Chương 7

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

8.068 chữ

08-12-2022

Nghe Dương Thần nói sẽ công bố bằng chứng, điều này xem như đã làm cảnh sát râu rậm tỉnh ra, mồ hôi túa ra lạnh toát.

- Mày... Mày dám sao? Mày có biết mình đã đắc tội với ai không? Chính là con trai của Trần lão gia đấy? Người của Trần lão gia có thể giết mười tám đời nhà mày đấy.

Râu rậm gầm rít lên, khắp người đau nhức khiến lão ta không thể đứng vững.

Sắc mặt Dương Thần trở nên lạnh lùng:

- Lại là Trần lão gia... Các người đúng là một lũ khốn kiếp, các người đều không biết, bản lão gia vốn ghét nhất bị kẻ khác uy hiếp dọa nát...

Nói xong hắn tiến về phía trước cho râu rậm một cước, đòn này làm cho lão bất tỉnh nhân sự.

- Dừng lại!

Trong thoáng chốc, cánh cửa sắt của phòng thẩm tra bật tung, có bóng của một người lướt vào phòng.

- Dừng tay!

Một giọng nói trong trẻo mà nghiêm khắc vang lên bên tai, Dương Thần nghi ngờ quay đầu lại, vừa nhìn thấy người thì mắt sáng lên.

Đó là một cô nữ cảnh sát tư thế hiên ngang, tóc để ngang vai, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, chiếc mũi dọc dừa, đôi môi kiều diễm đánh một chút son màu hồng nhạt, một khuôn mắt đẹp hoàn hảo như của một minh tinh nổi tiếng người Nhật Bản hay Hàn Quốc, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ cảm nhận được chất anh thư toát lên từ bên trong, còn đẹp hơn mấy lần so với mấy ngôi sao kia, xem ra không thua kém chút nào so với Tịnh Lệ Cảnh Hoa.

Nhưng Dương Thần lại tiếp tục nhìn thấy quân hàm trên vai của nữ cảnh sát, rõ ràng là có đính hai bông hoa bốn cánh, đây là dấu hiệu của cảnh sát điều tra.

Trong chốc lát Dương Thần hiểu rằng nữ cảnh sát xinh đẹp như minh tinh điện ảnh này chính là Cục trưởng Cục cảnh sát khu vực phía Tây, là một cán bộ cấp cục trưởng của nước Hoa Hạ.

Lúc này trong lòng Thái Nghiên rất bồn chồn, vừa mới họp xong, vụ cướp ngân hàng gần đây nhất ở khu vực phía Tây khiến cô đau đầu, lại nghe nói có lệnh triệu tập, trong phòng thẩm tra của cục cảnh sát, bất ngờ có người tình nghi mắc tội tấn công cảnh sát, rõ ràng là xem thường quyền uy của cô đây mà.

- Chắp hai tay ra sau đầu, úp mặt vào tường.

Thái Nghiên chỉ tay vào Dương Thần hét lớn.

Dương Thần đánh giá ngược xuôi một lát, trong lòng cảm thấy bộ đồng phục quả nhiên là đồ tốt, chả trách có bao nhiêu người lựa chọn, để cho các đồng nghiệp nữ của họ mặc đồng phục làm việc...Lúc này nghe thấy mệnh lệnh của nữ cục trưởng, hắn không thể không giấu được nụ cười, nói:

- Cục trưởng đại nhân xinh đẹp, tôi thấy cô nên xem cái này trước sẽ tốt hơn đấy.

Hắn vừa nói vừa ném văn kiện trong tay cho nữ cảnh sát.

Thái Nghiên cũng không phải kẻ lỗ mãng, nếu không tuổi trẻ như cô sao có thể được ngồi trên cái ngai vàng Cục trưởng cục cảnh sát phía Tây, cho dù ô dù có lớn hơn nữa thì cũng chẳng thể được, bởi vậy khi thấy thái độ bình thản ung dung của Dương Thần, cô thấy có điều gì đó không bình thường, cô cầm bức văn kiện lên, có hơi nghi ngờ, khẽ đưa mắt xem xét vài lần.

Dần dần khuôn mặt kiều diễm của nữ anh hùng phủ một vẻ lạnh lùng, cô hung hăng hất tên râu rậm đang nằm dưới đất, sau khi đưa mắt ra hiệu cho sỹ quan mặt đen, cô lạnh lùng hỏi Dương Thần:

- Vị này tên là gì?

- Tôi họ Dương, tên Thần.

- Tôi là Thái Nghiên, Cục trưởng cục cảnh sát khu vực phía Tây, tôi xin thay mặt cấp dưới xin lỗi anh về sự thất lễ vừa rồi, nhưng anh đã đánh người thi hành công vụ, anh có quyền giữ yên lặng, cũng có quyền mời luật sư bào chữa, nếu trong tình huống không có ai nộp tiền bảo lãnh cho anh, ít nhất sau 48 tiếng chúng tôi mới có thể thả anh.

Thái Nghiên nói xong, không đợi Dương Thần nói thêm gì, lập tức chỉ huy mấy viên cảnh sát đưa hai người đang hôn mê bất tỉnh ra ngoài, nhìn Dương Thần với vẻ mặt khó hiểu, rồi lại sập mạnh cánh cửa sắt.

Dương Thần đờ đẫn nhìn một toán người đi vào rồi đi ra, mình lại vẫn bị nhốt trong đây, bất chợt cười khổ, mời luật sư ư, gọi người nộp tiền bảo lãnh à, ngay đến cái điện thoại di động mà mình cũng chẳng có, gọi ai đến chứ? Xem ra tha hồ mà ngồi trong phòng giam 48 tiếng rồi.

