Lúc Vương thôn trưởng dẫn người đi vào, vừa vặn nhìn thấy nhóm thanh niên trí thức xách túi rời đi, vừa nhìn đã biết là mua không ít đồ.
"Nhóm thanh niên tri thức vẫn là có tiền..." Có người sắc mặt không tốt thì thầm một câu.
Vương thôn trưởng nhướng mày, quát lớn một tiếng: "Đừng ăn nói tùy tiện, người ta có tiền là trong nhà người ta có người tài, kiếm tiền."
"Ôi, thôn trưởng, tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi."
Vương thôn trưởng gật đầu dừng lại, tiến lên đi đến quầy hàng: "Xin chào bà chủ, chúng tôi đến xem gạo và mì."
Tô Lăng lễ phép giới thiệu: "Đây là gạo trắng và bột mì trắng, đều là năm hào một cân, hai hào một cân, ba ngày đầu khai trương có chiết khấu, giảm 12 phần trăm."
Vương thôn trưởng trước cười nói cảm ơn, sau đó quay đầu hô: "Người nào chưa ăn cháo, trên người có mang theo tiền thì mua trước."
Mười mấy người đàn ông đi tới.
Bình thường trên người bọn họ đều cất chút tiền, bây giờ nhìn thấy gạo không tệ, cũng liền bỏ tiền mua một chút.
"Bà chủ họ gì?" Vương thôn trưởng đi tới một bên.
"Cháu họ Tô." Tô Lăng nói.
Vương thôn trưởng cười gật đầu: "Được, bà chủ Tô, tôi nghe người trong nhà nói, sau này ngài còn có thể nhập hàng?"
"Đúng, ngày mai có gạo và ngô xay được đưa tới, còn có thịt đông lạnh, thịt gà, thịt heo, thịt dê." Tô Lăng giới thiệu: "Phía sau còn có những thứ khác, xem trong thôn cần gì."
Vương thôn trưởng lại nhìn về phía mì ăn liền và giày cao su, sau khi hỏi một lần, nhỏ giọng hỏi: "Vậy cô có bán dầu hỏa không? Có cần phiếu không?"
Tô Lăng: "Dầu hỏa thì phải chờ, ngoài ra cháu bán đồ cũng không cần phiếu."
Trong lòng Vương thôn trưởng có tính toán, cũng không hỏi nhiều cái khác, dù sao trong nhà ông ấy cũng mua gạo rồi, liền chào một tiếng chuẩn bị rời đi.
Về phần giày cao su, ông ấy ngược lại là muốn mua, nhưng mua không nổi.
Chờ sau khi một nhóm người rời đi, Vương lão đầu đi tới trước mặt Tô Lăng.
"Bà chủ Tô, cô có bán sữa mạch nha không?"
Tô Lăng hỏi: "Cho trẻ con uống?"
Vương lão đầu đầu vội vàng gật đầu: "Đúng, cho trẻ con uống, vừa đầy tháng."
Tô Lăng nhìn quầy thu ngân: "Có sữa bột trẻ em, năm tệ một hộp, có lấy không?"
Mắt Vương Bảo Quốc đỏ lên, có sữa bột!
Cẩu Đản được cứu rồi!
Vương lão đầu bỗng nhiên vỗ mạnh Vương Bảo Quốc một cái, "Con lừa ngốc, lấy tiền!"
Vương Bảo Quốc vội vàng lấy tiền lẻ từ trong túi quần áo ra, tính đủ năm tệ rồi đưa cho Tô Lăng, vẻ mặt khẩn trương đứng ở bên ngoài quầy chờ đợi.
Tô Lăng trực tiếp đặt hàng mua sắm, sau đó giả bộ như lấy từ dưới lên, lấy ra một hộp đưa tới.
Vương lão đầu đầu nhìn cái hộp sắt này giật nảy mình, không nghĩ tới một hộp lớn như vậy.
"Tặng một cái muỗng." Tô Lăng lại đưa tới một cái muỗng nhựa nhỏ: "Còn cần gì khác không?"
Vương Bảo Quốc đột nhiên khóc thành tiếng, ôm bình sữa bột chạy ra khỏi cửa hàng, anh ấy phải nhanh chóng về nhà đưa sữa bột.
Đám người Vương lão đầu cũng lên tiếng chào hỏi rồi nhanh chóng về nhà.
Tô Lăng lại ngồi xuống, Hoa Hoa nhảy lên đùi cô.
"Hoa Hoa, thôn Đại Vương này chỉ có nhiêu người như vậy thôi sao?"
Cảm giác tiền có chút khó kiếm.
"Không chỉ giới hạn ở đây, hơn nữa việc kinh doanh của cửa tiệm nhỏ không có giới hạn, những thôn xóm gần đây, những thành trấn xa một chút đều có thể làm kinh doanh."
Tô Lăng nghe xong thì yên tâm.
-
Chuyện đầu tiên Vương Bảo Quốc làm khi trở về là đi gặp vợ mình, sau đó cạy bình sữa bột, pha một bát sữa bột.
Triệu Hạnh kéo anh ấy lại, nói chuyện nhân sâm.
Vương Bảo Quốc lau nước mắt, nức nở nói: "Cảm ơn Bảo Châu, anh đi viết giấy nợ ngay đây, em đừng vội, trước dưỡng thân thể đã, ngày mai anh đi mua cho em con gà."