Chương 35

Con Người Đơn Giản Nhất Khi Yêu

19.059 chữ

05-03-2023

Tiểu Phi Vũ mang vẻ mặt vẫn còn mơ màng ngái ngủ đến bên cạnh bàn ăn.

Trần Mạnh nhìn dáng ngồi của cậu, không nhịn được khẽ cười.

Ông đã chăm sóc Tiểu Phi Vũ từ nhỏ cho nên chỉ cần liếc mắt nhìn qua Trần Mạnh liền biết dáng vẻ mệt mỏi nửa nằm nửa ngồi trên ghế này, cả dáng vẻ mệt mỏi dùng bữa sáng một cách thật chậm chạp lề mề này đều là do cậu cố tình bày ra.

Rõ ràng Tiểu Phi Vũ đang dùng hành động để nói rằng, cậu không muốn đến trường.

Nhẹ gõ vào má Tiểu Phi Vũ, Trần Mạnh nói, "Đại Vũ, con có thể cầm theo bữa sáng lên xe.

Hôm nay là buổi học đầu tiên ở trường mới, con không nên đến muộn."

Tiểu Phi Vũ buông thìa trứng trên tay, nhăn mặt nói với Trần Mạnh:

"Cậu, con không muốn học mẫu giáo nữa.

Con muốn học lớp một."

Trần Mạnh đem thức ăn sáng để vào trong một hộp cơm nhỏ sau đó kéo Tiểu Phi Vũ đứng dậy, chỉnh lại góc áo cho cậu xong xuôi, ông xoa đầu cậu nói:

"Con chỉ cần học mẫu giáo hết năm nay nữa thôi."

Tiểu Phi Vũ ngoan ngoãn gật đầu tỏ ý đã biết nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ chán chường.

Nắm tay Trần Mạnh cùng đi ra đại sảnh, Tiểu Phi Vũ đột nhiên đứng lại, ngẩng đầu hỏi ông:

"Người phụ nữ kia đã đi làm chưa ạ?"

Trần Mạnh bất lực nở nụ cười, từ khi có thể nhận thức Tiểu Phi Vũ đã luôn miệng gọi Lã Mai Oanh là người phụ nữ này, người phụ nữ kia, thậm chí cả cụm từ "vợ hai của bố" cậu cũng đã từng gọi qua.

Trần Mạnh cho dù có giáo huấn trăm lần vạn lần, Tiểu Phi Vũ vẫn nhất định không chịu sửa.

"Phu nhân vẫn chưa..."

Lời nói còn chưa dứt, tiếng Lã Mai Oanh đã từ trên tầng hai oang oang vọng đến:

"Quản gia, chú Mạnh, chú ở đâu rồi? Mau chuẩn bị xe đưa cậu hai đi học giúp tôi đi."

Trần Mạnh xoa đầu Tiểu Phi Vũ, nhìn lên trên tầng, nhẹ giọng nói với cậu:

"Con ở đây đợi một chút, cậu lên nói với phu nhân một câu.

Dù sao trường của Tiểu Vũ cũng vào học muộn hơn trường mới của con những ba mươi phút."

Tiểu Phi Vũ biết, vì không muốn cậu học chung trường với Tiểu Hoàng Vũ cho nên Lã Mai Oanh đã yêu cầu Hà Khắc Nghiêm nhất định phải bắt cậu chuyển đến một ngôi trường khác, một ngôi trường cách xa trường của Tiểu Hoàng Vũ trên dưới ba cây số.

Mà hiện tại, trong nhà chỉ còn một chiếc xe.

Nói cách khác, hoặc là Tiểu Phi Vũ, hoặc là Tiểu Hoàng Vũ, chỉ có một trong hai người được Trần Mạnh đưa đến trường.

Khi Trần Mạnh định rời đi, Tiểu Phi Vũ nắm tay ông lại, lắc đầu đáp:

"Không cần đâu.

Cậu đưa Tiểu Vũ đi học đi.

Con đi cùng với chị Hoa là được rồi."

Trần Mạnh áy náy nhìn Tiểu Phi Vũ.

Cậu nhận ra ánh mắt của ông có phần khác lạ, biết ông lo cậu sẽ nghĩ ngợi lung tung cho nên Tiểu Phi Vũ khẽ gật đầu nở nụ cười tỏ ý không sao.

