Con Thuyền Trống

/

Chương 10: Đáng đời

Chương 10: Đáng đời

Con Thuyền Trống

13.349 chữ

10-02-2023

Cô không lo nổi chuyện của người khác đâu

Chừng nửa tiếng sau, thêm một người đàn ông tóc tai lôi thôi phóng ra, trên người là cái áo ba lỗ màu trắng và quần đùi, lúc lắc cái bụng mỡ chạy tới chỗ sa lông có người phụ nữ nọ.

Tôi không biết hai người này, nhưng chú bảo vệ quen mặt, đến khuyên can mấy câu. Người đàn ông cúi đầu nhận lỗi, còn người phụ nữ giận dỗi, nhưng trong chốc lát lại hớn hở ra mặt, hai người tay trong tay đi về, tiếng dép lê sàn sạt trên mặt đất, toát ra mùi cao su ngai ngái. Lúc họ đi ngang bên này cũng là khi tôi dán miếng băng keo lên cái khe hở cuối cùng, rồi dắt xe về bãi đậu.

Có vẻ đôi hàng xóm này vẫn chưa hoàn toàn giảng hòa với nhau, khoảng chín giờ tối lại có tiếng cãi nhau ỏm tỏi. Tôi kéo bức màn nhìn xuống, họ đang ẩu đả với nhau dưới đèn đường, người phụ nữ thì gầy gò còn người đàn ông thì khỏe mạnh to con, nên anh ta đánh vợ như đấm vào cái bao cát, cô vợ thì như đang trèo lên núi cao, quơ quào cào cấu như là khiêu vũ. Bên bảo vệ mang cái đèn pin ra soi soi vài lần, nhưng vẫn làm ngơ mặc kệ hai người đó.

Lầu năm tôi ở chỉ nghe được loáng thoáng vài câu chửi vọng lên, tôi nghĩ có thể mấy hộ gia đình ở lầu một hay hai sẽ ra tay cản họ lại. Bây giờ là chín giờ rưỡi, phần lớn tòa nhà vẫn chưa ngủ, phỏng chừng mọi người còn có thể chịu đựng thêm nửa giờ nữa.

Tôi tắm rửa xong xuôi, tròng vào cái áo thun cỡ lớn làm đồ ngủ, kéo rèm ra dõi theo động tĩnh dưới lầu. Hình như hai người đó đã mệt mỏi rồi, đứng cách nhau thật xa, vài ba phút lại hét ầm lên một câu. Chiến cuộc đã có dấu hiện dần tàn, dự kiến sẽ ngừng hẳn trong ba mươi phút tới, tối nay có lẽ tất cả sẽ được yên giấc.

Đang khi tôi nghĩ như vậy, bỗng người đàn ông chửi câu gì đó cực kỳ xúc phạm đến người phụ nữ kia, cô ta dậm chân, xông tới bạt tai anh ta. Anh ta cũng chẳng vừa, lập tức giáng lại một cái tát, còn túm tóc cô ta lôi mạnh, đấm đánh một hồi thì đẩy cô ta ra bên ngoài, cuối cùng còn đạp thêm cú chót.

Người phụ nữ té nhoài ra đất, òa lên nức nở, người đàn ông không hề ngoái lại nhìn, bước phăm phăm vào tòa nhà.

Cô ta ngồi bệt trên đất không đứng dậy, tôi nhìn điện thoại, năm sáu phút trôi qua rồi, chẳng lẽ cú đá vào bụng kia nặng quá nên cổ không đứng lên nổi? Tôi chụp điện thoại đi ra ngoài, quên khuấy mất nửa người dưới chỉ có mỗi cái quần lót, ném đôi dép bẹp xuống đất rồi xỏ vào.

Lúc chạy xuống lầu thì cô ta đang đứng lên từ từ, ôm bụng lết về sa lông.

Tôi đi đến cửa khu dân cư, cô ta đã đi đến cạnh sa lông, nhưng không ngồi xuống.

Tôi đến gần hơn, chợt nhận ra trên sa lông có một người.

Là Cam Linh.

