã từng nghe nàng nói rất nhiều về các món ăn vặt ở nơi này, hiện giờ đã tới rồi, không bằng nàng đưa ta đi nếm thử hương vị một chút.”

Thu Vãn nhẹ giọng nói: “Tướng công vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, hiện giờ trong bụng vẫn còn no, cho dù muốn ăn cũng ăn không vô, không bằng chờ tới giữa trưa, ta sẽ đưa tướng công đi tửu lầu nổi tiếng nhất nơi này.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiêu Vân Hoàn nhanh chóng đồng ý.

Mấy người đi lên phía trước không quá vài bước liền bắt gặp một đám học trò trẻ tuổi đi qua, vừa nói vừa cười đi vào trà lâu ven đường. Tiêu Vân Hoàn dừng bước chân ngẩng đầu nhìn lên liền thấy bên trong trà lâu đã có không ít người, không biết hôm nay là ngày bao nhiêu, chỉ sợ tất cả các học trò xung quanh huyện Thanh Thành đều tụ tập ở nơi này.

Tiêu Vân Hoàn quay đầu lại hỏi: “Hôm nay là?”

Huynh trưởng Thu Vãn vội nói: “Thưa…… Hôm nay là ngày nhóm học trò tụ hội biện thơ.”(Biện ở đây là tranh luận, hùng biện)

“Biện thơ?” Tiêu Vân Hoàn cảm thấy hứng thú.

Huynh trưởng Thu Vãn giải thích: “Đây là chủ ý trước kia của gia phụ, ông nói người đọc sách mỗi ngày chỉ biết ở nhà đọc sách chết, không bằng ra ngoài giao lưu. Lúc mới bắt đầu ông đứng ra tổ chức một buổi biện thơ, sau này ngại phiền toái nên ông liền từ bỏ, chỉ là thói quen này vẫn được lưu giữ tới hiện tại. Bởi vậy mỗi tháng đều có một ngày, những người đọc sách quanh đây sẽ tụ tập ở trà lâu này để biện thơ, hoặc có thể là biện luận tứ thư ngũ kinh. Tục lệ này đã được lưu truyền rất nhiều năm, hiện giờ mọi người đều đã quen, nếu có hứng thú, ngày mùng 10 mỗi tháng tới phía dưới trà lâu chờ là được.”

Tiêu Vân Hoàn đánh giá chung quanh một chút, quả nhiên ngoại trừ những người ăn mặc kiểu học trò thì còn có rất nhiều người ăn mặc bình thường, bọn họ đang ngồi chờ phía dưới trà lâu. Bước vào trà lâu phải trả phí, nhóm học trò sẽ biện luận trên lầu hai, thanh âm to lớn vang dội, không cần đi vào cũng có thể nghe được, bởi vậy cũng có rất nhiều người nguyện ý chờ ở bên ngoài.

Thấy trên mặt hắn có vẻ hứng thú, huynh trưởng Thu Vãn liền lập tức đề nghị: “Ngài hiếm khi tới nơi này một lần, không bằng tiến vào nghe một chút, đây cũng là cảnh sắc nổi tiếng ở huyện Thanh Thành chúng ta.”

Tiêu Vân Hoàn vui vẻ đồng ý, nắm tay Thu Vãn nâng chân bước vào.

Mọi người tìm một nhã gian trên lầu hai, vị trí rất tốt, nghe cũng vô cùng rõ ràng.

Tiêu Vân Hoàn ngồi xuống, người phụ trách trà lâu đã lập tức gõ cửa tiến vào, cung kính vấn an huynh trưởng Thu Vãn.

Huynh trưởng Thu Vãn có chút ngượng ngùng nói: “Thật không dám dấu diếm, trà lâu này cũng là sản nghiệp trong nhà.”

Tiêu Vân Hoàn: “……”

Trách không được.

Hiện tại hắn cảm thấy những học trò biện thơ này đều là quân cờ bị Thu phụ lợi dụng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Có nhóm học trò tổ chức hội biện thơ ở chỗ này sẽ có vô số người hâm mộ danh tiếng mà đến, người tới nhiều đương nhiên sinh ý của tửu lầu cũng tốt lên. Chỉ riêng một ngày này, không biết lợi nhuận sẽ tăng lên gấp bao nhiêu lần.

Tiêu Vân Hoàn trầm mặc rót cho mình một ly trà, làm bộ như mình không phát hiện chuyện gì cả.

Hương vị điểm tâm trong trà lâu cũng không tồi, huynh trưởng Thu Vãn dặn dò người phụ trách mang tất cả những món điểm tâm nổi tiếng lên, thời điểm những món điểm tâm đó lục tục được đưa lên, hội biện thơ cuối cùng cũng bắt đầu.

Một vị học trò đứng lên, dẫn đầu ngâm một bài thơ, thả con tép, bắt con tôm, chẳng mấy chốc tất cả các học trò đều tiến vào tham dự, tiếng biện luận vang lên không ngừng, ngẫu nhiên tới chỗ kích động những học trò đó còn nói có sách, mách có chứng, cảm xúc phấn khởi sôi động, không khí cũng rất náo nhiệt.

