*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Cẩm bị nói đến chết lặng.
Bà vắt tay lên trán, trầm mặc hồi lâu.
Tống Sơn bây giờ đã là tên tuổi lão luyện chốn thương trường, đúng là không cần người phụ nữ của mình lao lực bên cạnh giúp đỡ như những năm tháng tuổi trẻ.
Lúc này, đàn ông thành đạt như vậy chỉ cần một người phụ nữ mềm mại, ngoan ngoãn ở nhà, làm cho ông ta cảm thấy vui vẻ là được.
Không ngờ Tống Minh lại điềm nhiên khiến cho chiêu này của bà không khác gì đấm vào không khí “Trong mắt chị dâu, tôi là tên vô dụng sao?
Được thôi, anh trai tôi ra sức làm ăn, khuếch trương gia tộc đến độ cực thịnh thì tôi hưởng phúc của mình, cứ thế vui vẻ mà sống bảng tiền của nhà chúng tôi.
Tiền chị là ra có là bao?”
Hạ Cẩm bất lực, nhắm mắt lại.
Rốt cuộc vẫn là không được.
“Chú giúp tôi cũng không tổn thất gì.
Cứ nói một lời chắc chắn, rốt cuộc chú giúp hay không giúp?”
“Cũng không phải là không thể giúp” Tống Mình đột nhiên tấp xe vào một bên lề đường vắng người, một tay cởi bỏ cúc áo sơ mi.
“Lại đây hầu hạ tôi một chuyến, nếu vừa lòng, tôi sẽ giúp chị đá bay Thu Nhi”
Nghe vậy, Hạ Cẩm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hoảng sợ nhìn về phía hẳn: “Nói linh tinh! Tôi là chị dâu của chú đấy!”
Lúc trước bị hắn hôn mấy cái, chẳng qua là do hẳn lừa bà mà thôi.
Nhưng hiện tại, thân phận hai bên đều rõ ràng, làm sao hẳn lại muốn cùng bà ở trong xe làm chuyện bậy bạ được?
Lúc trước kêu không muốn anh trai mình khổ, lúc sau lại sẵn sàng cắm cho hẳn cái sừng! Loại người như Tống Minh đúng là không thể tin được.
“Sao lại kinh ngạc như vậy? Chúng ta cũng đâu phải ruột thịt gì”
“Cút!” Hạ Cẩm đột nhiên đá văng cửa xe, vòng qua bên kia lôi cổ Tống Minh kéo ra ngoài, sau đó lái xe chạy nhanh như chớp.
Cùng lắm bà ra ngoài tự mình sống vui vẻ, cái nhà kia cùng khách sạn đều vứt lại cho tên đểu giả đó với Thu Nhi tha hồ lăn lộn.
Bà không cần!
Hạ Cẩm tút điện thoại, nhanh chóng soạn một cái tin nhắn gửi cho Tống Sơn, sau đó hung hăng ném sang ghế bên, dứt khoát nhấn ga đi tìm An Nhiên Hôm nay không những bà đồng ý cho hai đứa nó kết hôn, còn muốn tổ chức một cái hôn lễ long trọng bậc nhất thế giới.
Môn đăng hộ đối cái chó má gì!
Bà với Tống Sơn chính là môn đăng hộ đối, nhưng đáng tiếc nửa đời mới nhận ra ông không yêu bà thực sự, lại còn muốn hùa theo chị gái mà nhận thêm đàn bà lên giường.
Làm khổ bà một mình bôn ba bên ngoài, về đến nhà lại phải nhìn sắc mặt người khác nói chuyện, năm lần bảy lượt bị chú em chồng sàm số mà không dám hé răng.
Quá đủ rồi!
Lúc này Tống Sơn vừa tới công ty.
Nghe được âm báo tin nhắn, ông liếc mất thấy tin nhắn của Hạ Cẩm gửi tới.
“Tống Sơn.
Anh muốn hưởng thụ thế nào thì hưởng thụ.