Cam Linh vẫn mặc cái áo hoodie đen kia, mũ đội lụp xụp trên đầu, che khuất mái tóc xác xơ nên suýt nữa tôi không nhận ra. Cô ta đang nghiêng ngả bành trướng trên sô pha, dẫm giày lung tung trên tay vịn làm dơ một khoảng lớn.

Người phụ nữ kia không có chỗ ngồi, đành ôm bụng đứng thở hào hển bên cạnh.

Tôi không phải kiểu người bạ đâu cũng quan tâm đến người khác, cô ta đã có thể đứng lên rồi, dù nhìn có vẻ yếu ớt thì cũng không đến mức cần tôi giúp, hơn nữa có Cam Linh nằm đây, lòng dũng cảm ít ỏi của tôi vơi đi mất tiêu, tôi muốn bỏ về.

Rồi tôi nghe thấy tiếng Cam Linh: "Tại sao chứ? Không được."

Giọng nói người phụ nữ lớn hơn một chút: "Tôi muốn ngồi nghỉ một lát..."

Cam Linh đáp gọn lỏn: "Tôi muốn đi ngủ."

Cô ả này ích kỷ ghê! Đây không phải sa lông của cô, sao cô không cho người ta nghỉ một lát chứ! Tôi mon men tới gần, Cam Linh ghé mắt nhìn tôi: "Cô cũng muốn ngồi à?"

"Tôi không ngồi, mà nè, cái sa lông này không phải của cô, cô để người ta ngồi tí đi."

"Vậy cũng có phải của cô đâu?" Cam Linh cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai.

Cô ả này hễ mở miệng câu nào là thấy ghét câu đó, cay nghiệt vô cùng. Lúc cô ta nói chuyện thì hai mảnh môi gõ vào nhau, phát ra âm thanh chát chúa như tiếng chuông đưa tang, còn đường cong từ cặp mắt xinh đẹp thì toàn dùng để đâm người khác, giống như hai thanh kiếm hình lá liễu hơi mỏng.

Tôi không có ý định bảo vệ lẽ phải gì cả, cũng không muốn dính vào quá sâu, hơi gượng gạo: "Trông cô ta không được khỏe lắm..."

"Không khỏe thì đi khám đi chứ, qua đây nằm thì mai ai đi nhặt xác cô ta vậy? Tôi hả?"

Cam Linh nói chuyện càng lúc càng khó nghe, bức bối không chịu được. Vừa dứt lời cô ta lại gối đầu lên sô pha, chụp mũ xuống, quay lưng về phía tôi, làm như muốn ngủ.

Người phụ nữ ôm bụng xoay mặt về phía này, tôi điếng hồn.

Sắc mặt cô ta trắng bệch, mồi hôi lạnh nhễ nhại, đôi môi xanh tím, run rẩy như đứng trong cơn gió buốt tháng chạp mấy giờ liền.

Tôi đập vai Cam Linh: "Để cô ta ngồi một tí đi, cô nhìn cô ta xem —"

Giọng điệu này thật sự là hơi mềm yếu quá rồi, Cam Linh quá rành rẽ việc va chạm với người khác, hoàn toàn trái ngược với tôi. Nếu tôi có cãi cọ với ai đó thì cùng lắm chỉ đôi ba câu là tôi ứa nước mắt, không phải là tôi muốn khóc, mà là vì tôi dằn lòng không được. Trước mặt Cam Linh như thế này, tôi thà làm kẻ yếu đuối còn hơn là đứa mít ướt hở tí là khóc.

Cho nên tôi không đôi co với cô ta.

Cam Linh phá ra cười, xoay đầu qua, khoanh tay trước ngực, vắt tréo chân, trỏ mũi giày vào người phụ nữ kia, hất cằm với tôi: "Cô ta bị đau thì nên đi bệnh viện, cô nghe không hiểu hả? Vậy mà làm cô giáo được à?"

