Chương 11

Cực Phẩm Đại Thiếu

11.483 chữ

13-12-2022

Tuy nhà Giang Diệu Anh có mở công ty nhưng công ty cũng không quá lớn, bố của cô ta cũng chỉ lái chiếc xe tẩm ba tỷ rưỡi mà thôi.

“Đây là xe của tôi." Lâm Thiên đột nhiên mở miệng.

Lâm Thiên vừa nói ra câu này thì Chu Liên, Giang Diệu Anh và Hoàng Luân đều vội vàng nhìn về phía Lâm Thiên.

“Phụt: Người anh em, cậu đừng nói đùa với mình như vậy chứ." Hoàng Luân cười vỗ vỗ vai Lâm Thiên, cho rằng cậu đang nói đùa.

Dù sao Hoàng Luân cũng là người biết rất rõ hoàn cảnh gia đình của Lâm Thiên.

Chu Liên cũng cười nhạo nói: “Hừ, chỉ với bộ dạng như anh mà lái được Lamborghini à? Anh nói anh đạp xe đạp thì tôi còn tin đấy.

“Một thằng nghèo mặc quần áo bán ở lề đường cũng dám khoác lác nói mình lái Lamborghim, thật không biết xấu hổ, tôi đứng chung với anh cũng cảm thấy mất mặt đó" Giang Diệu Anh thất vọng lác đầu.

Nếu Giang Diệu Anh sớm biết rằng đối tượng được giới thiệu cho cô ta là hạng người này, hôm nay cô ta tuyệt đối sẽ không tới “Xin lỗi, tôi không nói giỡn cũng không khoác lác, chiếc xe này thật sự là của tôi." Lâm Thiên nhẹ nhàng bằng quơ nói.

Lúc này cửa xe Lamborghini đột nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên mặc đồ tây bước ra từ ghế điều khiển.

Lâm Thiên liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông trung niên này, ông ta là giám đốc của cửa hàng Lamborghini 4S.

Chu Liên thấy thế vội vàng nói: “Nhìn đi, đây mới là chủ xe! Lâm Thiên, vậy không phải cậu đang khoác lác sao? Bây giờ chủ xe cũng đã xuất hiện rồi, lời khoe khoang làm màu của cậu đã bị vạch trần rồi đấy, bây giờ còn gì để nói nữa không?" "Không, ông ta là giám đốc Chu của cửa hàng

Lamborghini 4S, mình đã gặp ông ta rồi." Giang Diệu Anh nói.

"Giám đốc của cửa hàng Lamborghin 4S? Vậy ông ta tới đây làm gì? Còn mở cửa Lamborghini ra nữa chứ?" Chu Liên tỏ vẻ nghi ngờ.

Đúng lúc này, Hoàng Luân đột nhiên nhìn chăm chằm phía trước nói: “Này, hình như người đó đang đi tới chó của chúng ta!"

Chu Liên và Giang Diệu Anh vội vàng ngắng đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện giám đốc của cửa hàng Lamborghini 4S đang đi về phía họ.

Dưới ánh mắt chăm chủ của mọi người, giám đốc nở một nụ cười thật tươi đi tới trước mặt bọn người

Lâm Thiên.

Ngay sau đó.

“Cậu Lâm, tôi đã lái xe của cậu tới, đây là chia khóa xe!"

Giám đốc khom lưng dâng chìa khóa lên cho Lâm Thiên bằng hai tay, vô cùng cung kích.

Hà!

Sau khi ba người Hoàng Luân, Chu Liên, Giang Diệu Anh nhìn thấy cảnh tượng này thì bọn họ giống như đã bị sét đánh giữa trời quang mà sững sở ngay tại chỗ.

Họ nằm mơ cũng không ngờ được giảm đốc lại dưa chia khóa cho Lâm Thiên

Nói cách khác, Lâm Thiên thật sự là chủ của chiếc xe này? "Giám đốc Chu, vất và rồi, đã trễ thế này rồi còn kêu ông đưa chìa khóa tới." Lâm Thiên bình tĩnh nhận lấy chìa khóa xe.

