Chương 123

Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

16.429 chữ

07-01-2023

Đồng Duyệt ngước lên, cô nhận ra cô gái đối diện tỏa ra một hơi thở nguy hiểm như sư tử cái, dường như cô ta đang xù lông, gương mặt hằn học.

Khôn ngoan và rất sắc sảo.

Đặc biệt là những người con gái xinh đẹp, không bao giờ chịu thua ai.

Đồng Duyệt mỉm cười, "Giám đốc Lục hài hước quá, nếu tiên nữ mà có bụng bầu như tôi thì đã bị đày xuống trần gian hoặc xuống biển cho cá ăn lâu rồi."

Lục Mạn Lệ trố mắt, "Diệp phu nhân khiêm tốn quá.

Chị có thể khiến Diệp tổng hai lần chịu bước vào cánh cửa hôn nhân, nếu không phải là thần tiên, chẳng lẽ người thường làm được?"

Mỉa mai thấy rõ.

Đồng Duyệt ngẫm nghĩ, nét mặt vẫn hết sức bình thản.

"Người phàm nếu vấp ngã ở cùng một chỗ thì lần sau đi qua chỗ đó chắc chắn sẽ rất cẩn thận, thế nên tôi mới nói chồng tôi thật khờ.

Thế nhưng anh ấy lại bảo vì người mình yêu, chỉ cần người đó hiểu được tấm lòng của anh ấy, anh ấy chấp nhận ngã thêm lần nữa."

"Ý của Diệp phu nhân là Diệp tổng khờ, vậy chắc chắn chị là người thông minh.

Diệp tổng yêu chị nên dù chị có làm việc gì, kể cả chị có làm tổn thương anh ấy sâu sắc, anh ấy vẫn sẽ khoan dung."

Đồng Duyệt không vội đáp trả ngay, đôi mắt cô hướng về phía Lục Mạn Lệ với hàng mi khẽ chớp chớp.

Nét mặt nghiêm túc và trầm ngâm đó khiến Lục Mạn Lệ không khỏi sợ sệt.

"Lẽ nào tôi nói sai?" Lục Mạn Lệ nhướng cặp lông mày được trang điểm rất đẹp.

Đồng Duyệt khẽ lắc đầu, một màn sương mỏng bất ngờ dâng kín cặp mắt, trôi bồng bềnh, "Bây giờ tôi đã hiểu lý do Hằng Vũ lớn mạnh thế này rồi."

"Hả?" Lục Mạn Lệ không hiểu câu nói không đầu không cuối này nên lấy làm ngạc nhiên.

"Ở đây, mọi người không chỉ là đồng nghiệp trong công việc, không chỉ là một tập thể mà còn là người thân, kiểu người thân luôn tương trợ lẫn nhau ấy.

Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Tôi thực sự rất ích kỷ, trong khoảng thời gian anh ấy khó khăn, cảm ơn cô đã luôn bầu bạn với anh ấy.

Nếu là những người khác, chắc chắn đã tranh thủ chen chân vào rồi.

Chỉ có người thân mới thật lòng quan tâm không đợi báo đáp, cảm ơn cô đã thuyết phục Thiếu Ninh quay lại với tôi.

Trước đây tôi không tốt nhưng sau này tôi sẽ học cách trân trọng, vì chúng tôi đã có con, còn bởi vì tôi yêu anh ấy không ít hơn anh ấy yêu tôi."

Nước mặt nhạt nhòa trên gương mặt thanh tú.

Lục Mạn Lệ trợn mắt, sắc mặt thay đổi liên tục từ đỏ đến trắng rồi xanh và cuối cùng là tím.

Lồng ngực cuồn cuộn nghẹn ngào.

"Giám đốc Lục?" Diệp Thiếu Ninh họp xong về phòng, vừa đến cửa đã thấy Đồng Duyệt đang khóc, anh lập tức sa sầm sắc mặt.

"Tôi… không làm gì cả…" Lục Mạn Lệ chẳng biết thanh minh thế nào, đành ngậm ngùi nuốt cục tức vào bụng.

"Thiếu Ninh anh đừng hiểu lầm, chỉ là… em cảm động quá." Đồng Duyệt gạt nước mắt, nở nụ cười tươi tắn, "Em và giám đốc Lục trò chuyện rất hợp, cô ấy rất quan tâm em và con mình.