Cam Linh móc mỉa đến độ tôi giận sôi lên, nhưng vẫn không muốn ầm ĩ với cô ta. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cần gì phải giống mấy đứa cắc ké đi giật cái địa bàn sa lông rách nát này đâu nhỉ, người ta đã vứt nó rồi, ả Cam Linh muốn thì cứ ôm rịt như vàng bạc đá quý gì đi, tôi đây cóc thèm nhé.

Vì thế tôi muốn qua vỗ vai người phụ nữ kia, bảo rằng để tôi đưa cô ta đi bệnh viện.

Dường như Cam Linh đoán được tôi muốn làm gì, chợt lên tiếng: "Tôi thấy mấy vết thương này nghiêm trọng lắm đó, đừng có xớ rớ thêm nữa, gọi xe cấp cứu liền đi."

Tôi theo lời lấy điện thoại ra, Cam Linh ồ lên: "Ôi chà, Apple à!" Vừa nói cô ta vừa cướp lấy cái điện thoại trong tay tôi, thẳng tay lột cái ốp ra rồi mân mê liên tục.

Tôi ngơ ngẩn đứng đờ ra, trong lúc này thì người phụ nữ kia run rẩy đi qua một bên gọi xe cấp cứu. Còn Cam Linh thì lướt điện thoại qua một lượt, thô lỗ mở hết tất cả các ứng dụng ra nhìn, lại còn lục lọi cả album ảnh, tôi tức cành hông giật lại cái điện thoại, cuối cùng cô ta cũng trả lại nó cho tôi.

"Ốp nữa!" Tôi xòe tay ra, Cam Linh thấp giọng: "Cô nói kẻ giết người là ai đi, rồi tôi trả lại cho cô."

Tôi bực bội: "Vậy cô lấy luôn đi!" Thế mà Cam Linh trả lại tôi thật, im lặng hất cằm về phía người phụ nữ kia.

Nãy giờ không để ý đến bên kia, tôi nhìn lại thì người phụ nữ đó đang tựa vào anh chồng đứng lên. Không biết anh ta đã xuống đây từ lúc nào, ngồi xổm bên cạnh hút thuốc, thấy tôi và Cam Linh thì gạt tàn thuốc đi, người phụ nữ ôm bụng dựa vào thành thường, im thin thít.

Sau lưng tôi có tiếng sột soạt, Cam Linh trùm cái nón lên đầu lần nữa, cuộn người lại, xoay mặt về phía lưng sa lông.

Cái sa lông đã thọt một chân, bên cao bên thấp, chúc đầu Cam Linh hướng về phía đường cái.

Tôi nắm chặt điện thoại sững ra, nghĩ ngợi một lát thì đẩy eo Cam Linh vào trong, đặt mông ngồi lên sa lông nhìn chuyện gì xảy ra với cặp đôi kia. Một chốc sau xe cấp cứu đến, anh chồng dìu cô vợ lên xe, cô vợ thì mặt mày vẫn trắng bợt ôm bụng. Tiếng còi hụ inh ỏi vút đi mất, cửa khu dân cư yên tĩnh lại, chỉ có mùi khói thuốc từ từ thoảng đến. Tôi ho khan mấy tiếng, xua tay phủi đi làn khói trước mặt.

Sa lông chứa đủ cả hai người, tôi ngồi mà chẳng thấy chật chội gì cả, mà Cam Linh bị tôi ép sát vào lưng ghế cũng không nói câu nào. Tôi thấy hơi quái lạ, lúc quay lại vô tình đụng vào áo Cam Linh làm nó nhô lên, lộ ra cái eo gầy trơ xương, lạnh lẽo như mùa đông.

Vì công việc, tôi hay giúp mấy đứa nhỏ lau mông, mặc quần mặc áo nên quen tay kéo lưng quần Cam Linh lên, khi đụng vào một bàn tay lạnh ngắt đầy mồ hôi mới cảm thấy có gì đó không ổn. Cam Linh quay qua mắng tôi: "Cô khùng hả? Giở trò lưu manh à?"

"Cô ngủ ở đây thật sao?" Tôi tần ngần.