Sau khi thấy bóng lưng Trần Mạnh khuất dạng sau cầu thang, Tiểu Phi Vũ mới cùng chị gái giúp việc tên Hoa ra ngoài bắt taxi.

Trên đường đến trường, Hoa nhìn cậu bé Tiểu Phi Vũ chỉ cao bằng nửa thân người nhưng lại mang nét mặt ưu tư ngồi bất động nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Hoa càng nhìn trong lòng càng không tránh khỏi thương cảm, một cậu bé năm tuổi đáng lẽ ra không nên trầm mặc như vậy.

"Cậu chủ, chị thấy quan hệ của hai anh em cậu rất tốt.

Cho nên cậu đừng buồn cũng đừng ghét cậu hai."

Tiểu Phi Vũ quay đầu nhìn Hoa, nở nụ cười, "Cảm ơn chị!"

Hoa nghiêng đầu khó hiểu nhìn Tiểu Phi Vũ, cô rõ ràng là vừa nói tốt cho Tiểu Hoàng Vũ, vậy thì tại sao cậu lại cảm ơn cô?

Tiểu Phi Vũ nhìn cảnh vật lướt nhanh qua tầm mắt, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Mọi người đều cho rằng cậu sẽ nghĩ ngợi lung tung mà không một ai biết rằng thực ra đối với Tiểu Phi Vũ, Tiểu Hoàng Vũ là một người vô cùng vô cùng quan trọng.

☆彡

Tiểu Phi Vũ vừa bước qua cổng trường thì trống báo vào học vang lên.

Nhìn xung quanh một lúc, phát hiện bác vệ đang đi ra đóng cổng, cậu nói với Hoa:

"Chị hỏi bác bảo vệ kia xem lớp Sao Chổi ở đâu?"

Hoa nghi hoặc nhìn Tiểu Phi Vũ, cúi đầu hỏi lại, "Cậu chủ, cậu chắc tên lớp là Sao Chổi đấy chứ?"

Tiểu Phi Vũ thản nhiên đáp lại, "Tên lớp là Sao Băng.

Nhưng hôm trước em có đọc một bài viết nói rằng sao băng là những hạt bụi với kích cỡ to nhỏ khác nhau ma sát với các chất khí trong khí quyển Trái Đất.

Mà nguồn gốc của những hạt bụi này, một là từ thiên thạch, hai là từ sao chổi.

Cho nên so với Thiên Thạch, em thích gọi lớp này là Sao Chổi hơn."

Hoa nghe lý luận chẳng giống trẻ con một chút nào ấy xong thì bật cười rồi lắc đầu đầy vẻ bất đắc dĩ.

Cùng Tiểu Phi Vũ đứng trước cửa lớp Sao Băng, Hoa nhìn cậu lễ phép khoanh tay cúi chào giáo viên, nhìn cậu ngoan ngoãn yên vị ở chỗ ngồi rồi mới an tâm rời đi.

Ngồi gần Tiểu Phi Vũ nhất là một cậu bé rất hoạt bát tên là Trương Lạc An.

Ấn tượng đầu tiên của Tiểu Phi Vũ về Tiểu Lạc An ngoại trừ thanh tú ra thì là khả ái đáng yêu.

Nhìn cái cách mà cậu bé cười nói với bạn bè, Tiểu Phi Vũ có thể khẳng định Tiểu Lạc An không giống như cậu, là một người hoà đồng.

Hơn nữa còn là người hoà đồng nhất trong lớp.

Chính sự khác biệt vô cùng lớn trong tính cách này mà trong suốt tiết học hát, Tiểu Phi Vũ luôn bất tri bất giác liếc nhìn Tiểu Lạc An vài lần.

Tiểu Phi Vũ phát hiện ra, cậu bé Trương Lạc An này có một nụ cười rất đẹp.

Thế giới ồn ào của trẻ nhỏ hiếu động Tiểu Phi Vũ không bao giờ có thể hiểu nổi.

Vậy nên cậu đã thẳng thừng từ chối tham gia hoạt động vui chơi dưới sân trường, thay vào đó là ngồi trên lớp lấy vở tập viết ra luyện chữ.

Đột nhiên có ai đó đứng trước bàn học của cậu, che đi mất ánh sáng từ cửa sổ.

Ngẩng đầu, Tiểu Phi Vũ bắt gặp nụ cười khì khì rạng rỡ của Tiểu Lạc An.

