Chương 134

Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng

8.993 chữ

23-12-2022

Giang Ý Mạn bị kẹt ở giữa hai người đàn ông, cô nhìn sang bên trái, là khuôn mặt không chịu nhường nhịn ai của ông thầy nhà mình, thầy luôn là người hiếu thắng, hơn nữa mấy năm nay lại chưa từng gặp đối thủ, khẳng định sẽ không chịu buông tay.

Giang Ý Mạn chuyển sang bên phải, là khuôn mặt đang tức giận của Thẩm Giai Nghị, chẳng hiểu sao anh ta lại đột nhiên nhảy ra muốn giúp cô uống rượu, điều này ngược lại lại làm Giang Ý Mạn khiếp sợ.

Nhưng mặc kệ là Thẩm Giai Nghị xuất phát từ mục đích gì, chắc chắn anh cũng không có ý xấu.

Toang rồi, toang rồi, nhìn bộ dáng này của hai người bọn họ, sợ là ai cũng sẽ không chịu buông tay, Giang Ý Mạn nhanh trí dùng tay kia bưng hai ly rượu khác trên bàn qua, đưa cho thầy cùng Thẩm Giai Nghị mỗi người một ly.

Sau đó cô dùng sức giành lấy ly rượu trong tay, cuối cùng cũng khiến cho hai vị thần tiên này buông ra.

"Chúng ta mỗi người một ly, uống thôi, hì hì." Giang Ý Mạn nhìn hai người đàn ông, cùng hai người bọn họ cạch ly, rồi tự mình uống hết trước.

Thẩm Giai Nghị cùng Cố Phong Hàm bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không phục ai, hai người đồng thời uống hết ly rượu của mình.

Giang Ý Mạn và Cố Phong Hàm cùng nhau ngồi xuống, Thẩm Giai Nghị vung tay một cái, liền đem người bên cạnh kia đụng văng ra, anh đoạt lấy vị trí của người khác, ngồi ở bên phải Giang Ý Mạn.

Bị vây một trái một phải như vậy, Giang Ý Mạn cảm thấy thật kỳ quái, hai người bọn họ đang muốn làm gì vậy?

Bỏ đi, trò chơi tiếp tục.

Giang Ý Mạn quay qua cùng Cố Phong Hàm kéo búa bao.

Không có bất kỳ kịch tính nào, Cố Phong Hàm lại thua.

Chỉ cần Giang Ý Mạn đấu cùng Cố Phong Hàm thì nhất định Cố Phong Hàm sẽ thua, anh đoán trước được Giang Ý Mạn sẽ ra cái gì, liền cố ý thua cô rồi chấp nhận chịu phạt.

Kế tiếp lại đến phiên Cố Phong Hàm và Giang Vũ Phỉ.

Vẫn không ngoài dự đoán, Giang Vũ Phỉ thua, cô ta đưa tay ra rút một lá bài, tay đều đang run rẩy, đặc biệt khẩn trương.

Một giây sau khi nhìn thấy dòng chữ trên lá bài, mặt Giang Vũ Phỉ trắng bệch.

Cái này...

Cái này...

Giang Ý Mạn vươn sang, cả người nằm đè trên đùi Cố Phong Hàm, đoạt lấy lá bài trong tay Giang Vũ Phỉ.

"Bò trên mặt đất, ngoáy mông 2 cái." Giang Ý Mạn còn đặc biệt lớn tiếng đọc to, trong lòng đang trộm vui vẻ.

Kết quả liền bị Thẩm Giai Nghị bắt lấy cánh tay, trực tiếp đem Giang Ý Mạn kéo về vị trí ban đầu của cô, bắt cô ngoan ngoãn ngồi xuống.

Giang Ý Mạn hứng khởi nhìn Giang Vũ Phỉ, căn bản không có chú ý tới sắc mặt đen thui của Thẩm Giai Nghị.

"Wow! Chị, hình phạt này thật thú vị!"

Giang Vũ Phỉ cười không nổi, cô ta nhìn tất cả mọi người ở đây, ai cũng đều đang nhìn mình chằm chằm, chẳng ai chịu nói giúp cả, tất cả mọi người đều đang cười nhạo cô ta, mong chờ cô ta làm trò vui.

Nhưng Giang Vũ Phỉ cũng có sĩ diện chứ, giờ lại bảo cô ta bò trên đất ngoáy mông trước mặt người khác, cái này chẳng khác nào đem tôn nghiêm của cô ta ra để chà đạp, ngay cả cạn bã cũng không bằng.

Cái này...