"Cô là thánh mẫu hả (1)? Chuyện gì cô cũng muốn xía vào, vậy cô nói cho tôi nghe xem đứa gây án mặt mũi thế nào, cho vài câu thôi cũng là đại ân đại đức với tôi rồi đó!" Cam Linh lại mở miệng châm chọc, tôi thấy cô ta hơi là lạ, nắm mặt cô ta, nhanh nhẹn lấy mu bàn tay chạm vào trán.

(1) thánh mẫu: ban đầu có nghĩa là Mẹ của Chúa. Sau đó từ này dùng để chỉ những người hết lòng giúp đỡ người khác, có khi không màng đến lợi ích bản thân. Những người tận tụy hướng thiện, hy sinh quên mình như vậy có thể gọi là thánh.

Nhưng dần dần từ này cũng mang nghĩa tiêu cực, ám chỉ kiểu người quá tốt bụng, quan tâm mọi thứ đến mức mù quáng, có khi còn hy sinh bản thân để giúp người khác.

"Cô bị sốt rồi."

Để xác nhận thêm lần nữa, tôi lấy bàn tay còn lại đặt lên trán mình, nhưng tay kia bị Cam Linh hất ra, lạnh lùng xoáy vào tôi chòng chọc.

Tôi cũng biết mình hơi vượt rào, đứng dậy, cố gắng nhét điện thoại vào lại ốp, nhưng cảm thấy có gì đó dơ bẩn, nên lột cái ốp ra ném mạnh vào thùng rác.

Cam Linh nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt tăm tối.

Đạo đức giúp tôi nhắc nhở cô ta: "Cô muốn ngủ thì cứ ngủ đi, nhưng nơi này có mấy tay bợm nhậu say xỉn tiểu bậy khắp nơi, cô coi chừng đó."

Nói xong tôi đi thẳng, Cam Linh có sốt thì chả liên quan gì tới tôi, người phụ nữ kia cũng được xe cấp cứu chở đi rồi, tôi cũng nên về ngủ thôi. Sống trên đời đúng là không nên nhúng mũi vào chuyện của người khác, bị người ta chửi cho buồn bực là đáng đời.

Phía sau bỗng vang lên tiếng Cam Linh: "Đợi đã."

Tôi quay lại, một chiếc xe đạp leng keng lướt qua sau lưng. Cam Linh nhìn tôi, ánh mắt vẫn cứ lạnh nhạt, nhưng thêm mấy phần suy tư, rồi ngoắt tay với tôi: "Lại đây."

"Làm gì vậy?" Tôi đứng tại chỗ không nhúc nhích, gắng sức trừng mắt tỏ vẻ cực kỳ cảnh giác.

"Cô lại đây."

Cô ả này nói chuyện oai quá cơ, ngồi trên sa lông mà cứ như bố già Vito Corleone ngự trên ngai vàng không bằng (2), bản mặt thì cau có, đôi tay thì đan vào nhau, mà cái mũ cô vẫn còn dặt dẹo trên cổ đó cô hai!

(2) Bố già ngồi thế này:

Tôi vẫn không động đậy, chỉ lắc đầu, Cam Linh đột nhiên đứng lên, tóm lấy cổ tay tôi, lôi đến trước mặt cô ta.

"Cô làm gì vậy? Tôi không nói đâu!" Tôi vùng vẫy kịch liệt, tưởng rằng cô ta sắp động tay động chân ép tôi khai tên hung thủ đến nơi.

Nhưng không, Cam Linh chỉ giơ tay về phía mông của tôi.

Cái này còn xấu hổ hơn chuyện bị đánh nữa, tôi còn chưa cảm thấy gì, tay Cam Linh đã từ tốn kéo vạt áo thun của tôi lên.

Tôi chợt nhận ra... chắc hẳn là vạt áo vướng vào chỗ quần lót lúc tôi đứng lên ngồi xuống rồi...

Thật sự là mất mặt trăm phần trăm với Cam Linh, tôi luống cuống ngớ ra, còn đối phương kéo áo tôi ra hết là buông tay luôn, còn hững hờ cười cợt tôi.