"Có việc gì không?" Tiểu Phi Vũ khẽ nheo mắt, lạnh lùng hỏi.

Tiểu Lạc An hạ người chống cằm mắt đối mắt nhìn Tiểu Phi Vũ, khoé miệng cong cong:

"Xin chào, tớ vừa nhìn thấy cậu đi cùng với mẹ.

Hai người tại sao lại không giống nhau một chút nào thế?" Nói đến đây, Tiểu Lạc An lộ ra vẻ mặt đầy ưu tư, "Chẳng lẽ, cậu là con nuôi à?"

Tiểu Phi Vũ nhìn chằm chằm Tiểu Lạc An, sau đó không nhịn được bật cười.

Biểu cảm của cậu ta, không ngờ lại thú vị đến như vậy!

Tiểu Lạc An không hiểu vì sao Tiểu Phi Vũ lại cười.

Gãi gãi đầu, kéo ghế đến ngồi cạnh cậu, Tiểu Lạc An ngại ngùng nói:

"Thực ra cậu không cần phải buồn đâu.

Cậu mới đến nên có thể không biết, à mà thực ra ở trong lớp này có mỗi một mình tớ biết thôi." Ngừng lại một chút, Tiểu Lạc An thần thần bí bí ghé sát tai Tiểu Phi Vũ, nói, "Phong cũng là con nuôi, cậu ấy được cô chú chiều lắm, chiều thành hư luôn."

Tiểu Phi Vũ lần đầu tiên cảm thấy có hứng thú với câu chuyện của người khác, cậu buông bút máy trên tay, nghiêng đầu nhìn Tiểu Lạc An:

"Tại sao lại chỉ có một mình cậu biết thôi thế?"

Nói đến đây, Tiểu Lạc An không hiểu sao lại bày ra vẻ mặt đầy phiền não, cậu xoa xoa má một chút, đáp:

"Tớ nghe được cô Quyên Thái bên lớp Sao Mai nói với chị thực tập trong giờ nghỉ trưa như thế." Tiểu Lạc An bối rối vò đầu rồi lại ra sức xoa hai bên má, "Thật ra, trong các giờ nghỉ trưa, cô Quyên Thái toàn kéo tớ sang lớp Sao Mai để chơi cùng cô, tớ không muốn sang chút nào hết.

Bởi vì bên lớp Sao Mai có một thằng nhóc tên là Lê Thái Kỳ, cậu ta trước đây từng cắn một bạn học cùng lớp, cắn đến mức bố mẹ người ta phải gấp rút chuyển trường.

Từ ngày tớ sang đấy, cậu ta toàn nhân lúc cô Quyên Thái không để ý, lấy mất phần cơm của tớ còn cố tình đánh đổ canh lên người tớ nữa.

Lê Thái Kỳ ấy rất đáng ghét!"

Tiểu Phi Vũ cau mày, đây rõ ràng là Tiểu Lạc An bị bắt nạt còn gì!

Nhìn đôi gò má bị xoa đến mức đỏ ửng, Tiểu Phi Vũ dùng bút gạt tay không cho Tiểu Lạc An tiếp tục xoa nữa, nhăn mặt nói:

"Cậu bị ngốc đấy à? Sao không nói với cô giáo?"

Tiểu Lạc An ấm ức nhìn Tiểu Phi Vũ, đáp:

"Tớ đã từng nói với cô Quyên Thái rồi, nói với cả cô Vỹ Nhi lớp mình nữa.

Nhưng mà các cô không hiểu sao lại xin lỗi tớ.

Có một khoảng thời gian cô Quyên Thái không kéo tớ sang lớp cô ấy nữa, nhưng sau đấy mọi chuyện lại trở về như cũ."

Tiểu Phi Vũ nhíu mày rơi vào trầm tư.

Thằng nhóc kia rõ ràng là gia đình có địa vị cho nên giáo viên mới phải mắt nhắm mắt mở cho qua như thế.

Liếc nhìn gương mặt non nớt sầu muộn của Tiểu Lạc An, không hiểu sao cậu lại cảm thấy buồn cười.

Tiểu Phi Vũ xé ra một trang vở, chia thành ba mẩu giấy vuông vức.

Cậu cầm cây bút máy trên bàn nắn nót viết ra ba cái tên vào ba mẩu giấy rồi đặt xuống trước mặt Tiểu Lạc An:

"Đây là tên cậu, Trương Lạc An.