Tôi không quan tâm”
Tống Sơn cũng không để trong lòng.
Tắt máy.
Ông vừa ngẩng đầu đã thấy con trai gõ cửa đòi vào.
“Vào đi”
Vì sao Tống Thành tới, ông biết rất rõ.
Chính là hãn muốn ông và vợ đến nhà An Nhiên nói chuyện kết hôn.
Nhưng mà chuyện này không thể chấp nhận được.
Tống Thành đi vào, không nói chuyện,chỉ một mực ngồi ở bàn tiếp khách, mang văn kiện ra làm việc.
Tống Sơn nhìn hẳn dáng vẻ rất bất mãn, nhịn không được mà mở miệng: “Đến đây để làm việc?”
Lúc này Tống Thành mới khép văn kiện lại, nói chuyện với ông.
Giọng nói không nặng không nhẹ, hiền hòa, sắc mặt không biểu cảm nhưng rõ ràng rất u ám: “Con đang thấy rất khó chịu”
Hắn không muốn An Nhiên thân mật với mấy người đàn ông khác, nhưng lại chẳng có lí do gì ngăn cản.
Biện pháp duy nhất chính là khấn trương kết hôn.
Cô vợ cứng đầu của hẳn sống và làm việc dựa trên Hiến pháp và pháp luật, chỉ nhận giấy đăng kí kết hôn, không nhận người.
Có tờ giấy đó, hãn mới dám thẳng lưng mang người đem về Tống Sơn nhìn con trai, từ tốn nói: “Ta chưa suy xét xong.
Vừa mới đi công tác về, còn một đống việc cấp bách cần xử lí.
Đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng, không được trầm mê trong tình ái”
Tống Thành gõ gõ đống văn kiện chất thành một núi nhỏ bên cạnh mình, nghiêm túc hói: “Việc đơn giản như vậy, có gì cần phải suy xét? Bố cần bao lâu để nghĩ xong? Hay cố ý kéo dài”
Rõ ràng biết hẳn sốt hết cả ruột gan mà vẫn cố tình bình chân như vại.
Tống Sơn nhíu mày, cười nhàn nhạt: “Ba ngày.”
“Được”
Hắn lập tức rời khỏi văn phòng, mang theo cái núi nhỏ của mình.
Ba ngày là giới hạn cuối cùng Tống Sơn nhìn theo hắn, trong lòng có chút mất mát.
Phải thừa nhận, nếu không có cô gái tên An Nhiên kia, mối quan hệ của ông và con trai vẫn rơi vào bế tắc, khó mở lời.
Nhưng ông lại rất không vui khi nghĩ đến việc con trai mình bị đàn bà nắm thóp.
Cho nên ông mới hồi âm tin nhắn của Hạ Cẩm: “Không đồng ý cho con trai kết hôn.”
Hạ Cẩm vừa tới tập đoàn NC, mới lấy kính râm ra, định xuống xe thì nhận được tin nhắn.
Sau khi đọc xong, bà lạnh lùng cư “Lần này anh chẳng thể ra lệnh cho tôi được đâu! Tôi cứ cho con trai mình kết hôn đấy, xem anh làm được gì?”
Quyết định đối đầu với ông xã lạnh lùng nhà mình, Hạ Cẩm thả điện thoại vào túi xách, đẩy cửa xe ra.
Nhưng giây tiếp theo bà lại vội vàng đóng ngay cửa xe lại Một chiếc xe sáng bóng xẹt ngang qua tâm mắt bà, trên xe là hai người rất quen thuộc: Phan Tùng Hưng và An Nhiên.
Bọn họ lại nói nói cười cười, vô cùng thân mật.
Nhìn ánh mắt người con trai rõ ràng là tràn ngập lưu luyến, sỉ mê.
Bọn họ… chẳng lẽ…
Trái tim Hạ Cẩm run lên, ngửa mặt lên nhìn trần xe thở dài.
Đây rốt cuộc là cái thứ nghiệp gì?