Nếu thế giới nội tâm tôi mà biến được thành hình người thì cá chắc là giờ này nó đang ngượng chín cả người và giận dữ vô cùng. Lúc này Cam Linh mà hỏi cái gì liên quan đến tên sát nhân thì dám tôi có thể để sổng ra manh mối nào lắm.

"Cô, cô... không thể nói... nói tôi một tiếng được à..." Tôi cãi chày cãi cối, cũng may Cam Linh không có được nước làm tới, không chọc ngoáy tôi nữa, ngồi vào sa lông, sửa sang cái mũ rồi tròng lại vào đầu.

"Cô đừng có xen vào chuyện người phụ nữ kia nữa — cô ta bị thế là đáng đời."

Biết ngay cô ta mở miệng thì chả có câu gì nghe lọt tai được mà.

Lòng tôi còn xấu hổ và tức giận lắm, nóng ruột muốn dùng cái gì đó che đậy cái cục mắc cỡ to đùng này, tôi sứt sẹo cãi bướng: "Nhưng cô ta rất đáng thương mà!"

"Cũng rất đáng trách đấy."

"Nhưng hoàn cảnh mỗi người mỗi khác... Cô không thể phê phán người ta như vậy..." Tôi lắp bắp tranh luận với Cam Linh, cái cảm giác ngượng ngùng còn sót lại khiến tôi bắt đầu nói bậy nói bạ. Sự ngu ngốc của con người đúng là gồm cả một loạt phản ứng dây chuyền, họ sẽ bất chấp tất cả làm thêm hàng tá chuyện ngờ nghệch chỉ vì muốn giấu giếm một lần trót dại, thật sự là đần độn không tả nổi.

Cam Linh không theo đuổi vấn đề này nữa, co chân về sa lông, ôm đầu gối: "Mua cho tôi vỉ thuốc hạ sốt đi."

"Cô phải tự đi mua thôi, còn phải làm xét nghiệm dịch bệnh nữa..." (3)

(3) Là kiểu xét nghiệm bệnh Covid, trong đó sốt là một trong những triệu chứng dễ thấy nhất. Và như các bạn cũng biết, trong thời điểm dịch giã thế này thì chuyện bị sốt là rất nhạy cảm.

"Hoàn cảnh tôi không giống cô, cô không thể phê phán tôi không làm xét nghiệm được." Cam Linh ném y nguyên lời nói của tôi về, lấy vũ khí của tôi mà công phá bức tường thành không tồn tại bên này.

Tôi nói với cô ta, không được, tôi không giúp được cô việc này đâu.

Bầu không khí đầy xấu hổ chùng xuống một lát, cuối cùng Cam Linh nói: "Cô nhìn đi, cô đâu lo nổi chuyện của người khác, đừng có quản chuyện không đâu — "

Tôi rất muốn giải thích rằng tôi không phải là loại người tọc mạch, nhưng nếu cứ phân bua mãi thì sẽ chết cái danh này mất.

Vì vậy tôi không nói thêm gì nữa, túm lấy vạt áo thun, lê bước chân nặng trịch về cửa tòa nhà. Lúc ngoái nhìn lại thì Cam Linh đã nằm ngay đơ cái ghế sa lông kia, hệt như con chó mực hoang ngoài đường.

——

Góc bình loạn:

Hai bên đang dần tìm hiểu nhau rồi. Dù Tiểu Hồi lâu lâu vẫn còn sợ bị Cam Linh đánh, nhưng đâu đó bản cũng ý thức được là Cam Linh không thật sự tổn thương mình, cứ vô tư ép bà Linh vô sa lông =)) Còn bà Linh ấy à, kiểu lầy như này thì chỉ nên nhìn hành động thôi đừng nghe lời bả nói =))

Rồi mấy bạn đoán thử xem tiếp theo bạn Hồi có đưa thuốc cho bà Linh hông?:">

- --

Truyện được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress, và thường xuyên được chỉnh sửa lỗi:

https://www.wattpad.com/user/amocbinhphuong

https://amocx2.wordpress.com

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!