Lý Tịnh nghe vậy, trên mặt tuy đầy đau đớn, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia kiên quyết, hắn gật đầu, nhìn Na Tra, giọng nói mang theo nỗi đau vô tận: "Nuôi mà không dạy, lỗi tại phụ mẫu. Là ta không dạy dỗ con nên người, ta có lỗi, đáng bị trừng phạt."
Na Tra ngẩn người, cơn giận của hắn dường như bị câu nói này dập tắt hơn phân nửa, không thể tin nổi nhìn phụ thân mình.
Hắn không hiểu, tại sao lỗi của mình lại khiến cho phụ mẫu phải chịu phạt.
Tiếng rên rỉ đau đớn của Ân Thập Nương lại vang lên, ngọn lửa vẫn đang thiêu đốt trên người nàng nhưng ánh mắt nàng vẫn không rời khỏi Na Tra, trong ánh mắt đó tràn đầy tình yêu và đau lòng.