Chương 107

Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút

8.451 chữ

17-02-2023

Sau khi nói chuyện với Quý Mẫn xong thì Lâm Quân Nhi và bà ấy cũng xuống nhà, vừa đúng lúc Cảnh Vân Trạch đến đón vợ về nhà.

Bà ấy nhìn thấy hai cô con gái cuối cùng cũng đã tìm được hạnh phúc trọn vẹn, ít nhất thì hiện tại Quý Mẫn sẽ không còn phải hối hận về sau này...!Nếu trước kia bà ấy vẫn còn hồ đồ nghe theo Lâm Tào, đem Lâm Tuệ Y gả cho Phùng Đạt thì chẳng biết mọi chuyện sẽ tệ hại đến mức nào.

Nhưng trải qua chuyện trước kia, Quý Mẫn cũng nhìn ra được con người của Phùng Đạt không xấu, cậu ta còn vì cứu bà ấy mà bị liên lụy, nhưng đó là vì cậu ấy tự nguyện...!Tự nguyện vì người con gái mình yêu, đến cả Lâm Tuệ Y cũng nhìn ra Phùng Đạt là chính nhân quân tử, nhưng có lẽ cả Lâm Tuệ Y và Phùng Đạt đều là có duyên không phận, vì thế nên họ chỉ có thể dừng lại ở mức độ bạn bè.

Còn Cảnh Vân Trạch đến nhà cũng thoải mái hơn, sau tất cả những chuyện đã qua thì Lâm Tuệ Y đã bạo dạn hơn, không chỉ vui vẻ nói cười với anh rể, mà nhiều khi còn cùng hội chị em bạn dì nói xấu anh rể.

Thái độ của Cảnh Vân Trạch đối với Lâm gia cũng đã bớt cọc cằn hơn, nhưng riêng với Lâm Tào thì anh vẫn khó mà chấp nhận được.

Lúc này, mọi người đã có mặt đầy đủ ở đây, Quý Mẫn mới nhìn Lâm Quân Nhi và Lâm Tuệ Y, nói:

- Hai đứa có đi thăm ông ấy chưa?

Nghe mẹ hỏi vậy thì Lâm Quân Nhi cũng gật đầu.

Trước khi hôn lễ của Lâm Tuệ Y diễn ra một ngày thì cả hai chị em đã đến bệnh viện để thăm Lâm Tào, cũng như là thông báo cho ông ấy biết một tiếng.

[...]

Hôm đó, Lâm Quân Nhi vốn dĩ chỉ muốn đưa Lâm Tuệ Y đến đó rồi sẽ đưa cô ấy về, cô cũng không nghĩ là mình sẽ cùng em gái đi vào trong.

Đứng ở bên ngoài nhìn Lâm Tào như một kẻ điên ngồi nói chuyện một mình, không biết họ có nhìn ra hay không...!Nhưng Lâm Quân Nhi có thể nhìn thấy rõ ràng ông ấy không hề phát điên như những gì họ thấy.

Cuối cùng thì Lâm Tào cũng đưa về phòng riêng, lúc này Lâm Tuệ Y mới bước vào phòng của cha mình, cô ấy nhẹ nhành đặt một ít thức ăn và bánh trái mà ông ấy thích lên bàn, sau đó liền nói:

- Cha, cha biết gì không? Con sắp kết hôn rồi đấy.

Có lẽ Lâm Tuệ Y không nhìn thấy, nhưng Lâm Quân Nhi lại nhìn rõ ánh mắt của ông ấy có chút dao động, động tác cũng có chút khựng lại, nhưng rất nhanh đã không thấy nữa.

Ánh mắt của Lâm Quân Nhi có chút nhíu lại, cô cũng chẳng muốn nói gì.

Sau đó, Lâm Tuệ Y liền cắt một ít trái cây, đưa cho ông ấy.

Vì Lâm Tào muốn tất cả mọi người tin mình bị điên nên đã dùng tay không mà bóc hoa quả, Lâm Tuệ Y nhìn cảnh tượng này đã sớm không cầm được nước mắt, nhưng ngay sau đó thì cô ấy lại cố gắng nở một nụ cười nhẹ, nói tiếp:

- Cha, chị hai bây giờ rất có tiếng nói trong gia đình.