Đây là tên của người cậu ghét, Lê Thái Kỳ.

Đây là tên người sẽ cứu vớt cuộc sống mẫu giáo này của cậu, Hà Phi Vũ.

Nhớ kỹ, trưa nay cậu chỉ cần ở bên cạnh tớ.

Tớ nhất định sẽ không để cho cái tên Lê Thái Kỳ kia động vào cậu nữa." Tiểu Phi Vũ dùng bút nhẹ gõ vào bàn tay đang mân mê ba mẩu giấy trên bàn của Tiểu Lạc An, nói, "Giờ thì cậu ra ngoài chơi đi, tớ muốn luyện chữ."

Sau khi thấy bóng lưng Tiểu Lạc An đã khuất sau cánh cửa lớp, Tiểu Phi Vũ mới tiếp tục cầm bút luyện viết.

Thật không ngờ một năm trước khi bước vào bậc Tiểu học, Hà Phi Vũ cậu lại có thể gặp được một người ngập tràn dương quang như Trương Lạc An.

☆彡

Trống báo kết thúc buổi học vừa vang lên, trong lớp dần dần trở nên ồn ào.

Có người lớn tiếng đòi ăn, có người lớn tiếng đòi ngủ, có người nghịch ngợm đứng trên bàn đóng giả hải tặc, có mấy người còn vui vẻ đuổi nhau quanh lớp khiến một giáo viên mới hiền lành như Vỹ Nhi thật chẳng biết phải làm sao.

Tiểu Phi Vũ chán chường gục đầu xuống bàn.

Thế giới của trẻ con, cậu một chút cũng không hiểu nổi!

Nghiêng đầu nhìn sang cậu bé đáng yêu bên cạnh đang căng thẳng đến cứng người, Tiểu Phi Vũ khẽ "Ây" một tiếng rồi nở nụ cười trấn an.

Lúc này trong không gian ồn ào như thể sắp nổ tung ấy vang lên tiếng gọi của một người phụ nữ, "Lạc An, đến giờ ăn cơm rồi."

Tiểu Lạc An nắm chặt tay lại, gấp gáp nhìn Tiểu Phi Vũ như thể đang hỏi "Phải làm sao bây giờ?".

Tiểu Phi Vũ đứng dậy cười với Tiểu Lạc An một cái rồi đi ra cửa lớp.

Đến trước mặt Quyên Thái, cậu ngẩng đầu nhìn cô một lúc, sau đó cầm vạt áo của Quyên Thái kéo cô đến trước bàn giáo viên.

Quyên Thái khó hiểu nhìn hành động của bé con mới đến.

Rõ ràng chỉ là một cậu bé chẳng cao đến nửa thân người nhưng từ nét mặt đến dáng đi, tất cả đều toát lên vẻ kiên định khiến Quyên Thái chẳng biết nên bày ra biểu cảm như thế nào mà chỉ có thể dịu dàng nhìn Tiểu Phi Vũ, mỉm cười, hỏi:

"Con ngoan, con có gì muốn nói với cô à?"

Tiểu Phi Vũ không đáp lại câu hỏi của Quyên Thái mà lễ phép nói:

"Phiền cô đợi một chút!" Sau đó cậu lại hướng Vỹ Nhi lễ phép yêu cầu, "Cô Vỹ Nhi, mong cô có thể cho cháu mượn bàn ghế giáo viên một chút."

Vỹ Nhi ngạc nhiên nhìn Tiểu Phi Vũ, so với những đứa trẻ đồng trang lứa, cậu bé này rõ ràng là có phép tắc quy củ hơn nhiều.

Sau khi có được sự đồng ý của Vỹ Nhi, Tiểu Phi Vũ trèo lên ghế rồi lại tiếp tục trèo lên bàn giáo viên trước con mắt kinh ngạc của bao nhiêu người.

Chẳng thèm quan tâm đến những ánh mắt ấy, Tiểu Phi Vũ vô cùng hài lòng khi thấy bản thân mình đã cao hơn Quyên Thái một chút.

Lúc này, cậu mới nói:

"Cô Quyên Thái, cô phải biết Lạc An là học sinh của lớp Sao Chổi.

Những người hiểu rõ quy tắc đều sẽ không tán thành việc buổi trưa nào cô cũng đưa cậu ấy sang lớp Sao Mai.