"Cậu Lâm quá khách sáo rồi, chỉ cần cậu có yêu cầu thì cho dù là hai giờ đêm tôi cũng sẽ có mặt theo lệnh" Giám đốc Chu nở một nụ cười thật tưới ở trên mặt.

"Cậu Lâm, xe đã được đưa đến, vậy tôi xin đi về trước.

Nếu cậu Lâm có bất cứ chỗ không hiểu nào khi sử dụng xe thì cứ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.

Giám đốc Chu vẫn cười thật tươi như cũ.

Sau khi giám đốc Chu rời đi.

Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía ba người Hoàng Luân, Chu Liên, Giang Diệu Anh.

“Bây giờ mấy người đã chịu tin chiếc xe này là của tôi chưa?" Lâm Thiên tươi cười hỏi.

Sau khi ba người nghe anh hỏi thì mới phục hồi tinh thần lại trong sự ngỡ ngàng.

"Uc uc! Uc uc!"

Chu Liên và Giang Diệu Anh đều hung hăng nuốt nước bọt, họ không dám tin tường nhưng sự thật đang bày ra trước mặt bọn họ, cô ta không thể không tin được điều này!

Nghĩ đến chuyện Lâm Thiên có được một chiếc siêu xe thể thao sang trọng đắt tiền như thế, trong lòng bọn họ đều gợn lên sóng to gió lớn

Người có thể có được loại xe thể thao siêu cấp này làm sao lại không có tài sản hơn mấy trăm tỉ chứ?

Lúc này, Giang Diệu Anh vội vàng lộ ra nụ cười nhiệt tình: "Lâm Thiên, trước đó đầu óc của em bị rút gân cho nên mới có thái độ không ra gì với anh.

Thật ngại quá, hay là như vậy đi, chúng ta trở lại quán bar chơi một lát, em nhất định sẽ chuộc tội cho tốt!”

Giang Diệu Anh vừa nói vừa tiến lên muốn khoác tây Lâm Thiên.

Nhìn thấy thái độ của Giang Diệu Anh đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, trong lòng Lâm Thiên không khỏi buồn cười, loại phụ nữ này thật con mẹ nó quá thực dụng.

Lâm Thiên đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân thái độ của Giang Diệu Anh đột nhiên thay đổi lớn như vậy đều là vì tiền.

“Chỉ cần tôi đồng ý, người đẹp có chất lượng tốt hơn cô sẽ xếp hàng chờ được tôi hẹn, cô là cái thá gì? Cô cũng xứng à?" Lâm Thiên đầy Giang Diệu Anh ra.

Quả nhiên vào lúc này đã có mấy người đẹp trang điểm đậm ở bên trong vũ trường đi tới trước mặt Lâm

Thiên.

"Anh đẹp trai, có thể làm quen với anh không? Em bật đèn xanh cho anh nha!" “Anh đẹp trai, mời em uống ly rượu đi." "Anh đẹp trai, đêm nay em không có hẹn, chúng ta hẹn hò đi được không?"

Mấy người đẹp trang điểm sắc sào kia chủ động tiến tới gần này, bọn họ không chỉ cọ lên trên người Lâm Thiên mà còn chủ động nhào vào trong ngực anh, nhan sắc của đa số bọn họ đều vượt qua Giang Diệu Anh.

Những người có nhan sắc chẳng ra gì cũng ngại tới gần Lâm Thiên.

Lâm Thiên ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói: “Giang Diệu Anh, nhìn thấy chưa? Tôi không thiếu phụ nữ, càng không thiếu món đổ rác rười như cô

Giang Diệu Anh nghe Lâm Thiên nói mình là đồ rác rưởi, gương mặt cô ta "phừng" một cái lập tức trở nên đỏ bừng.

Nếu người bình thường dám nói cô ta như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ nổi giận.

Nhưng cô ta không dám tức giận với Lâm Thiên, bời vì chỉ dựa vào chiếc xe mà anh lái thôi cũng đã chứng minh gia đình của anh mạnh hơn nhà cô ta rất nhiều

Lâm Thiên trực tiếp móc ra một xấp tiền mặt ném cho mấy người phụ nữ đang nhào vào trong ngực anh.

“Lấy tiền rồi cút đi, tôi cũng không có hứng thú gì với các người."