Người bình thường căn bản là không làm được!

Giang Vũ Phỉ nghiêng người, đôi mắt đáng thương nhìn Cố Phong Hàm, muốn cầu anh giúp đỡ cô.

"Cố tiên sinh, nếu không hay là đổi hình phạt đi! Cái này quan trọng nhất là tất cả mọi người đều vui, cũng không cần phải quá đáng như vậy! Nghĩ đến Cố tiên sinh cũng không muốn nhìn thấy em làm như vậy đâu đúng không?" Giang Vũ Phỉ vươn đôi tay nhỏ bé túm lấy góc áo của Cố Phong Hàm.

Cố Phong Hàm trực tiếp phất tay hất cô ta ra, anh không muốn có bất kỳ tiếp xúc chân tay nào với Giang Vũ Phỉ cả.

"Cô nói đúng." Cố Phong Hàm thản nhiên gật đầu: "Quan trọng nhất là mọi người vui." Anh quay sang nhìn Tiểu Mạn: "Giang tiểu thư bò trên mặt đất ngoáy mông 2 cái, em có thấy vui không?"

Cố Phong Hàm đang hỏi Giang Ý Mạn.

"Vui ạ, em nghĩ mọi người cũng sẽ thấy rất vui!" Giang Ý Mạn cười tít mắt hỏi mọi người có vui không.

Những người khác cũng không biết quan hệ giữa Giang Ý Mạn và Cố Phong Hàm, nhưng nhìn thấy vừa rồi Cố Phong Hàm hỏi Giang Ý Mạn liền hiểu, ở trong mắt Cố Phong Hàm, Giang Ý Mạn không phải như người thường, quan hệ của hai người bọn họ chắc chắn là không bình thường.

Mọi người nhao nhao gật đầu, Giang Vũ Phỉ bị bức đến không còn lựa chọn, nếu như cô ta không làm theo, sợ là hôm nay ngay cả cánh cửa kia cũng không đi ra được.

"Cố tiên sinh, tôi..."

"Thời gian của mọi người ở đây đều rất quý giá, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người." Lời nói lãnh đạm của Cố Phong Hàm thể hiện rõ sự uy hiếp, anh đối với Giang Vũ Phỉ quả nhiên là một chút thương hại cũng không có.

Giang Vũ Phỉ biết bản thân mình không chống đối nổi, mặc dù hiện tại cô đã chiếm được một nửa tài sản của Thẩm Giai Nghị, nhưng đây là đang trên địa bàn của TM, huống hồ cô ta còn không có một chút bản lĩnh và quan hệ nào.

"Được, tôi tiếp nhận hình phạt."

Giang Vũ Phỉ đau buồn đứng lên, cô ta đương nhiên là không cam lòng, nhưng không được chọn lựa, chỉ có thể quỳ trên mặt đất, hai tay chống trên sàn nhà, sau nửa ngày mới miễn cưỡng lắc nhẹ cái mông.

Hình phạt của Giang Vũ Phỉ kết thúc, trò chơi tiếp tục.

Xoay một vòng, chuyển đến chỗ Thẩm Giai Nghị cùng Giang Ý Mạn, hai người bọn họ kéo búa bao, Thẩm Giai Nghị cũng rất muốn thua, kết quả anh lại thắng, thắng một cách không tình nguyện.

Giang Ý Mạn tiện tay rút một lá bài, mẹ ơi, lại là ba ly rượu.

Số mệnh tối nay của cô là nhất định phải uống rượu à? Tại sao toàn bốc phải cái lá uống rượu vậy?

Thôi, uống thì uống, so với việc lắc mông như Giang Vũ Phỉ, uống mấy ly rượu thật sự không tính là gì.

Giang Ý Mạn tự rót rượu cho mình, cô vừa mới rót đầy ba ly, Thẩm Giai Nghị đã trực tiếp đem mấy cái ly đấy cầm qua bên mình rồi uống hết.

Anh uống rất nhanh, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, rượu đã bị anh uống hết rồi.

Sau vài giây sửng sốt, Giang Ý Mạn mới phản ứng lại:"Này, người thua là tôi, tại sao anh lại uống hả?"

"Tiếp tục." Thẩm Giai Nghị mặc kệ cô, nói.

Chẳng lẽ mục đích của anh còn chưa đủ rõ ràng sao? Cũng chỉ có đồ ngốc như Giang Ý Mạn mới nhìn không ra.

Trò chơi tiếp tục.