Việc phân lớp ở mẫu giáo là để dễ dàng kiểm soát học sinh, cô cho rằng chỉ cần là giáo viên thì có thể tuỳ tiện thay đổi lung tung à?"

Quyên Thái ban đầu là sửng sốt ngạc nhiên, sau đó là lúng túng trốn tránh ánh mắt của Tiểu Phi Vũ, "Con ngoan, con còn nhỏ, có rất nhiều việc con không thể hiểu được đâu."

"Lê Thái Kỳ..." Tiểu Phi Vũ thấy Quyên Thái bối rối, cậu tiếp tục nói, "...chỉ đơn giản là một thằng nhóc con được chiều quá sinh hư mà thôi.

Cháu muốn sang gặp nó."

Quyên Thái vươn tay muốn bế Tiểu Phi Vũ xuống đất nhưng cậu lại lùi một bước tránh đi.

Bất đắc dĩ mắt đối mắt nhìn cậu, Quyên Thái dịu dàng mỉm cười:

"Bé con, có khí chất lắm! Nhưng mà việc này con vẫn chưa hiểu được đâu."

"Cháu biết cô cũng rất muốn thoát khỏi cục nợ kia, cháu giúp cô!" Nhận ra ánh mắt nghi hoặc của Quyên Thái, Tiểu Phi Vũ khẽ cười, "Không cần hỏi cháu dùng cách gì.

Dù sao thì cũng không giống cách của cô."

Nói rồi Tiểu Phi Vũ trèo xuống đất, nhón chân nhướn người lên vẫy tay với Tiểu Lạc An.

Thấy cả hai bé con chạy sang lớp Sao Mai, Quyên Thái lo lắng nhìn người cũng đang bồn chồn không kém là Vỹ Nhi.

Lê Thái Kỳ tính cách ngang ngạnh cục cằn, gia đình lại có bề có thế, cô chỉ sợ rằng nếu như Tiểu Phi Vũ làm gì đó không vừa ý, Lê Thái Kỳ sẽ không chỉ đơn giản là xông vào cắn cấu như đối cậu bé vừa chuyển trường kia nữa.

Quyên Thái chỉ là một cô giáo trẻ vừa qua kỳ thực tập, mới nhận công việc chính thức một thời gian mà thôi.

Trước đây cô cùng từng nghĩ sẽ giáo dục lại Lê Thái Kỳ, thế nhưng từ sau khi xảy ra sự việc của cậu bé chuyển trường kia, Quyên Thái chỉ cầu mong Lê Thái Kỳ có thể an phận một chút để nhanh chóng trôi qua một năm cuối cùng này mà thôi.

Quyên Thái vội vàng trở về lớp, vừa bước chân đến cửa, cô đã nhìn thấy Tiểu Phi Vũ cùng Tiểu Lạc An đứng trước mặt Lê Thái Kỳ.

"Cậu là thằng nhóc được bố mẹ chiều hư nên thích tìm người cắn loạn, Lê Thái Kỳ phải không?" Tiểu Phi Vũ lạnh giọng nói, "Tớ là Hà Phi Vũ học lớp Sao Chổi, tớ sang đây để giành lại Lạc An.

Buổi trưa hôm nay và các buổi trưa trong tương lai, cậu đừng nghĩ có thể đưa Lạc An sang lớp cậu nữa."

Lê Thái Kỳ vốn đang ngồi đợi Quyên Thái đưa Tiểu Lạc An sang ăn cơm, ai ngờ đột nhiên lại có thay đổi, người đưa Tiểu Lạc An sang không phải Quyên Thái mà là một thằng nhóc cao ngang tầm với mình.

Lê Thái Kỳ ban đầu là ngạc nhiên đến ngẩn người sau đó là bừng bừng tức giận.

Đồ chơi tiêu khiển thường ngày đột nhiên bị người khác cướp mất, cảm giác không cam tâm bùng lên trong lòng, Lê Thái Kỳ hét lớn:

"Mày bị điên à? Tại sao mày lại cướp mất đồ chơi của tao?" Nói rồi Lê Thái Kỳ xông vào kéo tay Tiểu Lạc An, "Trả đây!"

Tiểu Lạc An bị doạ sợ liền kêu lên một tiếng, bọn trẻ trong lớp cũng tự động tránh xa Lê Thái Kỳ.

Quyên Thái cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy đến gỡ tay Lê Thái Kỳ:

"Thái Kỳ, Thái Kỳ, con đừng tức giận.