Mấy người phụ nữ này khá dơ, không biết đã bị bao nhiêu người chơi rồi, Lâm Thiên thật sự không có hứng thú với họ.

“Cảm ơn anh đẹp trai! Cảm ơn anh đẹp trai!"

Mấy người phụ nữ này cầm tiền xong thì lập tức vội vàng cười nói cảm ơn rồi sau đó mới rời đi.

Họ không cảm thấy khó chịu, dù sao người ta cũng là cậu ấm nhà giàu lái xe xịn, khinh thường đảm người trang điểm lòe loẹt như họ cũng dễ hiểu thôi.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lại nhìn sang Chu Liên đang đứng ở bên cạnh.

Lúc nãy khi còn ở quán bar, Chu Liên nói móc Làm Thiên cũng không ít.

Sau khi Chu Liên cảm nhận được ánh mắt của anh, thân thể cô ta khẽ run lên, sau đó vội vàng cười gương nói: "Lâm Thiên, chuyện lúc này đều là hiểu lầm...!hiểu làm thôi, là em có mắt không trong.

Em xin lỗi anh rất nhiều, anh nề tình bạn trai em mà bỏ qua cho em lần này đi." "Nề mặt Hoàng Luân, lần này tôi không so đo chấp nhất với cô, nhưng nhớ cho kỹ, không có lấn sau đâu." Lâm Thiên lạnh giọng nói.

Sau khi Chu Liên nghe vậy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đương nhiên, trong lòng Chu Liên cũng đang rất hối hận, cô ta biết rõ nếu lúc trước mình nhiệt tình với Lâm Thiên một chút thì nói không chừng có thể leo được lên người anh.

Lúc này, Lâm Thiên lại rời ánh mắt về phía Hoàng Luân.

"Lâm Thiên cậu...!cậu." Lúc này Hoàng Luân vẫn chưa phục hồi lại tinh thần được từ trong sự khiếp sợ.

Dựa theo hiểu biết của Hoàng Luân về Lâm Thiên thì không phải gia đình cậu rất nghèo khó sao? Tại sao Lâm Thiên lại có được một chiếc Lamborghini Aventador như vậy chứ? Đến bây giờ cậu ấy cũng không biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.

“Hoàng Luân, lên xe đi, mình đưa câu trở về trường học, trên đường mình sẽ nói cho cậu nghe" Lâm Thiên vỗ vỗ bả vai của Hoàng Luân rồi nói.

"Anh yêu, anh mau đi đi, bọn em tự đón xe về là được rồi." Chu Liên vội vàng đẩy đẩy Hoàng Luân.

Chu Liên cảm thấy Lâm Thiên chắc đã phát đạt nên đương nhiên cô ta hy vọng quan hệ của Lâm Thiên và Hoàng Luân sẽ tốt một chút, nếu như vậy nói không chừng cô ta sẽ vớt được một chút chỗ tốt từ hai người họ.

Hoàng Luân gật gật đầu, sau đó lộ ra vẻ mặt chờ mong đi theo Lâm Thiên ngồi vào bên trong xe Lamborghini.

Ấm ầm ầm!

Theo tiếng gầm rú của bộ điều khiển vang lên, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, chiếc Lamborghini lao đi vun vút.

Bên trong xe.

“Lái Lamborghini thật là sảng khoái, động cơ này.

tiếng gầm này.” Lâm Thiên cười cảm thân nói.

Nhà của Hoàng Luân có một chiếc Jetta, khi đó Hoàng Luân thường xuyên lén lại ra ngoài, có đôi khi cũng cho Lâm Thiên lái một chút để đỡ ghiến, kỹ thuật lại xe của Lâm Thiên chính là được Hoàng Luân dạy.

"Còn cần phải nói sao! Má nó đây là Lamborghini trâu bò đấy, má nó đây là động cơ V12, mình có năm mơ cũng chưa từng nghĩ đến đời này mình có thể ngồi vào chiếc xe này đâu." Hoàng Luân lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

Ngay sau đó, Hoàng Luân quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên, không nhịn được hỏi: “Lâm Thiên, bây giờ cậu có thể nói cho mình biết chưa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại mua noi Lamborghini chu!"