Em cũng thích cô ấy như trợ lý Phó vậy."

"Em thích trợ lý Phó?" Diệp Thiếu Ninh chau mày.

"Vâng, nhưng thích không phải yêu, anh đừng hiểu lầm." Haha, nói đây chết cây Hà Nội.

"Sao?" Giọng anh đã trầm hẳn xuống.

Lục Mạn Lệ nhắm mắt, buồn bã cắn môi.

Đi thôi, hà cớ gì cô phải làm bóng đèn đứng đây xem vợ chồng người ta ngọt ngào với nhau, có gì hay ho chứ?

"Giám đốc Lục," Đồng Duyệt cầm hộp sushi lên rồi gọi với theo Lục Mạn Lệ, "Cứ kệ tôi, tôi sẽ vào phòng nghỉ, không làm phiền mọi người làm việc nữa."

Lục Mạn Lệ đứng như trời trồng nhìn Đồng Duyệt đang mỉm cười.

"Đừng cười tôi, phụ nữ có thai là thế đấy, không chịu được đói." Cô nhón một miếng sushi bỏ vào miệng.

Mới bỏ được nửa miếng, nửa miếng còn lại đã bị một bàn tay khác giành mất, quẳng vào miệng mình, "Không được dùng trộm máy tính, em phải ngoan đó, anh vào ngay." Sự uy nghiêm của người đàn ông không dễ gì bị thách thức.

"Vâng." Ngoan ngoãn vâng lời như một cô gái nhỏ.

"Giám đốc Lục, có chuyện gì không?" Nhìn cửa phòng nghỉ đóng rồi, Diệp Thiếu Ninh mới quay lại.

"À, có… Về hợp đồng với công ty vật liệu xây dựng Cửu Châu, họ gần như đã chấp nhận báo giá của chúng ta rồi." Trái tim dần trở về vị trí vốn có của nó, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!

"Thật sao?" Diệp Thiếu Ninh không khỏi bất ngờ, "Lần này giám đốc Lục lập công lớn rồi, tốt lắm, nhanh chóng soạn hợp đồng rồi liên hệ bên đó tranh thủ ký xong trong tuần này nhé."

Lục Mạn Lệ gật đầu, "Diệp tổng, xong dự án này tôi muốn xin nghỉ phép, tôi muốn đi du lịch."

"Ok, cô cứ lập kế hoạch rõ ràng, tôi sẽ dặn thư ký book vé máy bay và khách sạn."

Đúng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, không một chút lưu luyến nào, anh hoàn toàn chỉ coi cô như một cấp dưới mà thôi.

Lòng chàng là sắt, là đá sao? Không phải, lòng chàng cũng dịu dàng, chỉ vì đối tượng không phải cô.

Ngưỡng mộ, ghen tuông, giận lắm nhưng cô làm gì được?

Khi Diệp Thiếu Ninh mở cửa phòng nghỉ, anh thấy Đồng Duyệt đang nằm trên giường say mê đọc sách, cảnh tượng đó đẹp như một bức tranh.

"Hai người đã nói chuyện gì vậy?" Diệp Thiếu Ninh không khỏi lo lắng, anh thừa biết Lục Mạn Lệ là người háo thắng và nhiều thủ đoạn.

Còn cô lại là người chỉ thích tự gặm nhấm nỗi buồn.

Cô ngước lên trợn trừng mắt nhìn anh, "Cô ấy ghét em vì trước đây em không biết trân trọng anh.

Em đã hứa với cô ấy từ giờ trở đi sẽ giữ chặt anh bằng lòng thành kính."

"Đừng nghe cô ấy, có gì em cứ hỏi thẳng anh đi.

Em…"

Bàn tay lành lạnh bịt miệng anh lại, cô cười, lòng cô thoáng gợn sóng, cảm giác ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa ra khắp cơ thể.

"Em học được nhưng lại khá chậm hiểu những chuyện khác.

Mặc dù vậy, một khi đã hiểu, em sẽ rất kiên định.

Thiếu Ninh, em đủ mạnh để đánh bại bất kỳ ai!"

"Em có giận anh vì đã khiến em vất vả như vậy không?" Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt là một vài điều khó nói thành lời, Diệp Thiếu Ninh bỗng ôm chầm lấy cô bằng một tay.