Để cô bảo Phi Vũ trả Lạc An cho con được không? Buông tay ra đã!"

Lê Thái Kỳ càng tức giận hơn, một tay nắm chặt lấy tay Tiểu Lạc An, một tay dừng sức đẩy Quyên Thái, hét lớn:

"Cô ghét con nên mới để cho nó lấy mất đồ chơi của con.

Cô tránh ra đi! Con muốn bố con đuổi cô, cô đừng vào cái lớp này nữa."

Thấy Quyên Thái chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn mình ý nói đừng làm loạn nữa, Tiểu Phi Vũ hướng Lê Thái Kỳ lạnh giọng đề nghị:

"Lê Thái Kỳ, thế này nhé, tớ với cậu chơi một trò chơi nhỏ, ai thắng thì mới có quyền đưa Lạc An đi."

Lê Thái Kỳ hất mặt, "Mày chơi với tao thì chỉ có thua thôi.

Mày muốn chơi bịt mắt bắt dê hay trượt ống? À, oẳn tù tì cho đơn giản nhé?"

Tiểu Phi Vũ liếc nhìn xuống bàn tay vẫn còn tiếp xúc chặt chẽ với tay Tiểu Lạc An, nói:

"Đầu tiên buông tay ra đã!"

Lê Thái Kỳ do dự một chút rồi mới buông tay Tiểu Lạc An.

Khi cánh tay vừa được tự do, Tiểu Lạc An lập tức đứng nhích về phía sau Tiểu Phi Vũ, xoa xoa phần cánh tay bị Lê Thái Kỳ nắm chặt.

Tiểu Phi Vũ nhìn phần da tay đỏ ửng của Tiểu Lạc An một lúc rồi mới đưa mắt nhìn Lê Thái Kỳ:

"Buổi trưa ai cũng đói, vậy nên mấy trò hao tổn năng lượng kia chúng ta không chơi.

Oẳn tù tì cũng không.

Chúng ta chơi một trò chơi mà chỉ cần nói và nghe thôi.

Tớ nói hai câu cậu nói hai câu, nếu ai nghe không hiểu, tức là thua."

Lê Thái Kỳ dù tính cách có tệ hại đến mức nào thì cũng chỉ là một bé con năm tuổi, trong đầu óc vẫn còn mang tư duy của trẻ con.

Mà đối với trẻ con mà nói thì trong suy nghĩ của chúng những gì chúng khó khăn lắm mới hiểu, thật lâu sau mới biết đều là những thứ mà người ta không biết.

Vậy nên Lê Thái Kỳ không một chút ngần ngại lập tức gật đầu đồng ý cùng chơi với Tiểu Phi Vũ.

Lê Thái Kỳ hiếu thắng khăng khăng đòi nói trước, nhìn thấy cái gật đầu chấp thuận của Tiểu Phi Vũ, cậu ta đắc ý nói:

"Trong một câu bao gồm thành phần chính là chủ ngữ và vị ngữ, thành phần phụ là trạng ngữ.

Bố tớ bảo nhà tớ sắp có cả một phi cơ riêng chạy bằng năng lượng mặt trời."

"Thành phần chính của thuốc nổ bao gồm Kali Nitrat, bột Carbon và Lưu Huỳnh." Tiểu Phi Vũ khẽ cười khi thấy vẻ mặt của Lê Thái Kỳ từ đắc ý dần dần trở nên hoang mang.

Nhìn sâu vào đôi mắt Lê Thái Kỳ, Tiểu Phi Vũ lạnh lùng nói tiếp, "Theo như định luật ba của Newton, nếu bây giờ tay cậu tác dụng lên mặt tớ một lực F1 thì mặt tớ cũng sẽ tác dụng lại lên tay cậu một lực F2 bằng với lực F1 mà tay cậu tác dụng lên mặt tớ ban đầu."

Quyên Thái đứng bên cạnh ngạc nhiên nhìn Tiểu Phi Vũ, cậu bé này mới năm tuổi mà đã thích đọc những thứ này rồi sao?

Tiểu Lạc An vẫn đứng đằng sau vươn tay khều khều Tiểu Phi Vũ.

Tiểu Phi Vũ giật mình, nhanh chóng lách người sang bên, không nóng không lạnh hỏi:

"Có chuyện gì à?"