Đến bây giờ Hoàng Luân vẫn còn có cảm giác mình đang nằm mơ.

“Hoàng Luân, cậu biết Lê Chí Thành không?” Trên mặt Lâm Thiên treo một nụ cười mim.

“Lê Chí Thành, nhà giàu số một Tây Nam sao? Kẻ có tiền ai lại không biết cái tên Lê Chí Thành này chứ Hoàng Luân nói.

“Mình là cháu ngoại ruột của ông ấy." Lâm Thiên hơi mim cười.

"Cái gì! Cậu nói...!cậu là cháu ngoại của Lê chí

Thành?" Hoàng Luân kinh ngạc trừng lớn hai mắt, giọng nói cũng vì sự kinh hãi trong lòng mà trở nên vô cùng bên nhọn.

“Lâm Thiên, cậu...cậu đang nói đùa với mình phải không? Cậu là cháu ngoại của Lê Chí Thành?" Giọng điệu của Hoàng Luân vẫn bén nhọn như cũ.

Không thể trách Hoàng Luân không tin, thật sự là chuyện này quá khó tin rồi, một thằng bạn luôn ở bên cạnh mình, bây giờ đột nhiên nói với mình rằng cậu ấy là con trai của một kẻ vô cùng có tiền, chắc chắn không có người nào tin được.

Lâm Thiên cười nói: “Mình cũng chỉ mới biết được mấy ngày thôi, mới đầu mình cũng không dám tin tưởng nhưng sự thật chính là như vậy, bằng không cậu cho rằng mình có thể mua nổi Lamborghini sao?"

Hoàng Luân gật gật đầu, chỉ dựa vào chiếc Lamborghini này thì cho dù khó tin đến mấy, Hoàng Luân cũng sẽ tin.

“Còn nữa, cậu biết vì sao tên đáng ghét họ Trịnh kia lại bị đuổi đi không?" Lâm Thiên vừa lái xe vừa nói.

"Vì sao?” Hoàng Luân tỏ vẻ tò mò.

“Bởi vì mình quyền ba mươi lăm tỷ cho trường học, sau đó kêu hiệu trường đuổi ông ta đi, chỉ đơn giản như vậy thôi!" Lâm Thiên nói.

"Mẹ ơi! Cái cậu ám nhà giàu thần bí quyền tăng ba mươi lắm tỷ lại là cậu ư?" Hoàng Luân kinh ngạc tới mức trong mắt cũng sắp rớt ra rồi.

“Rốt cuộc mình cũng hiểu rồi! Mình tự hỏi tại sao hôm đó cậu không sợ cái tên đáng ghét họ Trịnh kia, mình còn tưởng rằng cậu bị thất tình cho nên không được bình thường đấy, thì ra cậu có niềm tin tuyệt đối sẽ làm trường học đuổi cổ tên đáng ghét họ Trịnh kia!" Hoàng Luân vỗ đùi nói.

Hoàng Luân kích động tiếp tục nói: “Còn nữa! Còn Trương Hách nữa, cậu và Trương Hách đối đầu với nhau, thậm chí còn khiến cậu ta bị thương, mình vẫn luôn không hiểu nhưng bây giờ cuối cùng mình đã hiểu rồi.

Bởi vì cậu chính là cháu ngoại của nhà giàu số một ở đây, chỉ dựa vào điều này thì thân phận của cậu còn cứng hơn cả cậu ta gấp mười ngắn lần!"

Từ sau khi biết được chuyện này, Hoàng Luân đều đã tự giải đáp hết tất cả mọi thứ khó hiểu trước đây! "Không sai." Lâm Thiên cười gật gật đầu.

"Trâu bỏ, trâu bò, trâu bò.

Quả thực quản trâu bò

Ha ha!"

Hoàng Luân kích động không biết nên nói cái gì, chỉ có thể liên tục nói hai chữ trâu bò, “Hoàng Luân, trước kia mình không có địa vị gì ở trong trường học, có rất nhiều người ức hiếp chúng ta nhưng từ hôm nay trở đi, ai còn dám ức hiếp chúng ta dù chỉ một chút thì cậu cứ đánh thẳng tay, có phiên phức gì cứ để mình ra mặt!” Lâm Thiền tự tin nói..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!