2.
Tôi lên sáu rồi.
Thẩm Mộng Ảnh cứ như đã quên hết những chuyện trước kia.
Giống như bà nói vậy, bà không hề mong chờ tình yêu của Cố Gia Vinh, bà chỉ cần tôi là đủ rồi.
Tất cả tâm tư tình cảm của bà đều giành cho mình tôi.
Trước mặt tôi, bà luôn rất bình tĩnh.
“Thẩm Tuế Nhiên, tại sao trước giờ chưa thấy ba cậu bao giờ?”
“Có phải cậu không có ba không?”
“Hahaha, bà nội tớ bảo đây là đứa trẻ không có ba.”
Ác ý của các bạn nhỏ rất trực tiếp.
Những đứa nhỏ sáu tuổi cũng biết được ít chuyện.
Tôi trực tiếp dùng nắm đấm để đối mặt với đám trẻ nghịch ngợm này.
Thế là ba mẹ của tụi nó tìm Thẩm Mộng Ảnh để đòi lời xin lỗi.
Người nói nhiều nhất là bà nội trong lời kể của Huyên Huyên.
“Cái thứ mồ côi cha, mẹ dạy không được đều vậy hết, xem nó đánh Huyên Huyên nhà tôi này, một cô bé mà đánh người ác như vậy, không chút gia giáo nào.”
Tôi quay người nói với bà ta:
“Bà là bà nội của Huyên Huyên đó à? Là bà nói với Huyên Huyên con là đứa không ba đó à?”
Nghe tôi nói thế, ánh mắt của các phụ huynh khác nhìn về phía Huyên Huyên không tốt đẹp gì.
“Không ngờ bà dạy cháu gái nói những lời bẩn thỉu như vậy, bị đánh cũng đáng.”
Mấy phụ huynh khác nói lời xin lỗi với Thẩm Mộng Ảnh trước khi rời đi.
“Xin lỗi mẹ Nhiên Nhiên, là bọn tôi dạy con không tốt.”
Bà nội Huyên Huyên thì khóc lóc om sòm.
Thẩm Mộng Ảnh tức điên người: “Người không biết xấu hổ dù già hay trẻ đều mặt dày như nhau.”
Mọi người tới hóng hớt chỉ trỏ bà nội của Huyên Huyên, bà ta thấy mất mặt mới dẫn Huyên Huyên bỏ chạy.
Lúc về nhà, Thẩm Mộng Ảnh mới buông thả cái hình tượng mạnh mẽ của mình.
“Bé Nhiên, có phải con cũng muốn có ba không?”
Tôi nghe được sự mỏi mệt trong giọng của bà, ôm lấy bà.
“Con không cần, con đã có người mẹ tốt nhất thế giới rồi.”
Cứ tưởng mọi chuyện kết thúc ở đó.
Ai ngờ có người quay lại đăng lên mạng.
Ban đầu rất nhiều người mắng bà già này lắm chuyện, không có đạo đức.
Nhưng sau đó có người bình luận:
“Sao tôi thấy người mẹ đơn thân bọc kín kia giống Thẩm Mộng Ảnh vậy? Cô bé kia cũng giống cô ấy!”
Không lâu sau, mạng xã hội bùng nổ.
Dì đại diện gọi cho Thẩm Mộng Ảnh, bảo giấu không được nữa.
Lúc tắt điện thoại, Thẩm Mộng Ảnh đăng weibo.
“Tôi có một cô con gái, con bé là cả thế giới của tôi.”
Mấy năm nay bà vẫn luôn quay phim, bởi vì thay đổi tâm lý nên cũng chuyên tâm nghiên cứu cách diễn hơn, bà bắt đầu chuyển từ một diễn viên thần tượng hạng ba sang hướng diễn viên thực lực.
Cho nên bình luận dưới weibo của bà không có máu tanh mưa gió nào.
“Cho nên chị đã sinh con gái từ sáu năm trước à?”
“Không có ba… Thẩm Mộng Ảnh, mấy năm nay chị sống thế nào thế?”
“Bây giờ chúng tôi đã thấy một người chị sống rất dũng cảm tới năm ba mươi tuổi, nhưng năm hai mươi bốn tuổi, chị đã có tâm lý thế nào? Từ video có thể thấy Tuế Nhiên được chị dạy dỗ rất tốt, dũng cảm, hiểu chuyện, biết cách bảo vệ mẹ, vừa xem đã nhịn không được mà khóc, đây vẫn là Thẩm Mộng Ảnh vui vẻ phóng khoáng tôi thích trước kia đó sao?”
“Không có ai tò mò ba đứa bé là ai à?”
“Tôi nói nhỏ một câu, bé Nhiên trông khá giống vị họ Cố Nào đó, sáu năm trước có tin hai người quen nhau mà?”
Ngay cả cư dân mạng cũng đoán được thì ông bố chếc tiệt kia của tôi sao không đọc được chứ?
Tôi cau mày nhìn người đàn ông bọc kín trước mắt.
Nghĩ thầm: “Cố Gia Vinh, ông không thấy mình bây giờ giống tên bắt cóc trẻ em lắm hả?”