Trong ngoài trà lâu, người tới nghe hội biện thơ vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, mặc kệ là đã từng đọc sách hay chưa đều nghe một cách thích thú. Thỉnh thoảng khi những học trò đó dừng lại bọn họ còn vô cùng phối hợp mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi, không khí cực kỳ náo nhiệt.

Tiêu Vân Hoàn cũng rất hứng thú lắng nghe.

Hắn vừa nghe, vừa quay đầu nói với Thu Vãn: “Không nghĩ tới nơi này lại ngọa hổ tàng long, có nhiều người lợi hại như vậy. Thời điểm ta ở kinh thành cũng không nghe nói trà lâu nào có thể tổ chức hội biện thơ, chủ ý này rất tốt, sau khi trở lại kinh thành ta cũng muốn nghĩ cách truyền bá loại hình này, nghĩ tới chắc chắn sẽ là một cảnh tượng đáng mong đợi.”

Thu Vãn gật đầu tán đồng: “Bên trong kinh thành người tài xuất hiện lớp lớp, khẳng định càng thêm xuất sắc hơn nơi này.”

Tiêu Vân Hoàn gật gù.

Hắn lại quay đầu nhìn về phía huynh trưởng Thu Vãn: “Ta thấy huyện Thanh Thành không lớn, nhưng thật ra người đọc sách lại không ít, ngay cả người buôn bán nhỏ cũng đều biết chữ.”

“Là cha ta, vốn dĩ huyện Thanh Thành không có bộ dáng như ngày hôm nay, sau khi cha ta nhậm chức ở nơi này, nhìn thấy huyện Thanh Thành vô cùng lạc hậu nên đã tự mình bỏ bạc xây dựng học đường đồng thời không thu học phí, bởi vậy những người phụ cận huyện Thanh Thành đều đưa hài tử tới học đường, trong số những người học ở đây có rất nhiều người thi đỗ tú tài.” Huynh trưởng Thu Vãn nói: “Nhiều người thi đỗ tú tài, mọi người cũng thấy được chỗ tốt của việc đọc sách cho nên đều đưa hài tử nhà mình đến học đường. Hiện giờ đã qua vài thập niên, hiện tại bên trong huyện Thanh Thành, phàm là gia đình có chút điều kiện đều sẽ đưa hài tử tới học đường, muốn con cái có thể đọc sách sau này thi đỗ Trạng Nguyên.”

“Học phí vẫn được miễn?”

“Đương nhiên không phải, kinh doanh học đường chỗ nào cũng phải dùng tiền, lão sư đều dùng bạc để mời về. Mấy năm đầu tất cả chi phí đều được miễn phí, sau này khi mọi người đã nhận ra được chỗ tốt của việc đọc sách rồi, lúc này mới bắt đầu thu học phí, bởi vì người tới rất nhiều nên không quá mấy năm đã thu hồi được vốn.”

Đừng nhìn Thu phụ lười biếng, xung quanh ông lại có rất nhiều mối quan hệ.

Ông chỉ cần tuyên truyền tên tuổi ân sư của mình ra ngoài, những người đọc sách nghe tin đều có rất nhiều tú tài tới đây tự đề cử chính mình làm lão sư. Sau khi cẩn thận chọn lựa Thu phụ cũng chỉ lưu lại những người tài và có năng lực. Dưới sự dạy dỗ của những lão sư đó, học đường phát triển không ngừng, cho tới bây giờ mỗi tháng đã có thể thu về không ít tiền.

Tiêu Vân Hoàn dở khóc dở cười, không biết nên nhận xét như thế nào.

Nhưng nếu có nhiều người đọc sách, đương nhiên là chuyện tốt.

Huyện Thanh Thành là một huyện nhỏ cũng không hề nổi danh, không nghĩ tới ở đây lại có nhiều người đọc sách như vậy, đây là điều khiến Tiêu Vân Hoàn vô cùng kinh ngạc.

“Vậy còn huynh?” Hắn tò mò hỏi: “Huynh không đi học đường sao?”

Huynh trưởng Thu Vãn sửng sốt một chút, nói: “Ta là gia phụ tự mình dạy.”

Luận học vấn, cho dù lão sư lợi hại nhất trong học đường cũng không thể sánh được một phần của Thu phụ.

Học vấn của Thu phụ đứng đầu, thỉnh thoảng lão sư trong học đường cũng tới gặp ông xin lãnh giáo, chỉ là tính tình Thu phụ lười biếng, không muốn thể hiện trước mặt người ngoài quá nhiều, sợ sẽ mang lại phiền toái cho chính mình. Trong mắt người không rõ chân tướng thì Thu phụ cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Tuy nhiên không ai hiểu biết Thu phụ hơn hai huynh muội Thu gia.