"Chỉ có thể nói là có rất nhiều trộm, có rất nhiều cám dỗ, nếu có khả năng tự kiềm chế đủ tốt thì chẳng việc gì phải để ý những điều khác nữa.

Dù sao cũng chẳng thể trốn đến đảo hoang, nơi chỉ có hai chúng ta được." Sau bao chuyện đã qua, cô đã biết cách buông bỏ.

Nghĩ theo một cách khác, phụ nữ trông chừng chồng mình vậy chứng tỏ chồng cô ấy là người tốt, vậy nếu như trong lòng anh ta chỉ có vợ thì đó thực sự là một niềm kiêu hãnh!

"Em luôn nghĩ có lẽ sau này chúng ta vẫn còn trục trặc, vẫn bị thử thách, khi đó chúng ta sẽ ra sao? Bây giờ em đã biết rồi, có lẽ anh sẽ không xa em được đâu."

Cô ngẩng mặt hôn lên môi anh.

Cánh môi mỏng mềm mại và hơi thở mạnh mẽ, "Phải, anh không nỡ."

Cô nhớ như in một câu nói trước đây của anh: Ly hôn không khó, chỉ có tình yêu không dễ có được.

Vì vậy, sau khi mất đi Ngạn Kiệt, cô vừa gặp được Tô Mạch lại được Diệp Thiếu Ninh yêu thương, may mắn biết bao!

Anh nhanh chóng biến bị động thành chủ động, anh là đàn ông với khả năng chiếm hữu mạnh mẽ, tay anh luồn từ gấu áo len của cô vào trong một cách thuần thục, ngón tay đã nhẹ nhàng cởi bỏ áo lót, đặt lên bụng, "Bác sĩ có… hạn chế số lần thân mật một tuần không?"

Lực vừa phải khiến mặt cô đỏ bừng ngay tức khắc, "Không, nhưng… đây là… nơi công sở mà, anh định chơi tới bến luôn à?"

"Chứ sao.

Tối hôm qua sợ em bị đau, anh… không lên đỉnh được, anh nghĩ… nếu lên chúng ta phải cùng lên chứ."

"Đồ nhỏ mọn."

"Đúng đó." Anh thẳng thắn thừa nhận.

Đến khi hai người đều thở hổn hển một cách khó nhọc, anh mới chấm dứt nụ hôn, ánh mắt nóng bỏng như lửa.

"Mau đi rửa mặt, chẳng ra dáng tổng giám đốc gì cả." Cô đẩy anh.

Anh véo đôi má cô, "Em vô tình thật, anh hy sinh nhiều vậy mà em cũng chẳng thèm an ủi một chút."

"Tối nay được không?" Cô bỡn cợt đá lông nheo.

Tim anh lại đập liên hồi, haiz, bây giờ mới biết thì ra vợ anh cũng giỏi chọc tức người khác lắm!

***

Vợ có bầu lại đi làm cùng chồng, anh tan ca sớm cũng chẳng ai trách móc được.

Trời mưa lất phất, hạt mưa tí tách rơi xuống kính xe.

Nhìn tòa nhà của sở công an uy nghiêm sừng sững bên đường, Đồng Duyệt nói: "Nếu có thời gian rảnh rỗi, em thật sự rất muốn đi đổi tên, đổi Duyệt thành Duyệt (1)."

(1) Chữ Duyệt trong tên Đồng Duyệt nghĩa là vui vẻ, chữ Duyệt thứ 2 mang nghĩa là đọc.

"Đúng rồi, vậy rốt cuộc chuyện phá thai là sao?" Một câu chuyện đã qua bỗng hiện lên trong đầu anh.

Bác sĩ nói hôm đó có hai người phụ nữ họ Đồng, tuy cùng tên Đồng Duyệt nhưng mặt chữ lại khác nhau.

"Thế chuyện hôm đó anh thay chiếc quần lót em mua, mặc một chiếc khác là sao?" Cô căn vặn.

À, anh chỉ biết cười trừ.

"Diệp tổng, mong anh cho phép người ta giữ một vài bí mật của mình."

"Được rồi." Dù sao em bé cũng đang lớn lên trong bụng cô, chẳng việc gì phải lấn cấn nữa.