Lại đến phiên Cố Phong Hàm và Giang Vũ Phỉ, hiện tại Giang Vũ Phỉ khá sợ hãi, cô ta phát hiện mình ngồi bên cạnh Cố Phong Hàm rất xui xẻo, một lần cũng không thắng được.

Nhưng mà kỳ quái, lần nào Cố Phong Hàm cũng đều thua Giang Ý Mạn, chẳng lẽ Giang Ý Mạn thật sự chơi giỏi như vậy sao?

Hiện tại đầu óc của Giang Vũ Phỉ rất choáng váng.

"Sao vậy? Giang tiểu thư sợ rồi sao?" Cố Phong Hàm thản nhiên nói.

Sợ?

Đương nhiên là có chút sợ, nhưng đến cũng đến rồi, nếu như hiện tại lùi bước bỏ chạy, vậy những cực khổ vừa rồi phải chịu đều uổng phí sao? Trong lòng Giang Vũ Phỉ còn ôm một tia ảo tưởng đối với Cố Phong Hàm, cô phải kiên trì đến cuối cùng, chờ khi cuộc vui tan rã, tất cả mọi người đều về hết, cô sẽ một mình ở cùng anh ta.

Giang Vũ Phỉ không tin mình không bắt được người đàn ông này.

"Làm sao có thể thế được? Tôi không tin mình sẽ thua anh mãi." Kết quả cô ta lại thua tiếp.

Giang Vũ Phỉ nơm nớp lo sợ đi rút một lá bài, ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng uống rượu nữa, cũng đừng ngoáy mông hay làm mấy loại kỳ quái.

"Tìm một người hôn môi ba mươi giây." Giang Vũ Phỉ đọc ra.

Cô nhìn xung quanh, không ai muốn hợp tác với cô cả.

Cố Phong Hàm là người xứng đáng với cô nhất, nhưng anh ta sẽ đồng ý sao? Cô liếc sang nhìn Thẩm Giai Nghị, anh ta lại càng không.

Giang Ý Mạn thấy một nam phục vụ đi vào, anh là vào đưa rượu, liền bị cô gọi lại đây: "Hay là chị hôn cậu ấy đi, nhìn cũng rất đẹp trai đấy.”

Hôn một người phục vụ? Giang Vũ Phỉ muốn nổ tung.

"Giang tiểu thư, nếu cô chơi không nổi thì có thể rời đi, mất thời gian quá." Cố Phong Hàm nói lạnh như băng.

Giang Vũ Phỉ tức giận đến nghiến răng, không cam lòng đi qua ôm lấy cổ nhân viên phục vụ, chủ động hôn xuống.

Èo, hình ảnh quá cay mắt!

Cạch.

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, Lý Từ bước vào.

Tất cả mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, anh ta là ai? Xuất hiện ở đây làm gì?

Nhưng Giang Ý Mạn thì lại biết, là ban ngày cô đã cố ý nói với Lý Từ, nói tối nay Giang Vũ Phỉ sẽ tham gia tiệc, còn nói cô ta muốn cắm cho anh một cái sừng lớn.

Lý Từ vốn có tính đa nghi, vậy nên anh ta nhất định sẽ tới xem, mà hiện tại lại đến rất đúng lúc, vừa vặn nhìn thấy dáng người xinh đẹp của Giang Vũ Phỉ đang dán chặt trên người của một phục vụ nam, thâm tình mà hôn.

"Người này là chồng hiện tại của Giang Vũ Phỉ." Giang Ý Mạn vui sướng giới thiệu cho Cố Phong Hàm biết.

"Là do em sắp xếp sao? Có cần anh giúp em chỉnh đốn anh ta không?" Cố Phong Hàm hỏi.

Giang Ý Mạn lắc đầu: "Hiện tại không cần thầy phải ra tay! Chúng ta ngồi xem kịch hay là được."

Lý Từ vọt vào phòng riêng, anh ra khá bối rối, bởi vì bên trong phòng có rất nhiều người, anh biết tất cả nhất định đều là những người có máu mặt trên nước F, bởi vì ngay cả Thẩm Giai Nghị cũng ở đây.

Mà cô vợ của anh ta, lại ở ngay trước mặt những người này mà đùa giỡn, hôn hít với một thằng phục vụ?

Vừa mới vào đã nhìn thấy một đoạn phim sống động như vậy, nếu như hôm nay anh ta không đến, thì không biết còn xảy ra chuyện gì kinh khủng hơn nữa.

Lý Từ không thể khống chế được chính mình, trực tiếp đi tới kéo Giang Vũ Phỉ ra.

"Giang Vũ Phỉ, con đàn bà đê tiện này.".

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!