Thu Vãn ngồi nghe cũng liên tục gật đầu.

“Vậy vì sao huynh không đi thi công danh?” Tiêu Vân Hoàn tò mò.

Sắc mặt huynh trưởng Thu Vãn cứng đờ, sắc mặt thê tử và muội muội bên cạnh hắn cũng có chút kỳ quái.

Ai bảo không thi……

Chỉ là……

Ba người ở đây đều biết, mấy kỳ thi trước không phải huynh trưởng Thu Vãn chủ động đi thi mà là bị Thu mẫu ép buộc.

Tự nguyện và bị ép buộc, thật sự khác nhau quá nhiều.

Mặc dù lúc mới đầu huynh trưởng Thu Vãn không bài xích việc đọc sách, nhưng sau này hắn bị ép sinh ra tâm lý bài trừ việc học. Bởi vì hắn là vật hi sinh bị kẹp ở giữa Thu phụ và Thu mẫu, một khi Thu phụ và Thu mẫu xảy ra mâu thuẫn đều lấy hắn ra để trút giận, cộng thêm việc có thể ép Thu phụ tự giác đi xử lý chuyện trong nhà cho nên hắn cũng bị ép đi thi công danh.

Đã thi rất nhiều lần, nhưng lần tiếp theo vẫn bị ép đi thi, tư vị trong đó chỉ có một mình huynh trưởng Thu Vãn mới biết được.

Tính cách của hắn có chút kế thừa Thu phụ, đối với các sự vật khác thì hứng thú bừng bừng, nhưng vào triều làm quan lại không hề hứng thú. Tưởng tượng đến cảnh giao tế lục đục bên trong quan trường, huynh trưởng Thu Vãn liền cảm giác đầu mình như muốn phình to ra.

Hắn ngượng ngùng nói: “Ta tư chất ngu dốt, đã thi rất nhiều lần những vẫn không đỗ.”

Tiêu Vân Hoàn: “……”

Thu Vãn ngồi bên cạnh khụ một tiếng, nghẹn cười đến mức nội thương.

Ngay cả sắc mặt của tẩu tử Thu Vãn cũng có chút phức tạp.

May mắn thay, Tiêu Vân Hoàn không dừng ở đề tài này quá lâu, chẳng mấy chốc liền di dời sự chú ý. Huynh trưởng Thu Vãn thở phào nhẹ nhõm, cả người lập tức được thả lỏng, sợ Tiêu Vân Hoàn sẽ nhắc lại nên đành vội vàng giới thiệu cho hắn những sự tình khác, để hắn không có tâm tư đi suy xét chuyện này.

Hội biện thơ giằng co hơn một canh giờ, nhóm thư sinh đó nói tới mức miệng khô lưỡi khô, cuối cùng mới ngừng lại, chuẩn bị trở về luyện tập nhiều hơn, ngày khác tái chiến.

Những người trong trà lâu lục tục rời đi.

Chờ những người phía dưới tản bớt đi, mấy người Thu Vãn mới đứng dậy đi xuống dưới lầu.

Còn chưa bước chân ra khỏi cửa, trong đám học trò chưa rời đi bỗng nhiên xuất hiện một người, nhìn thấy mấy người Thu Vãn bên này, trước mắt hắn ta lập tức sáng ngời, cầm sách vở đi tới.

“Thu huynh.” Hắn ta kích động nói: “Cuối cùng tiểu đệ cũng tìm thấy huynh.”

Mọi người dừng bước chân, nhìn về phía người nọ.

Học trò kia hành lễ lung tung với những người còn lại, bộ dáng gấp không chờ nổi mà mở sách vở ra, chỉ vào một dòng chữ trên đó hỏi: “Thu huynh, huynh xem, những lời này có ý gì, ta ngồi ở nhà nghĩ rồi lại nghĩ, suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không có cách nào hiểu thấu đáo ý tứ trong đó.”

Ánh mắt Tiêu Vân Hoàn co rút nhìn về phía huynh trưởng Thu Vãn.

Huynh trưởng Thu Vãn không phát hiện ra, sau khi thò đầu qua nhìn vào trang sách, hồi tưởng lại một chút, huynh trưởng Thu Vãn nhanh chóng mở miệng giải thích cho người học trò kia. Nói có sách, mách có chứng, đạo lý rõ ràng, học trò kia nghe thấy thế thì không ngừng gật đầu, gương mặt tràn đầy bội phục.

Tiêu Vân Hoàn: “……”

Không thích hợp.

Nếu hắn nhớ không lầm, nội dung trong quyển sách này rất tối nghĩa, lúc trước khi hắn nghe thái phó giảng bài, muốn nghiên cứu thấu triệt cũng phải tốn rất nhiều tâm tư.

Không phải tư chất ngu dốt sao?

Tư chất ngu dốt?

Tác giả có lời muốn nói: 

Thu Vãn huynh trưởng: Ai nha……

Thu Vãn huynh trưởng: 【 vò đầu 】

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!