"Nhưng rồi em lại nghĩ mẹ đặt tên em để gửi gắm khoảng hồi ức đẹp nhất của bà, em không thể đổi tên được."

"Tên chỉ dùng để phân biệt thôi mà, em đừng quan trọng hóa vấn đề quá." Thấy nỗi buồn đượm trên mặt cô, anh bèn chuyển đề tài: "Cô giáo Đồng là người học cao hiểu rộng, em đặt tên cho con đi."

"Con gái rất mạnh mẽ, bên em vượt qua sự ra đi của Ngạn Kiệt, của mẹ, và cả sự chia ly của chúng ta… Nhiều biến cố như vậy mà con bé vẫn lặng lẽ tồn tại, ngoan thật.

Em muốn đặt tên cho con là An An, tên khai sinh là Diệp An Nhu, được không?"

"Thế là con trai thì sao?"

"Thì tên ở nhà cũng là An An, tên khai sinh để nghĩ sau."

"Được." Chuyện đó để nghĩ sau, "Anh nghĩ chắc phải đi đổi xe, chọn chiếc nào rộng rãi, để được xe trẻ em, tiện cho con đi chơi."

Người bố chuẩn mực này suy nghĩ chu đáo thật, cô cười tít mắt.

Thế là, anh xoay vô lăng một cái, hai người nhất trí tới gara ngắm xe ô tô.

Diệp Thiếu Ninh thích Land Rover - một thương hiệu xe ô tô lâu đời của Anh quốc.

Land Rover trông cũng rất thời trang, Đồng Duyệt tương đối hài lòng.

Đáng lẽ họ nên đoán trước việc chạm mặt Xa Thành, ông ta dù gì cũng là tổng giám đốc cửa hàng 4S của vài hãng xe Âu Mỹ.

Gặp lại lúc này, gượng gạo là điều khó tránh.

Nhưng người ngượng ngùng nhất chính là Xa Hoan Hoan, cô ta đến đây mời bố đi ăn, không ngờ lại gặp Diệp Thiếu Ninh và Đồng Duyệt tay trong tay xuất hiện.

Chiếc bụng to của Đồng Duyệt làm cô bỗng dưng nghĩ tới bào thai tồn tại ngắn ngủi trong bụng mình, cô ta chưa sẵn sàng làm mẹ, thậm chí còn không dám tưởng tượng bụng mình sẽ thế nào?

Thì ra người có bầu cũng có thể xinh đẹp và ngọt ngào như vậy, lẽ nào là sức mạnh của tình yêu?

Lúc trước nếu Diệp Thiếu Ninh chấp nhận tình yêu của cô, nếu bào thai đó là của Diệp Thiếu Ninh, vậy cô cũng sẽ tay trong tay anh như vậy, yên ả và êm ấm như vui vẻ và hạnh phúc chỉ cần giơ tay ra là chạm tới.

Nhưng nếu có thể, cô vẫn muốn làm mẹ muộn một chút để yêu đương nhiều hơn, tận hưởng thế giới hai người lãng mạn.

Hôn nhân khiến người ta sợ hãi.

"Tiểu Duyệt, Thiếu Ninh, đã lâu không gặp!" Xa Thành như bỗng chốc già đi mười tuổi, tóc bạc, nếp nhăn nhiều hơn.

Nhất là khi cười, ông ấy khiến người ta không khỏi cảm thán năm tháng vô tình.

"Chào Xa tổng." Diệp Thiếu Ninh vẫn khá bình tĩnh.

Anh quay sang Xa Hoan Hoan, mỉm cười chìa tay ra: "Cô Xa cũng ở đây à, vẫn khỏe chứ?"

Nhân viên cửa hàng đưa Đồng Duyệt cuốn catalog, cô liền lắc đầu, dịu dàng nhìn sang Diệp Thiếu Ninh, "Tôi không biết gì về xe cộ, cứ đưa cho chồng tôi là được."

Xa Hoan Hoan cười nhạt.

Xa Thành thương con gái, đành buông tiếng thở dài.

"Xa tổng giới thiệu cho chúng tôi vài chiếc đi ạ, nếu được chúng tôi sẽ mua luôn." Diệp Thiếu Ninh nói.