Bên ngoài phòng giam, Thái Nghiên nhìn Phùng Bưu toát mồ hôi hột, nhíu mày nói:

- Đội trưởng Phùng, việc của anh đến khi bình xét cuối tháng tôi sẽ báo cáo chính xác, anh tự cầu phúc cho mình đi.

Nói xong, cô mặc kệ Phùng Bưu mềm nhũn cả chân đứng đó, bước vào phòng làm việc.

Vào đến phòng làm viêc Thái Nghiên cũng không nghỉ ngơi, tuy mới vào nghề cảnh sát không được bao lâu, nhưng khứu giác nhạy bén thường giúp cô phá được những vụ án lớn, lần này cô cũng quan sát được một vài tình tiết không bình thường, cô cảm nhận được một sự áp lực khó hiểu từ cậu trai trẻ tuổi tên Dương Thần kia, nhưng hắn ta lại cười rất hiền lành, vậy rốt cuộc là bản thân ta đang sợ hãi điều gì?

Thái Nghiên vốn là người cao ngạo, cô thích cảm giác nắm bắt được tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, bởi vậy cô lập tức bắt đầu điều tra các tư liệu đang có trong tay, tìm kiếm mọi hồ sơ vụ án có liên quan đến Dương Thần.

Lý lịch của Dương Thần nhanh chóng bị Thái Nghiên tìm ra, không ngờ lại có quá ít tư liệu về Dương Thần, Thái Nghiên mới chỉ nhìn qua đã phát hiện ra bản lý lịch này có quá nhiều điểm kỳ quái...

- 5 tuổi, đi tản cư cùng cha mẹ, bị bọn buôn người bắt đưa ra nước ngoài... được một cặp vợ chồng tốt bụng nuôi dưỡng, 23 tuổi tốt nghiệp học vị thạc sỹ tại đại học Harvard Hoa Kỳ, cùng năm đó trở về nước...

Phần cuối bản lý lịch khá đơn giản và sơ sài này đột nhiên xuất hiện một bức ảnh Dương Thần chụp chung với cô giáo hiệu trưởng đại học Harvard Drew Foster tại khuôn viên trường, khu quần thể kiến trúc màu đỏ đặc trưng với huy hiệu trường nổi bật, khuôn mặt Dương Thần lộ rõ vẻ trí thức, cười rạng rỡ bên cạnh cô Foster.

Ảnh thuộc kho tư liệu của Cục cảnh sát không thể nào là ảnh photoshop, nhưng Thái Nghiên cảm thấy như chính mình đang bị trêu tức, tên thạc sỹ quái quỷ tốt nghiệp đại học Harvard kia có thể nào lại đi bán thịt dê xiên ở chợ không? Còn nữa, được một cặp vợ chồng tốt bụng nuôi dưỡng, vậy sau khi được nuôi dưỡng thì sao? Còn có quãng hơn mười tuổi, sao liền nhảy cóc lên tốt nghiệp đại học luôn nhỉ?

Nhưng Thái Nghiên nhanh chóng bình tĩnh lại, kho tư liệu của Cục cảnh sát đương nhiên không thể nào có người tự ý thay đổi lộn xộn, mỗi bản tư liệu của một người đều được Cục tự sắp xếp vào, tư liệu của Dương Thần rõ ràng có vô khối lỗ hổng nực cười, vậy cũng có cái lý của nó chứ, sao cán bộ cao cấp Cục cảnh sát lại có thể đưa một lý lịch như thế này vào cơ chứ?

Thái Phiên nhanh chóng nghĩ đến hai khả năng: Một là, thân phận của Dương Thần rất đặc biệt, là một nhân viên cơ mật của nhà nước, ví như nhân viên Cục an ninh quốc gia, hai là thân phận của Dương Thần cũng rất đặc biệt, có điều, là kiểu nhân vật đặc biệt mà nhà nước không cho phép người khác biết đến...

Thái Phiên nhanh chóng loại bỏ khả năng thứ nhất, nếu như là nhân viên của Cục an ninh, thì tư liệu phải tỉ mỉ đến mức không thể bắt bẻ được mới đúng, như thế mới không bị những nghi ngờ không tốt, bởi vậy Dương Thần chỉ có thể thuộc loại đặc biệt thứ hai, loại nhân vật mà các lãnh đạo cấp trên không muốn nói ra, cũng không có yểm hộ đặc biệt nào, chỉ là một cái giá trống không được bày ra để che đậy.

Không thể phủ nhận, Thái Nghiên không chỉ là một quan chức của Cục cảnh sát mà còn là một mỹ nữ, cái nguy hiểm là ở chỗ cô là một cô gái vô cùng hiếu kỳ, Thái Phiên tất nhiên rất quan tâm đến cái thân phận kỳ lạ này, dường như chỉ trong chớp mắt, trong lòng Thái Nghiên, thân phận của Dương Thần vụt trở thành một tên đạo tặc cướp sông cướp biển, một tên tội phạm quốc tế bị truy nã, một tên buôn ma túy ở vùng Tam Giác Vàng, hay một nhà khoa học bị hoang tưởng,... Có một điều có thể khẳng định là Cục trưởng Thái rất có hứng thú với Dương Thần.

Chính vào lúc Thái Nghiên suy nghĩ nên làm thế nào điều tra ra thân phận của nhân vật khả nghi này thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

- Mời vào.

Một nhân viên cảnh sát trẻ tuổi da trắng cười nịnh nọt bước vào, trong lòng của mọi nhân viên cảnh sát ở đây, Cục trưởng của họ không chỉ là một đại mỹ nhân mà còn là nhân vật Diệt tuyệt sư thái, anh ta báo cáo với giọng nhỏ nhẹ:

- Cục trưởng, luật sư Trương ở văn phòng luật sư Thành Đông muốn đến nộp tiền bảo lãnh cho phạm nhân tên là Dương Thần.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!