Liên nhìn Cường, tâm trạng cô lúc này rất tệ nên không niềm nở với Cường như trước đây. Cô khẽ gật đầu rồi cúi mặt nhìn mũi giày.
Cường nhìn Liên rồi nhìn ông cụ, lễ phép cúi đầu "chào bác trai !"
Ông cụ khẽ ừ ! Trước giờ ông rất thích Cường, nhưng trong lúc này thì ông không có tâm trạng để chào hỏi.
Thấy ông cụ và Liên đang buồn rầu nên Cường cũng chạnh lòng. Đến giờ phút này anh mới biết Hoàng là em trai ruột của Liên.
...----------------...
Cường lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà, vừa về đến nhà đã thấy Kiên ngồi rầu rĩ giữa phòng khách.
'Anh hai, sao anh lại ngồi đây giờ này ?"
Nghe em trai gọi nên Kiên ngước mặt lên nhìn.
'Anh hai sao vậy ?'
"Ờ, anh không sao"
Cường nhận ra được Kiên có gì đó không ổn. Anh đến ngồi bên cạnh Kiên, khoác tay lên vai Kiên "anh hai đang phiền não chuyện gì sao ?"
Kiên thở dài và nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài cánh cửa sổ kia là một màu đen tăm tối, anh đoán chừng là đang canh tư.
"Công việc của em gần đây bận lắm à ?"
'Dạ, gần đây em đang tham gia vụ án của một bác sĩ bị ám sát !'
Choang...
Tách trà trên Kiên bỗng dưng rơi xuống vỡ vụn.
Cường khó hiểu nhìn anh trai mình, thấy anh trai mình hôm nay cứ như người mất hồn.
'Hôm nay, em có gặp chị Liên ở bệnh viện'.
Kiên nhíu mày "Cô ấy bị thế nào ?"
'Dạ, em trai của chị ấy bị đâm trọng thương !'
Kiên bàng hoàng, đứng bật dậy và chạy ra khỏi nhà, anh vẫy tay gọi chiếc xích lô rồi đến bệnh viện.
Vừa đến nơi đã thấy Liên ngồi khóc nức nở. Kiên bước đến bên cạnh cô, đưa tay ra định đặt lên vai cô nhưng rồi lại rụt tay về.
Liên quay nghiêng mặt sang nhìn Kiên nhưng không nói gì. Cô đã khóc đến sưng đỏ đôi mắt.
Két...
Cánh cửa phòng cấp cứu được mở rộng ra, y tá đẩy chiếc băng ca ra ngoài, trên chiếc băng ca ấy bị phủ kín bởi tấm vải trắng.
Liên sững sờ và lao vội về phía băng ca, cô đưa tay kéo tấm vải trắng xuống...đập vào mắt cô là khuôn mặt thân quen của em trai mình, cô vô cùng đau xót, chân lảo đảo và hét thật to "Hoàng..."
Bác sĩ đứng bên cạnh vội đỡ lấy Liên "Chúng tôi thật sự xin lỗi !"
Liên ngã quỵ tại chỗ, em trai của cô đã thật sự ra đi...nó thật sự bỏ lại mình sao ? "Hoàng..."
Rất nhiều bác sĩ đã phải khóc đến thương tâm.
Hoàng là một bác sĩ vô cùng tài giỏi, lại rất hiền lành và tốt bụng, luôn giúp đỡ mọi người xung quanh. Anh luôn được đồng nghiệp quý mến và tôn trọng, anh đã từng cứu sống hàng trăm hàng triệu người, nhưng đau lòng thay...anh lại không cứu nổi bản thân mình.
Ông cụ lúc này không khóc được thành tiếng, ông gục đầu và nấc nghẹn. Một đời ông luôn sống hiền lành, có làm gì ác mà con cái của ông cứ lần lượt bỏ ông mà đi, khiến ông phải chịu cảnh "người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh !"
Kiên áy náy cúi đầu và khẽ thì thầm "xin lỗi !"
Kiên lặng lẽ quay mặt bỏ đi, sau lưng anh là bầu không khí vô cùng tang thương, hàng chục người đang khóc đến thương tâm.
Trời đang mờ mờ sáng, hơi sương vẫn còn đọng lại trên cành, những lộc non đang hé nở để uống những giọt sương mai mát mẻ. Kiên xoa nhẹ đầu mày rồi lê bước trở về nhà.
Vừa đẩy cửa bước vào nhà đã thấy Cường đang ngồi suy tư giữa phòng khách.
"Em dậy sớm thế ?"
Cường đang phiền muộn, anh chỉ nhìn Kiên nhưng không lên tiếng !
"Em sao vậy Cường ?"
'Anh hai không phụ giúp chị Liên một tay sao ? Lúc này, gia đình chị ấy chắc hẳn đang rất rối rắm !'
Kiên chợt nhớ đến, anh đúng là quá vô tâm. Trong lúc này đây, chắc Liên rất cần thiết sự quan tâm và an ủi. Anh nhanh chóng thu xếp hành lý rồi trở về Thôn ngay lập tức.
Cường nhìn theo bóng lưng của anh trai mà thở dài. Anh lại bắt tay vào việc tra án, cái chết của Hoàng vẫn chưa có được chút manh mối nào.
Quá phiền não, Cường đi dạo quanh vườn sau. Chân chầm chậm bước về phía đám hoa mua trắng, loài hoa này Liên rất thích. Những cánh hoa trắng mong manh như con người và số phận của Liên. Đêm qua anh bắt gặp hình ảnh Liên yếu đuối đến mức đáng thương, khi cô ngồi khóc trước cửa phòng cấp cứu.
...----------------...
Tang lễ !
Hoàng vẫn còn trẻ nên tang lễ cũng tổ chức khá đơn giản, không có âm thanh của kèn trống càng khiến cho bầu không khí thêm ảm đạm, thê lương.
Hàng xóm kéo nhau đến chia buồn, rất nhiều đồng nghiệp đang túc trực bên quan tài và phụ giúp trong ngoài.
Kiên chỉ biết đứng một góc nhìn Liên vật vã với nỗi đau mất mát. Cô đã phải khóc đến ngất đi mấy lần.
Cậu bé chán ghét liếc nhìn Kiên rồi lạnh giọng hỏi "ông đến đây làm gì ?"
Kiên nhíu mày "ba..."
'Đừng bao giờ xưng ba với tôi ! Ông không xứng'
Kiên buồn tủi cúi mặt, không ngờ đến giờ con trai vẫn còn ghét mình đến như vậy.
Vù...
Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện để dẫn hồn Hoàng về U Minh Giới.
Cậu bé búng nhẹ ngón tay, những ngọn đèn cầy đặt dưới quan tài liền vụt tắt.
Hắc Vô Thường rất tức giận, ông lạnh giọng hỏi "là kẻ nào dám chống đối với Hắc Bạch Vô Thường ?"
Những ngọn đèn cầy bên dưới quan tài dùng để giúp Hắc Bạch Vô Thường đưa linh hồn người mới chết về thế giới U Minh, một khi đèn tắt thì khó tìm thấy linh hồn của người đã khuất.
Cậu bé âm thầm đưa linh hồn của Hoàng rời đi !