"Tôi nhớ Diệp tổng mới đi chiếc Mercedes được vài năm thôi mà, còn mới nguyên đó chứ."

"Nhà tôi có thêm người, muốn có chiếc xe rộng rãi hơn."

"Cũng phải.

Đây là mẫu mới ra của Land Rover, anh vào trong ngồi thử không?" Xa Thành đưa Diệp Thiếu Ninh lại gần chiếc xe.

Diệp Thiếu Ninh gật đầu.

Sau đó anh quay lại chỉ vào sofa, ý bảo Đồng Duyệt qua đó ngồi nghỉ.

Nhân viên cửa hàng mang trà cho cô.

Xa Hoan Hoan đi về phía Đồng Duyệt.

Cô cố ý nhìn Diệp Thiếu Ninh chằm chằm nhưng anh hoàn toàn chỉ chú ý tới chiếc xe mới.

"Mấy tháng rồi?" Xa Hoan Hoan ngồi kế bên Đồng Duyệt.

"Vài ngày nữa là tròn bảy tháng, dự sinh sau tết âm, mong là mùa xuân đến sớm." Đồng Duyệt mỉm cười nhìn lại Xa Hoan Hoan.

"Tôi tưởng chị sinh lâu rồi chứ!" Nhớ lại lúc vừa biết có thai, cô đã tới gặp Đồng Duyệt, Đồng Duyệt bảo chị ta cũng có thai hơn bốn tháng, đã biết giới tính thai nhi.

"Chị giỏi lừa người ta thật."

"Đúng vậy." Đồng Duyệt không chối.

"Chà, tôi khờ quá, vậy mà cũng tin.

Bây giờ chị thắng rồi đấy." Mọi chuyện đã kết thúc, cô cũng đã nhận thua.

"Thắng cái gì?" Đồng Duyệt thắc mắc.

Xa Hoan Hoan cười nhạt, "Biết rồi còn giả vờ hỏi."

"Tôi thực sự không hiểu cô đang nói gì.

Tôi chẳng cá cược cũng chẳng thách đấu ai, thắng thua gì chứ?"

Câu này chẳng khác nào một cái tát giáng xuống Xa Hoan Hoan, làm mặt mũi cô ta đỏ bừng.

Từ đầu đến cuối chỉ là chuyện vợ chồng người ta giận hờn nhau, chưa bao giờ có liên quan tới cô, có lẽ người ta cũng chẳng coi cô là cái thá gì, vậy mà cô tự mình đa tình lên sân khấu hát múa nhiệt tình.

Thế nhưng có ai mua vé xem phim vì vai phụ xuất sắc, họ chỉ muốn xem cảnh nam nữ chính sum vầy đoàn tụ mà thôi.

Vai phụ chỉ là kẻ giúp việc, một chú hề nhảy múa, là chiếc lá nhỏ bé không đáng nhắc tới.

Dành ánh mắt đầy ai oán cho người đàn ông vừa đi thử xe, sau đó cô ta không còn nhìn anh lần nào nữa.

Sau này mình phải hoàn toàn quên anh đi.

Vì người đó không xứng đáng.

Anh dành hết sự dịu dàng của mình cho người phụ nữ kia.

Cuộc gặp gỡ đó sẽ nhanh chóng bị thời gian xóa nhòa, cô đã thay bố mẹ trả lại những gì thế hệ trước nợ gia đình cô ta.

Cô trẻ trung, xinh đẹp lại có điều kiện tốt, việc gì phải lo không ai yêu?

Mặc dù người đó sẽ không phải anh, tiếc nuối là điều khó tránh nhưng cũng chẳng hề gì.

"Nhiều chức năng, không gian rộng, không khó điều khiển, có mua không em?" Diệp Thiếu Ninh dịu dàng hỏi.

"Giá hơi đắt." Đồng Duyệt đã quen tiết kiệm, cô không khỏi hết hồn khi thấy giá niêm yết, ngần đó số 0, bằng luôn số sách cô đọc trong cả cuộc đời ấy chứ.

"Không sao, anh kiếm được tiền mà.

Cứ phung phí một lần vì An An đi."

Đồng Duyệt khẽ cắn môi, "Thôi được."

Nhân viên bán xe mừng rỡ đi làm thủ tục cho họ, yêu cầu đặt cọc một khoản.