Là chị ấy ra mặt để Lâu gia không xem thường nhà mình, cũng vì có chị ấy nên con mới có thể ở gần mẹ được...!Cha, cha phải nhanh chóng bình phục...!Chỉ như vậy...!Chỉ như vậy thì gia đình mới có thể trùng phùng được.

Dứt lời, thì Lâm Tuệ Y đã không thể kiềm được nước mắt mà khóc nức lên, Lâm Quân Nhi quan sát thấy rất rõ Lâm Tào rất muốn đưa tay dỗ con gái, nhưng có lẽ vì không muốn bị lộ nên chính ông ấy cũng phải kiềm nén rất nhiều.

Ngay lúc này, Lâm Quân Nhi đã bảo Lâm Tuệ Y đi rửa mặt đi, cô ấy cũng nghe lời mà rời đi.

Trong căn phòng nhỏ này chỉ còn lại Lâm Quân Nhi và Lâm Tào, cô đứng ở phía xa, quay lưng lại với ông ấy, nói:

- Tôi vẫn không biết hiện tại ông đang điên thật hay giả điên...!Nhưng nếu như ông điên thật thì cũng chẳng bất ngờ, sống ở môi trường thế này...!Khó mà bình thường.

Động tác của Lâm Tào có chút chậm lại, ánh mắt của ông ta ngạc nhiên nhìn về phía của Lâm Quân Nhi.

Ngay sau đó, Lâm Quân Nhi liền quay người lại, nhìn thẳng vào mắt của ông ta, nói:

- Dù sao thì dòng máu tôi đang chảy cũng là của ông.

Sinh mạng của tôi cũng là do ban tặng, nên tôi cũng chỉ muốn báo với ông một chuyện thôi...

Dừng một chút, Lâm Quân Nhi quay lưng lại với Lâm Tào, có chút không nỡ, nói:

- Hiện tại ông là ông ngoại của bốn đứa nhỏ.

Một đứa là Cảnh Sở Tiêu, đứa thứ hai mệnh khổ nên chết yểu là Cảnh Uyển An, lần sinh trước của tôi là song thai, một đứa là Cảnh Sở Chương và một đứa là Cảnh Kỳ Thư Giai.

Đó là tên của bốn đứa cháu của ông.

Nói xong, Lâm Quân Nhi định bước ra khỏi phòng nhưng Lâm Tào đã nắm tay của cô lại, lúc này thì cho dù cô có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể kiềm chế được những giọt nước mắt mình..

Chỉ cần nhớ đến Uyển An và Diệp Vấn là trái tim của cô lại đau nhói, theo như những gì mà ả tình nhân của Lâm Tào kể lại, thì chính ông ta đã dùng thân phận cha của cô để đưa Dương Dung Nhuệ vào Dinh Trạch, không phải người của Trạch Quân bang phế, mà là chính cô đã đã nhân nhượng cho Lâm Tào.

Nếu không phải tại cô quá do dự, thì Diệp Vấn sẽ không chết oan uổng như vậy, đến cả Uyển An con gái của cô cũng không phải chết khi chưa kịp nhìn mặt cha mẹ...!Bây giờ, cho dù mọi chuyện đã được phơi bày, thì Lâm Quân Nhi cũng khó mà tha thứ cho kẻ chủ mưu được!

Bàn tay của Lâm Tào có chút run lên, ông ta cũng cố gắng giữ lấy bàn tay của con gái, gương mặt cúi sầm xuống nền đất, hai chân đã sớm quỳ ở đó...!Trải qua ba năm ở trong đây, Lâm Tào thật sự sắp phát điên rồi, trước kia ông ta còn nghĩ lợi về mình, chỉ cần ông ta giả điên thì sẽ sớm được tự do...!Nhưng sống ở đây ba năm, bao nhiêu việc xảy ra đã làm cho Lâm Tào thay đổi suy nghĩ của mình.

Ông ấy hối hận rồi...

Nếu như trước đây ông ấy không hồ đồ mà làm ra những chuyện thương thiên hại lý kia, thì có lẽ hiện tại Lâm Tào đang sống trong hạnh phúc, gia đình hòa thuận, con cháu hiếu thảo...!Chứ không phải là ở đây với bốn bức tường, giả khờ giả điên sống qua ngày!

- Quân Nhi...!Xin lỗi...!Cha xin lỗi...

Lâm Quân Nhi nghe thấy liền cười lớn một tiếng.