Tiểu Lạc An vẫn còn ngạc nhiên trước hành động của Tiểu Phi Vũ, cậu bối rối gãi đầu:

"À tớ, tớ chỉ muốn hỏi cậu vừa nói cái gì thôi."

Tiểu Phi Vũ nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi thành thật lắc đầu, "Tớ không biết phải đơn giản hoá ngôn ngữ như thế nào để giải thích cho cậu hiểu nữa.

Nhưng nếu tương lai không có gì thay đổi thì lên cấp ba cậu sẽ được học mấy thứ này thôi."

Lúc này Lê Thái Kỳ dù có ngu ngốc đến đâu cũng đã nhận ra bản thân mình đã thua một cách thảm hại.

Cảm giác không cam tâm lần nữa bùng lên trong lòng, Lê Thái Kỳ điên cuồng lao vào cào cấu Tiểu Phi Vũ, phẫn nộ hét lên:

"Đồ điên, đồ điên, đồ điên."

Quyên Thái hoảng hốt giữ Lê Thái Kỳ đang kịch liệt giãy dụa lại, lớn tiếng nói với Tiểu Phi Vũ và Tiểu Lạc An, "Hai con mau về lớp đi."

Bị ôm chặt cứng không thể chạm vào Tiểu Phi Vũ, Lê Thái Kỳ đột nhiên ngửa mặt lên trời oà khóc, còn luôn miệng nói bị người ta bắt nạt, nói muốn gặp bố mẹ.

Tiểu Phi Vũ thấy vậy liền đi đến bàn giáo viên, lấy bút bi viết lên giấy một dãy số điện thoại rồi hướng Quyên Thái đang chật vật nói:

"Số điện thoại này cháu để lại, nếu phụ huynh Lê Thái Kỳ có hỏi về việc này, cô cứ đưa cho họ mảnh giấy này là được.

Yên tâm, sẽ không liên luỵ đến cô đâu."

Khi vừa bước chân ra khỏi lớp Sao Mai, Tiểu Lạc An không thể kiềm chế được mà nhảy chồm lên lưng Tiểu Phi Vũ, nở nụ cười rạng rỡ:

"Phi Vũ, cậu giỏi thật đấy! Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm."

Tiểu Phi Vũ gỡ tay Tiểu Lạc An ra, không nóng không lạnh đáp, "Tớ đã nói tớ sẽ cứu vớt cuộc sống ở trường mẫu giáo của cậu, phải không? Còn nữa, nếu không có việc gì bất đắc dĩ, cậu đừng chạm vào người tớ."

Nói rồi Tiểu Phi Vũ ung dung trở về lớp Sao Băng, hoàn toàn bỏ mặc Tiểu Lạc An đang ngây ngốc đứng nhìn.

☆彡

Buổi chiều tan học, Tiểu Phi Vũ vừa bước chân qua cổng trường liền nhận ra chiếc xe duy nhất hiện có trong nhà chính đang đỗ bên lề đường.

Tiểu Hoàng Vũ nhìn thấy cậu liền vươn người ra ngoài tươi cười vẫy tay.

"Đại Vũ, ngày đầu tiên ở trường mới của con thế nào?" Trần Mạnh vừa khởi động xe vừa hỏi.

Tiểu Phi Vũ vươn tay vuốt mái tóc mềm mại của Tiểu Hoàng Vũ, khẽ cười:

"Hôm nay ấy à, con đã giúp một bạn học có nụ cười rất đẹp."

Trần Mạnh bật cười, "Con giúp người ta kiểu gì thế?"

Tiểu Phi Vũ "À" một tiếng rồi mỉm cười, "Cậu, con gây sự với con trai nhà quyền thế mất rồi."

Trần Mạnh nghiêng đầu bất lực nhìn Tiểu Phi Vũ, "Con lại viết số điện thoại của cậu ra rồi à?"

Tiểu Phi Vũ không đáp mà chỉ cười coi như đã thừa nhận.

Trần Mạnh bất đắc dĩ hỏi, "Vậy, lần này con có được người ta trả công hay không?"

Phi Vũ nghiêm túc gật đầu, "Chưa bao giờ con cảm thấy hài lòng như thế!"

Tiểu Phi Vũ không nói dối, hôm nay cậu thực sự có được Tiểu Lạc An trả công.

Thù lao, chính là lời nói cảm ơn cùng một nụ cười rạng rỡ..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!