Xong xuôi mọi chuyện thì trời cũng tối hẳn.

Diệp Thiếu Ninh xin lỗi Xa Thành và Xa Hoan Hoan vì đã làm lỡ buổi gặp gỡ của hai cha con, sau đó xin phép ra về.

"Hoan Hoan, đừng nhìn nữa con à." Xa Thành xót xa nhìn con gái đứng đội mưa đến thẫn thờ.

"Con không nhìn bố ạ, nhưng con vẫn không hiểu." Cô đâu có thua kém Đồng Duyệt ở điểm nào.

"Không hiểu cũng phải hiểu, đó là số phận rồi." Sai người sai thời điểm, chắc chắn sẽ bị tổn thương rất nhiều.

"Bố thì sao, bố đã hiểu chưa?"

"Bố hiểu rồi." Sống một mình cũng rất tốt.

Ông thường tới thăm mộ và trò chuyện với bà Giang Băng Khiết, khi rảnh lại nấu cơm cho Xa Hoan Hoan, hai cha con hẹn nhau đi nhậu nhẹt.

Xa Hoan Hoan thở dài, "Mẹ con không còn khỏe như trước."

"Thái Hoa có thể mời bác sĩ giỏi nhất cho mẹ con." Ông mỉm cười, "Về nhà thôi, để bố làm bít tết mà con thích nhất, chín 70% đúng không?"

Chuyện của ông và Nhạc Tĩnh Phân cũng phải thuận theo số phận an bài, không thể chống lại.

***

Mưa ngày một nặng hạt hơn, mưa trắng trời không thấy được cảnh vật.

Lại đúng lúc cao điểm tan tầm, giao thông tắc nghẽn, xe nối đuôi nhau thành một hàng dài.

Cái bụng lại réo inh ỏi, tiếng kêu lớn đến mức Diệp Thiếu Ninh nghe thấy cũng buồn cười.

"Mình ăn ngoài nhé!"

"Vâng."

Anh đỗ xe trong tầng hầm.

Anh biết đối diện có cửa hàng bán đồ ăn Quảng Đông bán điểm tâm rất ngon, còn phục vụ rất nhiều món canh bổ dưỡng.

Anh bung dù, nắm tay cô, băng qua đường.

Trọng tâm không vững nên Đồng Duyệt đi rất từ tốn, anh cũng vậy, cúi thấp, đi chậm lại.

Nhìn từ xa, hai người chẳng khác nào ông bà lão đi tản bộ.

Cô mỉm cười, nói với anh: "Bọn mình giống vợ chồng già thật."

Anh quay sang với nụ cười dịu dàng trên môi, "Thế có gì không tốt?"

Cô thấy lòng mình ấm áp vô cùng, siết tay anh chặt hơn nữa.

Vợ chồng già…

Dù phía trước là mưa hay gió cũng có sao.

Vài chục năm sau, họ sẽ trở thành cặp vợ chồng già hay ngồi trong công viên, tay trong tay nâng đỡ người còn lại, chẳng bao giờ rời xa.

Cuộc đời sẽ trôi qua như thế, chẳng cần ồn ào, chỉ là rất nhiều ký ức, kỷ niệm cùng nhau, và cả những lời nói mãi chẳng hết.

"Mình ơi, em thèm bánh củ cải."

"Ừ."

"Không, phải gọi món há cảo trước.

À không, đầu tiên phải là bánh chẻo nhân tôm.

Bánh hấp cũng được."

"Tóm lại em muốn ăn gì?"

"Hừ, sao anh lại to tiếng thế, em… là vợ anh đó."

"Thì sao?"

Sao nhỉ?

Ngày mà cô phải rời bỏ thế giới để đi về miền cực lạc, người cô lưu luyến, không nỡ xa rời nhất chính là anh, vì vậy sao cô có thể không trân trọng từng ngày bên nhau chứ? Vì thế…

Cô mỉm cười, "Mình ơi…"

Giọng kéo dài.

"Anh phải tốt với em đó." Cô cười, một nụ cười đắc ý.

Chẳng biết mưa đã tạnh từ bao giờ, mây tan, ánh trăng e ấp xuất hiện trên bầu trời.

Ngày mai chắc sẽ là một ngày trong xanh chứ!

- Hết -.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!