Quay lại nhìn ông ấy, thống khổ nói:

- Xin lỗi? Bây giờ ông xin lỗi thì có ích gì! Ông xin lỗi thì ông bà ngoại có quay lại được không? Ông xin lỗi thì Diệp Vấn có sống lại hay không...!Uyển An có thể quay về bên tôi hay không! Rốt cuộc thì kiếp trước tôi đã nợ ông bao nhiêu...!Tại sao...!Tại sao kiếp này ông lại đày đọa tôi như chứ!

- Xin lỗi...!Cha xin lỗi...

Bây giờ cho dù Lâm Quân Nhi có phát ti3t bao nhiêu đi nữa thì Lâm Tào cũng chỉ có thể nói hai từ "Xin lỗi".

Ông ta cũng chẳng thể nào giải thích được, những hành động của ông ta đã quá đủ rồi, hiện tại ông ta cũng chẳng có lời biện bạch gì cả...!Vì những lỗi lầm từ đầu đúng là vì ông ta mà ra.

Nhìn Lâm Quân Nhi khóc như vậy liền Lâm Tào cũng muốn đưa tay lau đi, nhưng cô lại né tránh bàn tay của ông ấy, tự mình lau đi những giọt nước mắt kia, nói:

- Nếu ông thật sự còn nhân tính thì hãy nói sự thật đi...!Ra đầu thú với những chuyện ông đã làm, để sau này cháu của ông nhìn vào vẫn thấy được ông ngoại của chúng nó là bậc chính nhân quân tử!

Nói xong thì Lâm Quân Nhi cũng rời đi.

Cô vốn dĩ không nghĩ gì về chuyện này, nữa sau khi hôn lễ của Lâm Tuệ Y kết thúc thì cô ấy đã nghe được tin động trời.

Chính là Lâm Tào đã thừa nhận bản thân chỉ là giả điên, muốn lợi dụng việc này để giảm nhẹ tội, nhưng sau đó thì đã hối hận rất nhiều nên đã đầu thú với cảnh sát.

Lúc nghe tin này thì Lâm Quân Nhi cũng có chút giật mình...!Nhưng có lẽ đây chính là lời xin lỗi thật tâm nhất của Lâm Tào.

[...]

Quý Mẫn nghe con gái kể lại thì cũng chỉ biết nhìn cô, đến cả Lâm Tuệ Y cũng chỉ mới biết chuyện đó...!Không ngờ người cha đáng kính của cô ấy không chỉ làm ra chuyện hãm hại Cảnh thị, mà ngay cả cháu gái và Diệp Vấn cũng là do chính tay ông ấy sắp xếp...

Cảnh Vân Trạch liền nắm lấy tay của vợ mình, nhẹ nhàng vỗ về an ủi, chuyện về Uyển An và Diệp Vấn cũng không thể hoàn toàn trách Lâm Tào, có lẽ một phần trách nhiệm nào đó vẫn là do anh...!Nếu anh căn dặn ngay từ đầu thì mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy.

Nhưng hiện tại mọi chuyện đều đã được giải quyết cả rồi, Lâm Quân Nhi cũng không còn hận Lâm Tào, kể cả Dương Dung Nhuệ hay Kim Trấm...!Cuộc đời mà, làm sao có thể chỉ có một màu hồng được, mỗi người đều có nút thắt, có những thăng trầm riêng thì mới là cuộc đời chứ...!Không chỉ vậy, mà sau những chuyện đã xảy ra, Lâm Quân Nhi lại thấy yêu cuộc sống của mình hơn...!Đời người vô thường, chẳng biết sẽ ra sao, thôi thì trước mắt hãy cứ hết mình đã...!Số phận đến đâu thì hay đến đó.

Nhưng ít nhất thì hiện tại cả Lâm gia và Cảnh gia đều tương đối hạnh phúc, có thể không thể trọn vẹn như người ta nhưng vậy đã quá đủ rồi.

Từ nhỏ cô đã mơ về một hạnh phúc trọn vẹn, nhưng có lẽ cô không hợp với nó lắm, ít nhất thì hạnh phúc là đủ rồi, không trọn vẹn cũng chẳng sao!

Cuộc sống mà, chẳng cần phải theo đuổi cái gọi là "Chân ái" hay "Viên mãn", chỉ cần hài lòng với hiện tại, vậy là đủ lắm rồi!.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!